Mặc Mạch

Chương 47: Thanh xuân là… (01)

Xung quanh toàn bộ học sinh đều đang hò hét cổ vũ, chỉ có Lục Nhung, Trần Mỹ Hoa cùng Lâm Mộ im lặng ngồi xem trận thi đấu đang diễn ra dưới sân, Lục Nhung giống như đã quá quen đối với việc này, những thứ như “nhiệt huyết sôi trào”, “quẩy tung nóc”, đại loại như vậy vĩnh viễn không thể xuất hiện trên người cậu.

Bởi vì quá mức im lặng, cực kỳ tự chủ và xa cách mọi người, thế cho nên trong toàn bộ “thanh xuân” của mình, cậu vĩnh viễn là kẻ lạc loài.

Bởi vì không cần tham gia thi đấu, nên Lục Nhung liền nhận vai trò ngồi trông giữ vật phẩm cho hầu hết các bạn trong lớp, Trần Mỹ Hoa đứng giữa không khí náo nhiệt sôi động cũng không dễ dàng phát bệnh, bà lúc này đang vẻ mặt hào hứng vô cùng nhìn xem thi đấu, thấy người ai quen mắt liền há miệng hô cố lên.

Lâm Mộ giờ cũng không cần phải trở lại kho hàng để phân phát quản lý vật tư liền, nên cứ ngồi cùng Lục Nhung và Trần Mỹ Hoa xem thi đấu thôi, phần gáy sau ót của cậu bị phơi nắng đến rát rạt, Lục Nhung vẫn giơ tay giúp cậu che lại để bớt nóng.

Trên ghế khán đài toàn bộ đều là các học sinh, người qua kẻ lại ồn ào sôi nổi, vừa bắt đầu môn nào náo nhiệt một chút là lập tức cả trăm người đứng dậy hét to, Lâm Mộ thi thoảng để ý đến thứ hạng của lớp mình, phần sau cơ bản đều là An Cẩm Thành giật điểm, trong loa phát thanh vẫn luôn vang dội tiếng hò hét kịch liệt của Tiểu Lộ Điểu, cũng chẳng rõ cậu chàng này không thấy gì cả mà sao lại bình luận được nhiệt tình tới thế.

Mạc Hiểu Hiểu đạt được hạng năm môn nhảy cao tổ nữ sinh khối 10, tuy rằng không được huy chương, cơ mà được cộng điểm cho lớp. Cái lúc cô bé nhảy mấy lượt cuối, gần như cả nửa sân trường đều đứng dậy hô to Mạc Hiểu Hiểu cố lên, Lý Tử sốt ruột khẩn trương đến bủn rủn chân tay. Đợi đến lúc Mạc Hiểu Hiểu nhảy xong, bước xuống tấm đệm nhảy, trông cô bé giống như một người hùng vừa trở về, khập khiễng bước tới ôm lấy Lý Tử đang len lén lau nước mắt.

Hai cô gái lẫn nhau dìu dắt trở lại ghế khán đài, tất nhiên lại nhận được một tràng phấn khởi reo hò hoan nghênh nhiệt liệt, Mạc Hiểu Hiểu trông giống như lãnh đạo đang tham dự hội nghị báo cáo ấy, cả người ra vẻ rụt rè gật đầu chào hỏi rồi mới ngồi xuống, nãy giờ đeo chân giả hơi lâu, phải tháo lỏng ra một chút cho chân nghỉ ngơi.

Lâm Mộ hỏi cô: “Có đau không?”

Mạc Hiểu Hiểu mặt mày mồ hôi nhễ nhại, nhưng nụ cười lại rực rỡ như ánh mặt trời: “Cũng không đau mấy, quen rồi, chỉ có mấy lúc vận động nhiều quá thì hơi mỏi mỏi thôi.” Cô gái giống như chẳng thèm bận tâm một xíu nào, với tay cuộn cuộn ống quần chỉ cho Lâm Mộ xem: “Chỗ này dễ rịn mồ hôi, sẽ khiến chi giả bị trượt, cho nên phải hạn chế thời gian hoạt động, không được quá lâu.”

