Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 16: Đã yêu

Mộ Thiên Sơn ôm lấy Thu Địch Phỉ, không thèm liếc nhìn mấy người còn lại lấy một cái, thẳng tiến vào phòng của Thu Địch Phỉ.

Nhưng đi chưa được hai bước thì đội hình cầu vồng lại ồn ào, phái đại biểu đứng ra nói chuyện

“Chờ một chút —— “

Mộ Thiên Sơn dừng bước, quay đầu nhìn sáu sư huynh màu sắc rực rỡ của hắn, nhíu mày hỏi “ như thế nào? không muốn sống nữa”

Một cầu vồng cố lấy hết dũng khí trả lời” sao không muốn sống, muốn sống, rất là muốn sống a. Chúng ta không tìm ngươi, chúng ta là muốn nói với quả trứng trong ngực ngươi”

Cả nhà của cầu vồng này chắc đều là trứng vịt muối a.

Thu Địch Phỉ nhìn đội hình cầu vồng lòe loẹt, mệt mỏi nói “ mau thả”

Thật có lỗi, ta tâm địa tốt, không có nghĩa là ta có thể nói lời hau. Không muốn mạng của các ngươi , không có nghĩa là cô nãi nãi ta không oán hận các ngươi. Cho dù ni cô phải có lòng từ bi, ta dù có ý muốn tu hành nhưng vẫn là tự học thành tài, cho nên mắc chi phải nói lời hay với các ngươi.

Cầu vồng đại biểu ngẩn ngơ, cái trứng này cũng quá mức hung dữ nha, thổ huyết thành dạng gì rồi mà vẫn còn mạnh miệng, còn có tinh thần mắng người vô hình như vậy.

Cầu vồng đầu đại biểu nói ra: “Cái kia, là như thế này…”

Còn chưa nói hết câu thì đã bị đồng đội cầu vồng còn lại không kiềm được mà liên kết với nhau tấn công hắn, miệng quát lên “ ngươi ngốc a, thiếu suy nghĩ nữa. Người ta đã nói ngươi mau thả, ngươi còn làm a. Ngươi là thừa nhận miệng của mình đang đặt trên mông sao?”

Cầu vồng đầu đại biểu nổi giận, quát lại: “Ta đây nên làm thế nào?”

Đội hình cầu vồng cũng không yếu thế mà quát to hơn “ ngươi không cần lên tiếng, đúng là kẻ ngu của ngu mà”

Thu Địch Phỉ cũng nổi giận, nàng run rẩy nắm chặt vạt áo của Mộ Thiên Sơn, kích động nói “ ta có thể đổi ý không? ta muốn giết mấy người này a”

Để bọn họ sống thực là uổng phí cơm gạo nha.

Mộ Thiên Sơn ung dung nói với đội hình cầu vồng “ còn dong dài nói nhảm, ta sẽ đưa các ngươi đi gặp sư phụ”

Đội hình cầu vồng lập tức cao hứng đáp lời “ tốt, tốt, sư phụ còn sống, vậy chúng ta không thể chết rồi”

Mộ Thiên Sơn liền bày ra nụ cười xinh đẹp nhưng ủy dị “ ngu ngốc, trong lòng sư phụ thì hắn sống có khác gì chết chứ”

Không có! Hoàn toàn không có!

Đội hình cầu vồng tranh thủ thời gian mà hội ý, rồi cử ra một đại biểu đáng tin cậy nhất nói với Thu Địch Phỉ “đại muội tử, sư huynh đệ bọn ta trước giờ không có thói quen thiếu nợ nhân tình của người khác, hôm nay ngươi cứu mạng của sáu huynh đệ chúng ta, thực sự làm cho mười hai người bọn ta vô cùng cảm kích ngươi. Ngươi vì nội chiến của bọn ta mà trúng độc, bọn ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi tới cùng. Bọn ta vừa rồi đã hội ý qua, quyết định sau này sẽ không giành sách với sư đệ nữa, bọn ta cũng quyết đi sau này sẽ đi khắp đại giang nam bắc, vượt núi băng sông, tìm kiếm danh y, truy tìm dược vật kỳ trân, thề cứu sống ngươi cho bằng được”

Thu Địch Phỉ nhịn không được trợn trắng mắt.

