Chung Hòa ký tên vào bên dưới mục người bảo đảm, ông cũng không phải loại người dễ lừa gạt, mỗi một điều khoản trên hợp đồng trước đó đều được ông đọc thật kỹ rồi cân nhắc rất lâu, người bên chỗ môi giới đến cùng khách thuê nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ có chỗ nào khiến đối phương không hài lòng, khiến cho vụ làm ăn này cũng đi tong.
Lục Nhung với Trần Mỹ Hoa ngồi ở bên cạnh, cậu ký tên vào phần bên cho thuê, lại cầm tay bà nội lăn dấu tay lên hợp đồng, Mỹ Mỹ nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Lục Nhung kiên nhẫn đáp: “Cho người ta thuê cửa hàng, kiếm tiền sinh hoạt, thuê bảo mẫu cho Mỹ Mỹ.”
Trần Mỹ Hoa hiểu được ý nghĩa của “bảo mẫu”, vẻ mặt không vui nói: “Tại sao phải thuê bảo mẫu?”
Lục Nhung đáp: “Vì cháu phải đến trường đi học, phải có người thay cháu chăm sóc bà.”
Trần Mỹ Hoa coi như tạm chấp nhận lý do này, nhưng vẫn lẩm nhẩm bảo: “Mỹ Mỹ không cần người khác chăm sóc.”
Lục Nhung: “Vậy bà muốn ai chăm sóc mình?”
“Mỹ Mỹ có thể tự chăm sóc chính mình.” Vẻ mặt của bà hết sức ngây thơ, “Với Mộ Mộ nữa, sao Mộ Mộ không đến nhà chúng ta ở?”
Lục Nhung vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lâm Mộ có gia đình của mình, cậu ấy phải chăm sóc chị cậu ấy nữa, Mỹ Mỹ không thể ích kỷ như vậy.”
Trần Mỹ Hoa mặt mày chù ụ, bĩu môi nói: “Hai đứa có thể lấy nhau mà, sau khi lấy nhau có thể ở với nhau.”
Lục Nhung: “…”
Cậu không biết phải giải thích với Trần Mỹ Hoa về việc hai đứa con trai không thể lấy nhau như thế nào, Trần Mỹ Hoa nói cứ như là chắc mẩm phải thế… Cơ mà, có thể dũng cảm thoải mái mà nghĩ một điều trái khuấy như thế, âu cũng là một việc làm người ta thấy vui vẻ hạnh phúc.
Buổi chiều Chung Hòa phải trở về trường. Lục Nhung nhận được một số tiền đặt cọc khá lớn, có thể giải quyết vấn đề mời bảo mẫu chăm sóc Mỹ Mỹ.
“Có gì tôi với Sở Lâm sẽ giúp em lưu ý một chút.” Chung Hòa hình như rất sợ đứa học trò này lại nhắc tới việc thôi học, thế nên việc gì cũng muốn tự thân mình đứng ra làm, đứng sau lưng hộ giá đối phương, “Sẽ cố gắng giúp em tìm một vị bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân Alzheimer, với cả việc sắp xếp giáo viên trong trường nữa, Sở Lâm đã chọn xong rồi, tới chừng tuần sau em đi học lại sẽ có người giúp đỡ em trông nom bà nội.”
Lục Nhung cảm giác suốt mấy hôm nay, hai chữ mà cậu nói nhiều nhất chính là cảm ơn với những người xung quanh.
Tất nhiên cũng có nói xin lỗi, cơ mà đối tượng xin lỗi kia… không biết đã hết giận chưa.
Cậu cúi đầu nhắn tin cho Lâm Mộ, chụp ảnh hợp đồng cho thuê gửi cho đối phương, lát sau mới thấy bên kia trả lời: “Xong rồi?”
Lục Nhung: “Xong rồi.”
Thật lâu, mới thấy Lâm Mộ gửi tới một chữ, “Hừ.”
Lục Nhung lại cảm thấy thiếu niên thật sự rất đáng yêu, lại bấm bấm di động trả lời tin nhắn: “Còn giận tớ không?”
