Lại nói Dương Quỳnh phụng mệnh Khang phi, tính toán đúng thời gian tới đòi xiêm y.
“Thanh Diệp, ngươi nói Tôn Tiệp dư có trả xiêm y cho chúng ta hay không?” Yên Xảo không yên lòng.
Dương Quỳnh nhìn đại môn của Loan Hương Cư, nói: “Nàng không muốn trả, chỉ sợ không có bản lĩnh này.”
Đang nói, đại môn của Loan Hương Cư mở ra, một cung nữ từ bên trong đi tới.
“Nàng chính là Thiên Thanh.” Yên Xảo nói.
Thiên Thanh đã từng gặp Dương Quỳnh, tiến lên thi lễ nói: “Nô tì bái kiến nữ quan Thanh Diệp.”
Dương Quỳnh miễn lễ. Thiên Thanh nói: “Không biết nữ quan Thanh Diệp đến để làm gì?”
Dương Quỳnh nói: “Đến làm gì thì không dám nhận. Ta phụng mệnh Khang phi nương nương có việc cầu kiến Tôn Tiệp dư.”
Thiên Thanh cười nói: “Người tới thật không đúng lúc. Bây giờ Tiệp dư nương nương không có ở đây.”
“A?” Dương Quỳnh cùng Yên Xảo liếc mắt nhìn nhau, “Vậy... Để chúng ta vào đợi có được không?”
“Chuyện này...” Thiên Thanh ra vẻ do dự nói: “Không biết bao giờ thì Tiệp dư nương nương trở về, nô tì sợ người đợi vô ích.”
Dương Quỳnh cười nói: “Làm sao lại vô ích được? Chẳng lẽ Tôn Tiệp dư không trở về nữa? Như vậy đi, xin hỏi Tôn Tiệp dư đi đâu? Làm phiền ngươi có thể phái người đi thông báo một tiếng không?”
Thiên Thanh nào dám nói Tôn Tiệp dư đi đâu. Chỉ cần phái người đi tìm liền biết nàng đang nói dối, đành phải cười nói, “Nữ quan Thanh Diệp nói rất đúng, mời người vào bên trong.”
Dương Quỳnh dẫn theo Yên Xảo vào Loan Hương Cư. Thiên Thanh để các nàng vào thiên điện, cười nói: “Người chờ một chút, nô tì lập tức phái người đi thông báo Tiệp dư nương nương trở về.” Nói xong cũng rời đi.
Có cung nữ bưng trà và điểm tâm tới, cấp bậc lễ nghĩa ngược lại rất chu đáo.
Yên Xảo chờ một lúc, nhàm chán nói: “Thanh Diệp, ngươi nói Tôn Tiệp dư vốn không hề ra ngoài đúng không, chỉ là trốn không muốn trả quần áo cho chúng ta?”
Dương Quỳnh uống trà, miệng của nàng bị Khang phi dưỡng đến sang rồi. Uống loại trà này rõ ràng cảm thấy chát miệng. “Đúng hay không đúng thì liên quan gì? Chúng ta tính toán thời gian đến đây. Thời điểm tới, ta xem các nàng còn có thể diễn trò được nữa không?”
Con ngươi Yên Xảo chuyển động, hiểu ý Dương Quỳnh, vui vẻ nói: “Như vậy là có thể nhìn các nàng mất mặt rồi!”
Lại nói Thiên Thanh đi gặp Tôn Tiệp dư, “Nương nương, các nàng không chịu đi, khăng khăng ở đây chờ người. Nô tì để các nàng chờ ở Thiên điện.”
Tôn Tiệp dư vừa nghe xong cả giận nói: “Một cung nữ mà cũng dám ngông cuồng như vậy!”
Thiên Thanh giải thích: “Nương nương, người tới là nữ quan Thanh Diệp.”
“Nàng?” Tôn Tiệp dư hít một hơi. Cung nữ này đúng là nàng vẫn thật phải cân nhắc một chút. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng thanh kiếm Ánh Nguyệt được ngự tứ trong tay Thanh Diệp thôi cũng đã không phải là vật mà nàng có thể tùy tiện trêu chọc. “Ngươi lại bảo các nàng chờ đi. Kéo dài thêm lúc nữa rồi nói tiếp.”
