Mặc Mạch

Chương 71: Thi đại học (02)

Giang Uyển ngồi trong xe ô-tô, giúp con trai mình kiểm tra lại lần nữa những thứ cần mang theo trong cặp sách, nhìn vẻ mặt của bà có vẻ rất khẩn trương, còn tính đi mua redbull cho Lâm Mộ.

“Khỏi mua, con không uống đâu.” Lâm Mộ cũng không phải nói cho vui, cậu sợ đang thi mắc tè thì toang mất, “Mẹ khẩn trương cái gì á, con trai mẹ thi đại học chứ có phải mẹ thi đâu.”

Giang Uyển dùng ánh mắt u oán liếc con trai mình: “30 năm trước mẹ cũng từng thi đại học, di chứng kéo dài tới tận bây giờ.”

Lâm Mộ: “…”

Ngoại trừ mẫu thân đại nhân ra, cả Lâm Yến Lai với Lâm Triều cũng đi theo. Lâm Triều là chị hai, lại không có áp lực thi cử, cho nên vô cùng thoải mái cầm theo cái máy ảnh, tính lát nữa sẽ chụp hình cho Lâm Mộ.

【Đại sự đời người.】Lâm Triều ra dấu thủ ngữ,【Phải kỷ niệm lại một chút. 】

Thật lòng thì Lâm Mộ có hơi gato với chị hai mình:【Chị không cần luyện cờ à?】

Lâm Triều giơ máy ảnh chỉa ống kính vào cậu, hí hoáy nghịch một lát mới trả lời:【Tối nay chuẩn bị xuất phát rồi, lần này thi đấu giải quốc tế SFC (*), nếu như có thể thắng, trở về chị sẽ là Lâm lục đoạn.】

Tham gia giải đấu quốc tế mang lại lợi ích rất lớn cho các kỳ thủ, giữa lúc giới cờ vây chuyên nghiệp Nhật Bản đang dần suy thoái, giới kỳ thủ Trung Hàn ngược lại phát triển hết sức bồng bột. Phong cách cờ vây của Trung Quốc cơ hồ là đan xen giữa phong cách của hai nước còn lại, phát triển theo kiểu dã man mà tự do đến vô biên giới. Có thể xem như là tụ tập trăm nhà, rất ít phân chia lưu phái, cơ mà vẫn theo truyền thống lớp già dẫn dắt lớp trẻ. Sau khi Lâm Triều định đoàn, cũng đã từng tôi luyện chơi cờ dưới sự chỉ dẫn của các danh sư cùng danh viện, trải qua một đường chiến đấu kịch liệt, mới dần hình thành phong cách riêng thích hợp với chính mình.

Bên này Lâm Mộ chuẩn bị thi đại học trong căng thẳng, bên kia Lâm Triều trước trận đấu cũng chẳng thoải mái hơn là bao. Mấy hôm nay đến tận hai ba giờ sáng rồi mà Lâm Mộ vẫn nghe thấy tiếng đặt quân cờ từ phòng chị mình vẳng ra.

【Cố thi cho tốt đó.】Lâm Triều bê máy chụp ảnh, “nói” với em trai,【Cười lên nào.】

Lâm Mộ đứng ở ngoài cổng trường thi, nhìn về phía màn ảnh, giơ ngón tay chữ V, nhoẻn môi cười đến vô cùng xán lạn.

***

Ngày cuối cùng thi ba môn toán lý hóa, Lâm Mộ mới vừa rời khỏi trường thi, liền nhận được điện thoại của Tưởng Thiên Hà, đối phương ở bên kia đầu dây như một con heo bị nhốt trong chuồng, gào thét kinh thiên động địa: “Đi ra chưa?”

Lâm Mộ cười đáp: “Ra rồi.”

Tưởng Thiên Hà: “Ngốc đần đang chờ ở bên ngoài đó, có gọi cho mày chưa?” Tưởng Thiên Hà nói xong mới cảm thấy câu này của mình nghe hơi bị ngu, lập tức bảo “Tao cúp trước, mày nhận điện thoại của ngốc đần đi.”