“Còn chứ.” Lâm Mộ trả lời rất nhanh, xem ra thực sự giận không nhẹ, “Cậu còn dám gạt tớ muốn thôi học, làm sao không giận được?”
Dù Lục Nhung rất thông thạo trong việc dỗ dành Mỹ Mỹ, cơ mà giờ phút này đối với Lâm Mộ, nam sinh chỉ có thể ngốc ngốc mà nhắn cho người ta một câu “Tớ xin lỗi”, sau đó giống như là muốn bù đắp lỗi lầm, lại thêm một câu, “Tớ sẽ cố gắng học tập, để vào cùng đại học với cậu.”
Lần này không thấy Lâm Mộ trả lời, Lục Nhung cũng không sốt ruột, nhét di động trở vào túi, sau đó ngồi xổm xuống đất nói với Trần Mỹ Hoa: “Cháu cõng Mỹ Mỹ nhé.”
Trần Mỹ Hoa vui sướng úp người lên lưng Lục Nhung.
“Lâu lắm rồi Mộ Mộ không tới thăm Mỹ Mỹ.” Trần Mỹ Hoa ở trên lưng Lục Nhung, khẽ càu nhàu nói, “Mộ Mộ hết thích Mỹ Mỹ rồi sao?”
“Làm gì có.” Lục Nhung nói, “Dạo gần đây cậu ấy bận quá thôi, cũng sắp thi đại học rồi.”
Trần Mỹ Hoa nghe thấy ba chữ “thi đại học”, vẻ mặt có chút giật mình ngẩn ra, Lục Nhung nghiêng mặt nhìn bà nội mình, nói: “Mai mốt cháu cũng sẽ thi đại học, cho nên Mỹ Mỹ phải sống đến một trăm tuổi để nhìn cháu vào đại học đó.”
***
Lâm Mộ nộp bài sớm trong giờ thi tiếng Anh định kỳ cuối tháng, cậu rời khỏi lớp học, úp sấp người dựa vào hành lang ngoài ban công, cúi mặt nhìn di động bấm tin nhắn, giống như vừa nhìn thấy cái gì đó rất thú vị, không kềm được bật cười.
Dưới lầu có mấy thầy giáo đang giăng băng-rôn, Lâm Mộ ngó kỹ một cái, phát hiện bên trên viết mấy chữ khen ngợi An Cẩm Thành được chọn nhận vào trường học trứ danh của Mỹ.
Chung Hòa ở một bên tự tay chỉ huy, hướng dẫn giăng cái băng-rôn kia như thế nào, lên bao cao, vị trí có ngay ngắn hay chưa. Mà không chỉ một cái thôi, bên sân thể dục lại giăng thêm một cái, ngoài cổng trường cũng có một cái.
Lâm Mộ chống cằm nhìn hiệu trưởng vội tới vội lui, lại ngó đám bên trên nhóm WeChat đang thảo luận.
“Tao nghi chắc lát lại thêm cái thứ bốn quá.” Tưởng Thiên Hà chắc là đang lén lút nhét di động dưới hộc bàn nhắn tin, một câu mười chữ thì hết quả nửa là sai chính tả, “An thiếu gia hiện tại đang hot-hòn-họt mà, lão tặc đương nhiên là tận dụng hết mọi thời cơ để quảng cáo rồi.”
Lý Tử: “Không chỉ lớp 12 đâu, bên khối 11 đi thi khoa học đạt được giải nhất, giấy khen hiện vẫn còn đang treo ở ngoài cổng trường kia kìa.”
“Chị Lâm Triều đi thi cờ vây cũng vậy mà.” Mạc Hiểu Hiểu gửi một cái ảnh chụp trang báo, “Trung học Khôn Kiền —— nữ thám hoa trẻ tuổi của giải đấu cờ vây nữ, nghe nói bài này là do hiệu trưởng Chung bỏ tiền ra mua đó, để quảng cáo trường học của chúng ta.”
Tào Trạm nhìn mọi người nói chuyện thật lâu, có chút hoang mang mờ mịt hỏi: “Vì sao phải mua vậy?”
Lâm Triều lạnh lùng trả lời hai chữ: “Vì tiền.”