“Dạ.” Thiên Thanh đáp.
Ngồi gần nửa canh giờ, Yên Xảo ở trong Thiên điện đi qua đi lại đã được hơn mười vòng.
“Ngươi nói các nàng là cố ý đúng không?”
Dương Quỳnh cũng ngồi không yên. Không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì nàng đã quen đứng rồi. Ngồi một lúc còn được, chứ lâu như vậy, nàng thà rằng đứng đợi. “Ngươi muốn xem náo nhiệt thì phải bình tĩnh, không phải trời đã tối rồi sao?”
Yên Xảo bĩu môi, “Thật sự rất lâu!” Nàng rướn cổ lên nhìn ra ngoài, bên ngoài cũng không có ai đi qua, “Ta ra ngoài xem.” Nói xong muốn ra cửa.
“Đứng lại!” Dương Quỳnh nói, “Bây giờ ngươi ra ngoài sẽ hỏng việc.”
Yên Xảo rõ ràng vẫn muốn đi ra ngoài, “Ta chỉ ra xem thôi, sẽ không gây chuyện.”
Dương Quỳnh đi tới chặn ở cửa, “Muốn xem kịch vui thì phải kiên nhẫn.” Trong giọng Dương Quỳnh nói mang theo một ít nghịch ngợm, còn nháy mắt một cái.
Có thể qua được sự quản lí của Dương Quỳnh, hiển nhiên là không phải người như Yên Xảo. Nàng cau mày nói, “Bây giờ lá gan của ngươi tại sao lại thu nhỏ rồi?”
“Ta chỉ không muốn làm trái phân phó của nương nương.”
Yên Xảo không nói nữa, ý tứ của Dương Quỳnh chính là nói thêm nữa thì chính là làm trái mệnh lệnh của Khang phi.
Xa xa mơ hồ có âm thanh truyền đến. Thính lực của Dương Quỳnh tốt hơn Yên Xảo, cười nói: “Đến rồi.”
Tôn Tiệp dư đang suy nghĩ xem làm sao có thể đuổi Thanh Diệp đi được, Thủy Bích ở ngoài cửa nói: “Nương nương, Hoàng thượng sai người đến truyền tin, một khắc nữa sẽ tới.”
Tôn Tiệp dư trong lòng mừng rỡ. Hoàng thượng hai ngày liên tiếp đều đến đây, đối với nàng mà nói, chính là chuyện chưa từng có. Lại nghĩ đến đám người Dương Quỳnh, con người khẽ động, trong đầu hiện mưu kế.
“Thiên Thanh, ngươi đem bộ Hoa thái nghê thường ra đây.”
Thiên Thanh đem y phục ra. Tôn Tiệp dư sờ sờ, sau đó liền mặc. Cúi đầu ở bên tai Thiên Thanh phân phó vài câu.
Lúc Hoàng thượng bước vào, chỉ thấy Thiên Thanh cùng cung nữ thái giám quỳ gối chờ ở cửa. Hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?”
Thiên Thanh nói: “Thưa Hoàng thượng, nương nương ở trong tẩm điện, muốn cho người một bất ngờ.”
“A?” Hoàng thượng hứng trí, bỏ lại mọi người, một mình tiến vào tẩm điện. Trong tẩm điện, tiếng tỳ bà kinh long mạn niệp (khẽ đánh chậm vê), ánh đèn lay động, Tôn Tiệp dư mặc Hoa thái nghê thường, nhẹ nhàng khiêu vũ. Giai nhân nghê thường, tương đắc ích chương (hợp lại càng tăng thêm sức mạnh).
Tuy nhiên mặt Hoàng thượng lại đột nhiên biến sắc, “To gan!”
Thủy Bích đang gảy đàn đầu tiên sợ tới mức ném đàn tỳ bà xuống, quỳ trên mặt đất. Lúc này Tôn Tiệp dư cũng dừng lại. Nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt thịnh nộ của Hoàng thượng, mờ mịt nói: “Thần thiếp...”
Hoàng thượng bước vài bước đến trước mặt Tôn Tiệp dư, tức giận nói: “Bộ y phục này của ngươi ở đâu ra?”
Tôn Tiệp dư oan ức nói: “Thưa Hoàng thượng, là Khang phi tỷ tỷ cho thần thiếp mượn.”