Phần chân nơi bị cắt cụt của cô chi chít mấy vết sẹo mờ do cọ xát lưu lại, lần đầu nhìn thấy quả thực sẽ có hơi kích thích thị giác một chút, nhưng nếu đã quen rồi liền sẽ không thấy có tí nào đáng sợ nữa, Lý Tử ngồi bên cạnh ngồi hí hoáy buộc một đống tua cờ màu lên cái chi giả của Mạc Hiểu Hiểu, đợi đến lúc cô bạn mình gắn chi giả trở lại, liền biến thành một cái chân giống như “đội cổ động”.

“Cậu đi chơi một lát đi.” Mạc Hiểu Hiểu vươn tay khẩy khẩy mấy cái tua cờ trên chân giả, quay sang nhìn Lục Nhung, vẻ mặt thật lòng, nói: “Tớ với Lý Tử sẽ giúp cậu trông Mỹ Mỹ, cậu cứ tham gia đại môn nào đó đi, cho vui.”

Lục Nhung có hơi do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu, nói: “Thôi, không thể phiền các cậu mãi.”

Mạc Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui, nói: “Chúng ta là bạn bè của nhau mà, cậu đừng có nói mấy lời này hoài như vậy, gì mà phiền với chả phiền, nghe tổn thương nhau quá đi.”

Lục Nhung trầm mặc, cũng không phản bác lại lời nào, cậu rất hiếm khi giải thích hay biện hộ cùng người khác, người khác có nói với cậu cả chục câu, cũng cảm giác giống như đang đấm tay vào một đống bông vậy, đến cả tiếng vọng lại cũng không có.

Mạc Hiểu Hiểu cũng không phải thật sự muốn cãi nhau với Lục Nhung, phàn nàn một câu như thế, rồi cũng thôi.

Lâm Mộ da ót cũng đã bớt đau nhiều rồi, nhưng Lục Nhung không rút tay về, vẫn cứ che lại nơi ấy

***

Mãi cho đến khi mặt trời ngã dần về tây, đã là buổi chiều hoàng hôn chạng vạng, toàn bộ các môn thi đấu của đại hội thể thao mới dần dần tiến vào hồi kết, Lâm Mộ không thể tiếp tục ngồi trên khán đài nữa, cậu phải trở về sửa soạn lại mấy vật tư còn thừa trong kho.

Mấy MC phụ trách bình luận radio trên đài đều đã trở về lớp, Chung Hòa lại lên bục bắt đầu diễn thuyết tổng kết, nói liên miên có hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới bắt đầu tới màn tự quét dọn vệ sinh khu vực khán đài của các khối các lớp, cuối cùng An Cẩm Thành cùng Lâm Mộ dẫn đội đi kiểm tra.

Đến lúc kiểm tra khối 10, Lâm Mộ lại chẳng thấy bóng dáng Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa đâu.

Lý Tử giơ tay báo cáo: “Lục Nhung dẫn bà nội đi phòng y tế rồi, chắc lát nữa mới trở lại.”

Lâm Mộ hoảng sợ: “Sao tự dưng lại đi phòng y tế?”

Lý Tử lắc đầu: “Không biết nữa… Mỹ Mỹ bỗng dưng than buồn ngủ, chắc là Lục Nhung dẫn bà đi ngủ.”

Lâm Mộ hiện tại cũng có chút kinh nghiệm đối với các tình huống người bệnh Alzheimer phát tác, trong lòng thấy hơi lo lo, vội quay sang bảo An Cẩm Thành: “Tớ đi phòng y tế xem cái.”

An Cẩm Thành trong lòng có chút thắc mắc tại sao tên này lại nhiệt tình tới như vậy, nhưng cũng không ngăn cản, Lâm Mộ tháo phù hiệu trên áo đưa cho Lý Tử, nhờ cô kiểm tra giúp mình các lớp còn lại, còn mình thì thoăn thoắt nhảy xuống khán đài, vội vàng chạy đi phòng y tế.

Trên đường đi lại đụng mặt vài người quen, Tưởng Thiên Hà vừa vứt rác xong đang cùng Tào Trạm trở về, Mê Mang nhìn thấy Lâm Mộ vội la lên: “Lâm Mộ, cậu đi đâu vậy!”