Quả nhiên, điện thoại cúp chưa được vài giây, liền thấy điện thoại từ Tào Trạm gọi tới.

“Lâm Mộ!” Tào Trạm đầu tiên gọi tên Lâm Mộ một tiếng.

Lâm Mộ “Ơi” một tiếng, cũng gọi: “Mê Mang!”

Tào Trạm: “Đề đọc hiểu cuối cùng môn tiếng Anh là chọn C đúng không!?”

Lâm Mộ thật sự không ngờ vấn đề đầu tiên của Tào Trạm là so đáp án với mình, đứng nghĩ cả buổi trời mới không chắc lắm nói, “Hình như là chọn C đó.”

Tào Trạm “De” một tiếng, cũng không rõ là ồn ào gì với ai đó đứng bên cạnh, kích động hô lên: “Là C đó! Thật sự là C na! Tớ đoán đúng rồi!”

… Nếu gặp cái nào không biết liền chọn C, chiêu này là do Lâm Mộ dạy.

Tào Trạm ở bên kia vẫn bô lô ba la kêu gào cái gì đấy, Lâm Mộ cầm di động di chuyển theo dòng người chậm rãi hướng ra bên ngoài. Cổng trường vừa được mở, rất nhiều thí sinh kích động đến cất bước chạy ra bên ngoài, Lâm Mộ cũng không gấp lắm. Bởi vì cả ngày hôm nay Lâm Triều đều phải thi đấu vòng tròn, còn được chiếu trực tiếp nữa, thế nên dù Giang Uyển cảm thấy hơi có lỗi với con trai nhưng cũng đành phải chịu, được bên này thì mất bên kia thôi, bởi vậy quyết định ở nhà canh tivi xem Lâm Triều chơi cờ.

Tào Trạm vẫn còn đang nói gì đó trong di động, hình như là vừa mới gặp Tưởng Thiên Hà, thế nên đang lên tiếng giục cậu: “Lâm Mộ cậu mau lên, còn chờ mỗi mình cậu thôi đó!”

“Tới liền, tới liền.” Lâm Mộ cố ý hỏi, “Còn ai chờ nữa?”

Tào Trạm thật thà đáp: “Tiểu Lộc với Mỹ Mỹ nè, đều đang chờ cậu á.”

Chiều cao của Lục Nhung trong đám người chính là con hạc đứng giữa bầy gà, Lâm Mộ cách một đám người đứng từ xa mà đã thấy được đối phương, nam sinh đứng bên dưới bóng cây, đang hơi nghiêng mặt trò chuyện với Tào Trạm, bóng cây loang lổ phủ lên nửa gương mặt của nam sinh, đẹp trai đến kỳ lạ.

Trần Mỹ Hoa là người đầu tiên thấy cậu, lập tức cười hô: “Mộ Mộ!”

Lục Nhung xoay đầu lại, ánh mắt rơi lên gương mặt Lâm Mộ, nhìn một hồi lâu, mới để lộ ra nụ cười như đang cố hết sức kềm nén lại.

“Chúc mừng tốt nghiệp.” Chờ Lâm Mộ đến gần, Lục Nhung mới nhẹ giọng nói như vậy.

Tào Trạm đứng bên cạnh cũng nghe thấy, ăn ngay nói thật một câu: “Vẫn còn chưa tốt nghiệp mà, phải đợi mấy ngày nữa đến trường tham gia lễ tốt nghiệp nữa.”

Tưởng Thiên Hà cũng bổ sung một câu: “Đám Tôn Hải chắc cũng sẽ trở lại, chúng ta có thể thừa dịp này ra gặp một phen.”

“Tiên nữ Triều Triều đâu rồi?” Tào Trạm hỏi.

Lâm Mộ: “Hôm nay là ngày cuối thi đấu vòng tròn, mẹ tớ bảo chị ấy vào bán kết rồi, bét lắm cũng hạng bốn.”

Tưởng Thiên Hà vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ: “Ghê dữ vậy, quả thật không khác gì vượt cấp thăng đoạn luôn!”