“Khang phi cho ngươi mượn mặc?” Hoàng thượng hỏi rất nguy hiểm.
Tim Tôn Tiệp dư thình thịch đập không ngừng, “Khang phi tỷ tỷ không luyện vũ, thấy thần thiếp thích, liền cho thần thiếp mượn.” Nàng cố ý tránh nặng tìm nhẹ, hy vọng có thể lừa qua được ải này.
Nhưng Hoàng thượng lại không bị mắc bẫy, “Trẫm hỏi ngươi, có phải nàng cho ngươi mượn mặc hay không?”
Tôn Tiệp dư nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Hoàng thượng, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, “Xin Hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp thật sự rất thích bộ vũ y này, xin... xin Hoàng thượng ban bộ Hoa thái nghê thường này cho thần thiếp!”
“Ha ha!” Hoàng thượng giận quá hóa cười, “Đến lúc này mà ngươi còn dám nói như vậy? Người đâu!”
Ngoài cửa, thái giám thiếp thân Thường Lộc của Hoàng thượng dẫn người tiến vào, “Hoàng thượng.”
“Đi mời Khang phi đến đây.”
“Vâng.” Thường Lộc lập tức đi ra ngoài phái người.
Tôn Tiệp dư vừa nghe Hoàng thượng muốn đối chất (kiểm chứng thực hư), vội vàng nói: “Hoàng thượng, người đây là muốn làm gì? Người muốn để thần thiếp mất mặt sao?”
“Là ngươi tự mình không cần mặt mũi, dĩ nhiên lại trách đến trên đầu trẫm? Ngươi chỉ là một tiểu tiểu Tiệp dư mà cũng dám mặc y phục của Khang phi, trong lòng ngươi còn có quy củ Hoàng cung, còn có trẫm là Hoàng thượng này sao?”
Lời này nói rất nặng. Tôn Tiệp dư không ngờ Hoàng thượng sẽ vì một bộ xiêm y mà phát hỏa lớn như vậy.
Ngoài cửa có tiểu thái giám tiến vào, ở bên tai Thường Lộc nói câu gì đó. Thường Lộc tiến vào báo lại, “Hoàng thượng, nữ quan Thanh Diệp của Cung Lung Hoa ở bên ngoài cầu kiến.”
“Thanh Diệp?” Hoàng thượng lâu không đi Cung Lung Hoa, có chút không nhớ được người như vậy.
Thường Lộc nhắc nhở nói: “Chính là cung nữ đã cứu Khang phi nương nương và Cẩm phi nương nương.”
“A, trẫm nhớ ra rồi. Nàng là cung nữ bên cạnh Khang phi, để nàng vào.”
Dương Quỳnh được dẫn vào tẩm điện, quỳ thi lễ.
“Đứng lên đi. Thanh Diệp, ngươi tới Loan Hương Cư làm gì?” Hoàng thượng ngồi trên ghế, tức giận vẫn còn chưa tiêu.
“Thưa Hoàng thượng, ta phụng mệnh của Khang phi nương nương tới lấy bộ Hoa thái nghê thường Tôn Tiệp dư mượn. Có điều...” Dương Quỳnh nhìn thoáng qua Tôn Tiệp dư đang quỳ trên mặt đất, nói tiếp: “Cung nữ Thiên Thanh nói Tôn Tiệp dư đi vắng, chúng ta đã đợi gần một canh giờ.”
Tôn Tiệp dư nhất thời có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh. Làm sao nàng lại có thể lơ là như vậy được? Lời này của Dương Quỳnh không khác nào đổ thêm dầu vào lửa!
“Hoàng thượng! Thần thiếp không có! Thần thiếp quả thật mới hồi cung, còn chưa kịp gặp nàng! Hoàng thượng!” Tôn Tiệp dư quỳ bò đến trước mặt Hoàng thượng gào khóc nói. Lúc này nàng tóc mây tán loạn, trang dung đẹp đẽ cũng nhem nhuốc nửa khuôn mặt, trông mà làm cho người chán ghét.
