Mặc Tang

Chương 36: 36 Mưu Và Giết


Cố Hi đi chuyến cuối cùng, tiễn Nhị hoàng tử Cố Mân và Thẩm Minh Thư đi, sau khi trở lại liền nhanh chóng thu dọn hậu đường sạch sẽ.


Nhìn Cố Cẩn có vẻ hơi mệt mỏi, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhíu mày bực bội nói:"Mỗi năm đều như vậy, vừa ồn ào lại không vui vẻ gì cả.

Theo đệ, đại ca đừng làm khó bản thân mình nữa, không xuất hiện cùng một chỗ được.""Ta biết, không phải là vì để tập hợp mọi người lại với nhau, chỉ là muốn nói cho bọn họ biết, cũng là nói cho mọi người:Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hiện tại Cố, Thẩm vẫn là một thể, cũng phải là một thể!"Cố Cẩn nói xong, lùi ra sau dựa vào trên đệm, mỉm cười nhìn Cố Hi nói:"Việc nhỏ có thể dẫn đến việc lớn, đệ vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, Thẩm gia, như Thẩm Minh Thư hôm nay, không phân rõ nặng nhẹ, không biết cân nhắc nông sâu, nhìn không ra thật giả.Đệ đã trải qua một kiếp nạn này, cũng coi như có một chỗ tốt, Hoàng thượng hẳn là sẽ không có suy nghĩ muốn phân tách Duệ Thân Vương phủ nữa.""Chỉ là tạm thời không muốn mà thôi." Cố Hi cười châm biếm một cái."Hoàng thượng năm sau bệnh nặng hơn năm trước.

Đừng nghĩ xa quá." Cố Cẩn nhìn Cố Hi.Cố Hi ừm một tiếng, tán gẫu chuyện khác.--- --- ---Văn Thành và Văn Thuận Chi ra khỏi Thần Huy môn, đồng thời thở phào một hơi."Mỗi năm đều có một lần như vậy, không gạt ngươi, từ lúc vào tháng chạp, vừa nghĩ đến chuyện này, ta đã muốn gặp ác mộng."Văn Thuận Chi vừa nói, vừa làm ra vẻ muốn lau mồ hôi."Thật sự là có chút xấu hổ, nhưng chỉ chút xấu hổ này, mà có thể khiến cho ngươi gặp ác mộng?"Văn Thành nhìn động tác lau mồ hôi khoa trương của Văn Thuận Chi, nhịn không được cười một cái."Sao có thể không gặp ác mộng? Ta sợ nhất chính là tình huống xấu hổ như vậy.Vả lại, nếu là nhà người khác xấu hổ thì cũng thôi đi, lùi một bước xem náo nhiệt, nhưng đây là sinh nhật của đại gia, không phải là nhà người khác xấu hổ.Haiz, thật không biết đại gia nghĩ như thế nào nữa, xấu hổ thành như vậy, lại còn mỗi năm đến một lần." Văn Thuận Chi liên tục thở dài."Đây là thái độ của đại gia, cũng là thái độ của một nữa Duệ Thân Vương phủ và một nửa còn lại của Duệ Thân Vương phủ, cùng với thái độ của Vĩnh Bình Hầu phủ.Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào tiệc sinh nhật lúng túng này đâu." giọng nói Văn Thành rất nhỏ."Haiz, đại gia thật không dễ dàng." Lát sau, Văn Thuận Chi thấp giọng đáp lời.Hai người trầm mặc đi về trước, đi được một đoạn, bước chân Văn Thuận Chi hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn Văn Thành, "Vừa rồi, Công chúa nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi không đáp lại một câu, cũng quá..."Văn Thuận Chi mở một tay ra, lại mở tay kia ra, hắn không biết phải diễn tả sự nhẫn tâm của Văn Thành như thế nào."Đều là những lời không đâu, không cần phải tiếp." Giọng Văn Thành cực thấp."Cho dù chỉ là những lời không đâu, ngươi cũng không nên một câu cũng không đáp lại.Về sau ngươi không quay đầu đi nên không thấy được, Công chúa nhìn như sắp bật khóc." Trong giọng nói và vẻ mặt của Văn Thuận Chi, đều thể hiện ra chút trách móc."Không đáp lại một câu mới là tốt nhất.