Lâm Mộ cười đến sặc sụa, còn chưa kịp nhắn tin trả lời, đã bị Chung Hòa ở bên dưới phát hiện.
Thầy hiệu trưởng ngước đầu, vẻ mặt khắt khe cau mày, giơ tay chỉ vào Lâm Mộ lớn tiếng hỏi: “Tại sao không vào lớp học hả?”
Lâm Mộ chớp mắt, bởi vì hai người một trên lầu một dưới lầu, bởi vậy nên trả lời nhau chỉ có thể rống thật to: “Mới vừa thi xong ạ!”
Chung Hòa vẻ mặt không quá vui: “Lại nộp bài thi sớm đúng không!”
Lâm Mộ không sợ đối phương, giọng điệu đắc ý đáp: “Vẫn max điểm nha thầy!”
Lâm Mộ cúi đầu nhìn di động, thấy tên nhóm WeChat đã bị Lâm Triều sửa lại.
“Say yeah vì lão tặc Chung Hòa…” Tôn Hải vừa nộp bài thi xong, thấy tên nhóm chat liền giật mình sửng sốt, chả hiểu ra sao hỏi lại, “Say yeah vì lão tặc để làm gì? Trước đó không phải ghét cay ghét đắng ổng sao?”
Lâm Mộ nhàn nhã đáp: “Đó là chuyện quá khứ rồi.”
Tôn Hải: “?”
Lâm Mộ thò đầu ra hét xuống dưới lầu: “Hiệu trưởng ơi! Có cần em xuống giúp giăng biểu ngữ không nà!?”
Chung Hòa tức đến tóc trên đỉnh đầu muốn dựng đứng lên, mắng tục một câu nói: “Cút trở về lớp học cho tôi! Lo mà học đi! Chơi gì mà suốt ngày!”
***
Lục Nhung cõng Trần Mỹ Hoa đi một lát lại ngừng, rồi lại đi. Bà nội lắm chuyện, lớn tuổi cho nên thường cần đi vệ sinh, Lục Nhung tìm một nhà vệ sinh công cộng cho bà, lại nhờ vả một người qua đường giúp đỡ, người nọ là một người phụ nữ tuổi trung niên, rất là tốt bụng giúp đỡ Lục Nhung, thậm chí khi dẫn Mỹ Mỹ ra còn căn dặn cậu nhớ thay quần cho bà nội.
“Lưng quần thắt rất chặt.” Người nọ dịu dàng nói, “Thấy cụ bà không được thoải mái cho lắm.”
Lục Nhung nói cảm ơn, sau đó hỏi bà nội: “Mỹ Mỹ có nói cảm ơn chưa?”
Trần Mỹ Hoa tủm tỉm cười: “Có nói, Mỹ Mỹ còn hát nữa.”
Người phụ nữ kia lại khen ngợi mấy câu nói bà hát rất hay, Lục Nhung nắm tay Trần Mỹ Hoa, lấy di động ra nhìn mới thấy Lâm Mộ đã trả lời tin nhắn của mình.
“Chung Hòa giăng một đống băng-rôn.” Lâm Mộ còn chụp ảnh gửi, toàn bộ đều là quảng cáo rùm beng về việc An Cẩm Thành thi đậu Ivy League của Mỹ, giọng điệu đối phương nghe có vẻ khá là chua chua, “Nếu tớ ra nước ngoài du học, chắc cũng sẽ được tâng bốc lên mây như vậy.”
Lục Nhung trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn chỉ nhắn trả ba chữ kia, “Tớ xin lỗi”.
Lần này Lâm Mộ trả lời rất nhanh, cảm giác như đang nhõng nhẽo ấy: “Cậu thấy chưa, tớ tốt với cậu muốn chết luôn đó.”
Lục Nhung bật cười, vừa tính bấm chữ hồi phục, lại thấy đối phương nhắn một tin khác.
“Lần sau gặp nhau nhớ phải hôn tớ một cái đó.”
Lục Nhung chỉ “?” một cái.
Lâm Mộ: “Chỉ cần cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ không giận cậu nữa.”