Hoàng thượng nhìn Tôn Tiệp dư, hắn bất quá là nhất thời cao hứng, sủng ái nữ nhân này vài ngày. Nàng thật sự coi mình có thể lên trời sao? Ở trong lòng Hoàng thượng, tất nhiên sẽ chọn Khang phi, thật là nữ nhân ngu xuẩn. Tuy rằng hắn không quá thích nữ nhân thông mình, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn nữ nhân ngu xuẩn ở bên người.
Hoàng thượng đã không muốn nói chuyện với Tôn Tiệp dư. Cứ như vậy giằng co, khóe miệng Dương Quỳnh ngậm ý cười như có như không, lạnh lùng nhìn mọi chuyện trong điện. Yên Xảo ở phía sau nàng tuy rằng không dám ngẩng đầu, nhưng cũng trộm ngắm bộ dạng chật vật của Tôn Tiệp dư, trong lòng cảm thấy vô cùng hả giận.
Một lát sau, Thường Lộc ở ngoài cửa báo lại: “Hoàng thượng, Khang phi nương nương đã tới.”
“Tuyên.” Hoàng thượng ngẩng đầu, vừa vặn nghênh đón dung nhan thanh lệ thoát tục của Khang phi.
“Ái phi bình thân.” Nhìn thấy Khang phi, sắc mặt Hoàng thượng cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.
Khang phi trông thấy Tôn Tiệp dư quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, người đây là...”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng thượng lại tức giận nói: “Ngươi nhìn y phục nàng mặc xem.”
Khang phi không hề liếc mắt nhìn, cười nói: “Không phải chỉ là một bộ vũ y sao? Đáng để Hoàng thượng tức giận như vậy, nên chú ý long thể một chút.”
Lời này ôn nhu mềm mại, Hoàng thượng nghe được trong lòng vô cùng thư thái. “Đó là trẫm ban cho nàng.”
“Nếu Hoàng thượng đã ban cho thần thiếp, thì đó chính là của thần thiếp. Nếu Tôn Tiệp dư thích, đưa cho nàng thì có sao?” Khang phi thể hiện mình vô cùng rộng lượng.
Tôn Tiệp dư hoàn toàn không ngờ nội dung vở kịch sẽ thay đổi đột ngột như vậy, một bước chuyển ngoặt lớn như vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, trong ánh mắt chứa đựng sự mong đợi. Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu là nàng có thể thoát tội.
Hoàng thượng nhìn Khang phi, trong mắt đầy sự xét đoán. “Nếu là xiêm y khác, đương nhiên tùy nàng. Thế nhưng bộ này không giống, sao nàng có thể tặng cho người khác?”
“Hoàng thượng.” Khang phi yếu ớt gọi một tiếng, Dương Quỳnh nghe được mà xương cốt cũng đều muốn nhũn ra. Không khỏi âm thầm ghen tị với Hoàng thượng. Ở trước mặt nàng, Khang phi chưa bao giờ làm nũng như vậy.
“Dù sao thì Tôn Tiệp dư cũng đã mặc xiêm y này rồi, người sẽ không muốn thần thiếp tiếp tục mặc chứ? Việc đã đến nước này, vậy sao không giúp Tôn Tiệp dư hoàn thành ước vọng? Huống chi Tôn Tiệp dư cũng là đệ tử của Lục Khuynh Nương. Ngày mai để Tôn Tiệp dư hiến một khúc vũ, coi như lấy công chuộc tội, người thấy được không?”
Nghe Khang phi nói như vậy, Hoàng thượng cũng không còn cách nào khác. Khang phi nói đúng, dù sao cũng chỉ là một bộ xiêm y, nếu vì vậy mà xử phạt Tôn Tiệp dư, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to. Kỳ thật Hoàng thượng tức giận như vậy, hơn phân nửa là vì Khang phi. Hiện giờ Khang phi rộng lượng, hắn đương nhiên cũng không có ý định truy cứu. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy được, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Khang phi xác thực là người nhường nhịn vô tranh, nhưng cũng không phải một người có thể khinh thường. Hoàng thượng hơi có thâm ý liếc mắt nhìn Khang phi một cái, không biết nàng sẽ đi bước tiếp theo như thế nào.
“Nếu ái phi đã nói như vậy, trẫm liền đồng ý. Tôn Tiệp dư, ngày mai khi Lục Khuynh Nương vào cung, trẫm lệnh ngươi hiến vũ trợ hứng.”