***

Kỳ thi đại học kết thúc, nhóm chat của bọn họ lại trở về với không khí náo nhiệt sôi động, mấy đàn em lớp dưới vội vàng chúc mừng các anh chị lớp trên, còn về phần kết quả thi thế nào, rõ ràng trừ Tào Trạm ra cũng chẳng mấy ai quan tâm.

Tôn Hải tuy trốn được thi đại học trong nước, nhưng vẫn không thoát khỏi phải học nửa năm lớp dự bị bên Úc, lại thêm sống nơi xứ người, phải một mình chiến đấu, nên xét về mức khó khăn cũng chẳng thua kém tí nào so với thí sinh trong nước.

An Cẩm Thành có lẽ là người thích nghi nhanh nhất, hiện tại vị này đã là sinh viên của trường đại học danh giá, mới có nửa học kỳ đầu mà đã rất nổi danh trong giới người Hoa ở địa phương, có tiền lại có nhan sắc thì thôi đi, đến cả thành tích học tập cũng thuộc nhóm tốp đầu. Nói thật chứ Lâm Mộ cảm thấy rất lo lắng về vấn đề tình cảm của tên “anh rể tương lai” này, nếu bên cạnh quá nhiều ong bướm bu vào, làm An thiếu gia kềm lòng không đậu, không thể chống lại sự rù quến của hoa thơm cỏ lạ thì Lâm Triều phải làm sao đây?

Cơ mà nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng là hoàng đế chả vội mà thái giám cứ quýnh lên, chị hai nhà cậu dường như chưa bao giờ phiền não về chuyện này, mấy thứ tâm trạng kiểu như lo âu thấp thỏm hay bất an không yên xì-tai thiếu nữ kia hoàn toàn vô duyên với Lâm Triều.

Nếu nói về tình huống của các học sinh du học nước ngoài, đặc biệt nhất đương nhiên chính là Hứa Nhất Lộ, ngoại trừ xin đi học có hơi rắc rối một chút ra, còn phải ưu tiên chữa ánh mắt trước, đâm ra chuyện đi học ngược lại thành như cũng không phải việc cấp bách gì mấy.

Cuối cùng, Lý Tử còn ở trong nhóm chat bông đùa một câu nghe nửa giả nửa thật, cô bảo: “Cứ cảm giác như mấy anh mấy chị chỉ trong một đêm đều hô biến thành người lớn hết cả ấy.”

Tào Trạm không hiểu lắm, hỏi Lâm Mộ: “Biến thành người lớn không tốt sao?”

“Cũng không phải không tốt.” Lâm Mộ suy nghĩ một lát, mới cười đáp, “Nhưng Mê Mang không giống bọn tớ, cậu mãi mãi sẽ không biến thành người lớn.”

Tào Trạm nửa hiểu nửa không khẽ gật gù, giống như cậu nhóc cũng chẳng quan tâm mấy đến việc mình có thể trở thành người lớn hay không, hoàn toàn chẳng rối rắm một tí nào cả.

***

Tin tức Lâm Triều thắng Thôi cửu đoạn tới gần chạng vạng mới truyền đến tai Lâm Mộ, thời đại bây giờ internet phát triển, tin tức gần như là truyền đến trong chớp mắt, dù cho cờ vây không phải môn thể thao được quần chúng ưu ái, nhưng bởi do Lâm Triều là trường hợp đặc biệt vừa câm lại điếc, cho nên giải thi đấu SFC cũng nương theo đó mà bò lên hot search của các mạng xã hội.

Mấy việc này đám người Lâm Mộ đương nhiên không biết rõ.

Giang Uyển suốt đêm hôm ấy chạy đi mua hoa, dặt khách sạn, chuẩn bị chờ con gái cưng trở về thì chúc mừng một trận ra trò. Lâm Mộ cũng nhân cơ hội trốn sang nhà Lục Nhung, đỡ phải bị mẫu thân đại nhân sai chạy tới chạy lui.

Lâm Triều cầm di động, nhắn tin cho em trai mình trên Wechat.

“Lần này chị trở về chắc không chỉ hàng xóm xung quanh, đại khái toàn bộ khu này đều sẽ biết tên tuổi của chị ó.”