Công chúa tính tình trẻ con, một thời gian nữa là tốt thôi." Văn Thành cúi đầu, nhìn vạt trường sam đang phất phơ của mình."Haiz!" Văn Thuận Chi trầm mặc một lúc lâu, không nói lời nào, chỉ thở dài một hơi.--- --- ---Đã có kinh nghiệm chạy liên tục mấy nhà liền trong lần đầu tiên, đối với bảy mươi hai cửa tiệm lâu đời nổi tiếng bậc nhất kinh thành, Lý Tang Nhu đã có một nhận thức khách quan.Ăn cơm trưa xong, Lý Tang Nhu để cho Kim Mã và Hắc Mã chia làm hai đường, trước tiên hỏi thăm hơn sáu mươi cửa tiệm còn lại trong số bảy mươi hai cửa tiệm.Tiệm nhà ai ngày nào có chỗ trống, tiệm nào mặc dù không còn chỗ trống, nhưng vẫn có thể ăn nếu đến trễ hơn, và tiệm nào trong tháng giêng này nhất định là không ăn được, đều ghi lại vào một cuốn sổ nhỏ.Hỏi thăm hết một vòng, chợ đêm ngày hôm sau, phô mai Trương gia đúng lúc có một nhã gian vừa rời đi.Cửa tiệm sữa đặc Trương gia nằm gần Tân Tào môn, cách ngõ Cơm Rang của bọn Lý Tang Nhu rất xa.Ba người Lý Tang Nhu và Hắc Mã, Kim Mao, sớm đã ra khỏi cửa, kêu một chiếc xe, đi thẳng đến Tân Tào môn.Ngày hôm qua ở tiệm Lưu kia ăn một bữa cơm, đã làm cho Đại Thường mất đi hứng thú đối với những tửu lâu sang trọng của thành Kiến Nhạc.Món ăn bất kể là lớn hay nhỏ, đồ ăn đều chỉ có một tí xíu, không đủ một miếng ăn của hắn.Thật sự là quá khó coi!Dù khó coi cũng thôi đi, còn đắt đến dọa người, ăn một miếng đồ ăn, với ăn một miếng bạc cũng không khác nhau lắm!Hắn không đi, vẫn là ở trong nhà hầm một nồi thịt xương lớn gặm cho sảng khoái.Trong nhã gian vẫn thoải mái dễ chịu hơn nhiều so với bàn bát tiên ở góc cầu thang, bánh ốc bơ và mấy món điểm tâm sữa đặc của tiệm sữa đặc Trương gia, khiến cho Lý Tang Nhu nếm ra hương vị của ngàn năm sau, rượu sữa trong tiệm cũng rất hợp với khẩu vị của Lý Tang Nhu.Bữa cơm này, ăn hài lòng thoải mái.Nhàn nhã thong dong ăn cơm xong, Lý Tang Nhu lại mua mười cân rượu sữa, Hắc Mã và Kim Mao mỗi người xách một cái bình rượu năm cân, ra khỏi tửu lâu, đi dạo về ngõ Cơm Rang.Trong tháng giêng của thành Kiến Nhạc, là tòa thành không có ban đêm.Các loại đèn lồ ng đã được treo khắp nơi, trong một không gian rộng rãi hơn một chút, nhất định sẽ dựng lều hoa đăng, các loại hình biểu diễn ảo thuật làm xiếc kể chuyện hát xướng đa dạng, từ trên mái ngói kéo dài xuống, lấp kín hết mọi chỗ trống lớn nhỏ của lều hoa đăng, từng tiếng khen ngợi không ngừng vang lên.Ba người đi dọc theo đại lộ chữ Thập phía đông, đi hết mọi con đường để xem đèn, khi đi qua phố Ngự, canh ba đã gõ.Lý Tang Nhu ngáp một cái, nhìn Kim Mao hỏi: "Có đường nào đi gần hơn một chút không?""Có, đi vào ngõ hẻm phía trước kia, đi trên đường ngõ nhỏ, có thể gần hơn một nửa." Kim Mao vui sướng đáp lời, bước nhanh hai bước lên trước dẫn đường.Đi vào trong ngõ nhỏ tối tăm, mới đi được vài bước, Lý Tang Nhu bỗng nhiên cười hỏi: "Hắc Mã nhũ danh của ngươi là gì?"Kim Mao đi ở phía trước ngừng bước chân, ôm bình rượu vào trong ngực, tập trung tinh thần đề phòng."Lão..." Một câu lão đại Hắc Mã còn chưa hô xong, bình rượu trong tay liền đập ra ngoài, "Mẹ nhà ngươi!"Bình rượu đập vào trường, đao sáng như tuyết từ trên đâm xuống, cái bình nát bấy, rượu sữa tung tóe khắp nơi.Lý Tang Nhu giống như mũi tên rời cung, nhào thẳng tới, trước khi trường đao bị bình rượu đập lệch đi biến đổi chiêu thức, thanh kiếm mảnh nhỏ đã đâm vào một con ngươi lóe lên trong bóng tối.Hắc y nhân phát ra một tiếng kêu thảm thiết không đè nén được, Hắc Mã phi cước đá vào tay cầm trường đao của sát thủ, nhào tới đoạt lấy trường đao.Lý Tang Nhu một phát đâm trúng, lập tức rút kiếm về, vặn người đánh về phía Kim Mao.Bình rượu trong tay Kim Mao vừa mới ném ra, thừa dịp sát thủ thứ hai né tránh, lăn khỏi chỗ, thuận tay sờ s0ạng một miếng ngói.Sát thủ không để ý Kim Mao, vung đao bổ về phía Lý Tang Nhu, Lý Tang Nhu linh động như nước, khi tránh được lưỡi đao sắc bén, lưỡi kiếm mỏng trong tay xẹt qua cổ của sát thủ, sát thủ đang dùng toàn lực đánh giết bị đánh gục xuống đất."Lão đại, Kim Mao!" Hắc Mã rút đao ra từ ngực sát thủ, xoay người lao về trước.Kim Mao vội vàng đứng lên, trước tiên mạnh mẽ đạp một chân lên tay sát thủ thiếu chút nữa đã đè lên người hắn, xoay người lấy đao ra, lúc này mới thở hổn hển trả lời, "Ta không sao.

Lão đại?""Đi nhanh lên.


Đi về phía trước." Lý Tang Nhu lau mặt."Được!" Kim Mao giẫm qua thi thể, cầm đao, chạy như bay về phía trước.Lý Tang Nhu đi theo Kim Mao, Hắc Mã cản phía sau, ba người trong con ngõ nhỏ tối tăm, chạy rất nhanh..