Lâm Mộ không kịp nói chuyện, chỉ xua xua tay, sau đó nhanh chóng băng qua căn-tin cùng dãy phòng học, chạy mãi đến cửa phòng y tế lại phát hiện Lục Nhung đang đứng ở đằng kia.

Nam sinh trên tay cầm một cái túi nhựa, thấy Lâm Mộ đến, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Lâm Mộ chống tay lên đầu gối thở gấp, lau lau mồ hôi rỏ dưới cằm:;”Nghe Lý Tử bảo cậu với bà đi phòng y tế, tớ sợ Mỹ Mỹ gặp chuyện gì…”

Lục Nhung ngây ngẩn, giống như có chút bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Không có việc gì cả, Mỹ Mỹ là vì mệt mỏi quá nên muốn ngủ thôi.”

Lâm Mộ vẫn lo: “Thật sự chỉ do mệt thôi sao?”

Lục Nhung gật đầu: “Thật.”

Cũng không biết có phải trong lòng nhẹ nhõm, thở phào ra hết hay không, Lâm Mộ bỗng dưng cả người đều xìu xuống, Lục Nhung đẩy cửa phòng y tế ra, hơi nghiêng người để chừa chỗ cho Lâm Mộ đi vào, cuối cùng mới đi theo cũng đóng cửa lại.

Trần Mỹ Hoa đang nằm trên giường trong phòng, ngủ rất say, còn phát ra tiếng ngáy khò khò, Lâm Mộ cúi đầu nhìn bà một lát, mới quay sang nhìn Lục Nhung.

“Uống nước không?” Lục Nhung lôi thức uống từ trong túi nhựa ra.

Lâm Mộ mới phát giác đối phương mua rất nhiều loại, rất nhiều mùi vị, có cả trà sữa đến nước trái cây.

Lục Nhung giải thích: “Tớ sợ Mỹ Mỹ thức dậy cáu kỉnh ầm ĩ, mua vài loại nước như vậy giúp bà phân tán lực chú ý, để bà tự chọn.”

Lâm Mộ: “Vậy nếu bà toàn bộ đều không thích thì phải làm sao?”

Lục Nhung suy nghĩ một lát, khẽ giọng nói: “Thì cố gắng dỗ bà chứ biết làm sao, từ từ bà cũng sẽ bình tĩnh lại.”

Lâm Mộ hai mắt đăm đăm nhìn Lục Nhung, không cử động, hơi hé miệng, như muốn nói cái gì, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng, lan ra dần đến đắng chát cả đầu lưỡi.

“Lục Nhung.” Cậu đột nhiên gọi tên đối phương.

Lục Nhung hơi cúi đầu, đôi mắt tựa như hai hồ nước sâu thẳm nhìn Lâm Mộ, hai người cứ thế im lặng thật lâu.

“Cậu đừng cứ một mình chịu đựng như vậy hoài.” Lâm Mộ ngẩng mặt lên, hốc mắt có chút ửng đỏ, khẽ cắn môi, vẻ mặt có chút bướng bỉnh, thật lâu sau mới cất tiếng: “Cậu có thể dựa vào tớ mà, tớ cũng có thể chăm sóc Mỹ Mỹ.”

Lục Nhung khựng một chút, rồi nói: “Tớ biết.”

Lâm Mộ tức nghẹn, không muốn nói chuyện.

Lục Nhung vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào mặt Lâm Mộ, thiếu niên hơi né người như muốn trốn tránh, nhưng rồi lại cứng đờ bất động.

Lục Nhung bước từng bước về phía trước, dùng trán của mình đẩy Lâm Mộ, hơi dùng sức một chút, buộc đối phương phải ngẩng cằm lên.

“Tớ thích cậu, Lâm Mộ.” Lục Nhung nhìn vào mắt thiếu niên, nói như thế. “Cậu tốt đến thế, tớ không muốn để cậu phải dây vào phiền phức, không nỡ, cũng sợ cậu khó chịu.”

Lâm Mộ cau mày, vẻ mặt thật lòng, nói: “Cậu không phải phiền phức, tớ cũng không có khó chịu.”

Mặt thiếu niên bỗng trở nên đỏ đỏ hồng hồng, nhỏ giọng như than như thở: “Cậu là bảo bối của tớ, tớ muốn ở bên cậu suốt cuộc đời này.”