Lâm Triều đáp lại bằng một hàng dấu chấm, sau đó bấm chữ trả lời: “Đừng đốt pháo là được rồi.”

Lâm Mộ: “Nhưng mà mẹ tổ chức tiệc lưu động cho chị tới ba ngày lận đó, cũng ít có sượng mặt lắm.”

Lâm Triều bên kia chắc là nghe tin này liền thấy cuộc đời khốn nạn, thế nên không thấy trả lời lại, lát nữa cô còn phải nhận mấy buổi phỏng vấn, không thể cùng Lâm Mộ tán gẫu nhiều được.

“Lần này phỏng vấn thế nào?” Lâm Mộ hỏi tiếp, “Có thầy phiên dịch thủ ngữ đi kèm không?”

Lâm Triều: “Đời nào mà có chuyện tốt như vậy, lát nữa ba đi với chị làm phiên dịch tạm thời.”

Lâm Mộ tỏ ra không vui lắm: “Bảo đảm là do không chịu chuẩn bị nè, trước đó chắc là bọn họ không nghĩ chị sẽ đạt được thành tích tốt như vậy, đúng là coi thường người khác!”

Lâm Triều gửi cho em trai mình cái emo mặt cười, nói: “Niếp cửu đoạn nổi đóa rồi, mắng đám phóng viên truyền thông đi theo đoàn một trận, thay chị xả giận đó.”

Lâm Mộ ôm di động cười ha ha, vừa mới ngước lên liền thấy Lục Nhung đang từ phòng bếp bưng thức ăn ra, vội chạy tới giúp đỡ.

“Ngồi đi, không cần giúp.” Lục Nhung nói, “Tớ làm được rồi.”

Lâm Mộ giống như cái đuôi nho nhỏ lon ton chạy theo sau, chờ khi thức ăn lên bàn hết, Phương Lạc Dao mới đi dỗ Trần Mỹ Hoa ra dùng cơm.

“Ủa dì Dao,” Lâm Mộ thuận miệng hỏi một câu, “Phương Nặc đâu rồi?”

Phương Nặc là con trai của Phương Lạc Dao, làm bảo mẫu phải ở lại nhà gia chủ, mà Phương Nặc vẫn còn tuổi vị thành niên, thế nên cũng đi theo ở cùng với mẹ mình.

Phương Lạc Dao ngại ngùng nói: “Trường vừa mới nghỉ hè, nên mấy hôm nay Tiểu Nặc đến nhà bạn ở tạm vài hôm.”

Lâm Mộ cũng không nghĩ nhiều, thò đũa gắp thức ăn bỏ vào bát cơm của Trần Mỹ Hoa. Phương Lạc Dao có lẽ là đã quen hầu hạ người khác, chẳng những chăm bà nội ăn cơm, còn giành cả việc bới cơm múc canh cho Lục Nhung và Lâm Mộ.

Lục Nhung nhịn mãi, cuối cùng lên tiếng khuyên: “Dì Dao, dì cũng ăn đi, không cần lo cho tụi cháu.”

“À ừ…” Nói vậy nhưng Phương Lạc Dao vẫn có chút lóng ngóng câu nệ, “Không sao, để lát nữa dì ăn sau cũng được mà.”

Lâm Mộ nhìn đối phương mấy lần, nhưng không nói gì, chờ đến khi mọi người ăn xong thu dọn chén bát đi rửa, cậu mới lén hỏi Lục Nhung: “Hồi trước dì Dao từng gặp chuyện gì đó đúng hông?”

Lục Nhung im lặng một hồi lâu, mới từ tốn đáp: “Tớ thì sao cũng được cả, nhưng dạo gần đây quả thật có kẻ lạ mặt lảng vảng ở gần nhà tớ, chắc là vì dì ấy.”

Lâm Mộ vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, cau mày hỏi: “Có bắt được kẻ đấy không?”

Lục Nhung hừ lạnh một tiếng, nói: “Không được cũng phải được, dù sao cũng phải biết mọi chuyện cho rõ ràng.”

_________________

Chú thích

(*) SFC : Samsung Fire Cup, một giải đấu cờ vây do Samsung tài trợ