Thật không hiểu bọn họ quen biết nhau khi nào, lại gọi đại muội tử thân thiết như vậy, nếu Hoa Bách Hoa mà nghe được chắc sẽ phi thường chán ghét hắn.

Bạn cầu vồng này, không biết tính toán thế nào, sao sáu sư huynh đệ mà có tới mười hai người…?

Bạn cầu vồng này nói một hồi lại làm cho người ta bực mình, không muốn giết hắn cũng không được a…

Bạn cầu vồng này thực không biết xấu hổ a, có thể nói mình tốt đến như vậy, lúc thì muốn cướp đồ của người ta, sau lại cao ngạo mà nói không giành với sư đệ nữa, nghĩ thế nào mà có thể nói ra những lời này. Da mặt cũng quá dày đi.

Bên tai vẫn còn vang lên mấy lời lải nhải, mỗi lời mỗi câu đều dõng dạc, phấn chấn.

Thật muốn bóp chết hắn.

Thu Địch Phỉ lần nữa run rẩy nắm chặt vạt áo của Mộ Thiên Sơn, kích động nói với hắn “ cho ta thống khoái, giết ta đi”

Mộ Thiên Sơn thân hình nhoáng một cái, không hề để ý tới tạp âm của mấy sư huynh ngốc, ôm Thu Địch Phỉ phi thân xẹt qua mọi người mà đi vào phòng.

***********************************************************

Mộ Thiên Sơn đem Thu Địch Phỉ đặt lên giường, để nàng ngồi xếp bằng, sau đó hắn cũng ngồi xếp bằng sau lưng nàng.

Hai tay Mộ Thiên Sơn đặt lên vị trí đối ứng với trái tim ở lưng Thu Địch Phỉ, chậm rãi vận công, đẩy nội lực vào thân thể nàng.

Mộ Thiên Sơn vừa truyền nội lực vừa nói “ Hương Hương, độc ngươi trúng là hàn độc, trái tim vì thế mà đau nhức, giờ ta dạy cho ngươi một khẩu quyết nội công, gọi là ấm lòng bí quyết, đây là tâm pháp tinh diệu nhất của Thiên Khuyết cung, từ này về sau, mỗi ngày ngươi dựa vào khẩu quyết mà tập luyện một lần, kiên trì như vậy thì chẳng những gia tăng nội lực mà sự đau như trong tim cũng giảm đi, nghe cho kỹ…”

Thu Địch Phỉ tuy trái tim đau nhức vô cùng nhưng đầu óc lại đặc biệt thanh tỉnh, khẩu quyết Mộ Thiên Sơn nói ra, nàng nhẩm lại ba lần là thuộc làu, thêm một lần giảng giải của hắn nữa là nàng đã có thể vận công thực hành.

Mộ Thiên Sơn cảm giác được khí tức lưu chuyển trong cơ thể Thu Địch Phỉ thì ngạc nhiên không thôi.

Bộ khẩu quyết tâm pháp này, cho tới giờ trong Thiên Khuyết cung cũng chỉ có một mình hắn luyện được, mấy sư huynh ngu ngốc kia căn bản không thể lĩnh ngộ được mà tiểu cô nương gầy yếu này lại trong thời gian ngắn liền luyện thành, không thể không nói nàng giống y như hắn, là kỳ tài võ học a.

Đại gia đệ nhất thiên hạ trong lúc thán phục người khác cũng không quên đề cao bản thân a, thật đúng là đại biểu kiệt xuất cho trường phái tự kỷ.

Một phen vận công qua đi, tim của Thu Địch Phỉ đã không còn đau như lúc trước nữa, Mộ Thiên Sơn lại nói “ lần này coi như đã xong, một tháng sau sẽ lại phát tác lần nữa, từ đây đến đó, ngươi cố gắng luyện tập ấm lòng bí quyết cho thành thục, như vậy sẽ giúp giảm bớt đau đớn”

Thu Địch Phỉ thấy Mộ Thiên Sơn lộ ra vẻ quan tâm, không giống tác phong biến thái, lúc lạnh lúc nóng, lúc tốt lúc xấu, lúc hung ác khi mềm lòng, khi thì thế này lúc lại thế kia, thật không muốn để người ta sống yên như thường ngày thì có chút không quen.

Thu Địch Phỉ thấy sự ôn hòa, quan tâm của Mộ Thiên Sơn thì có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong lòng không hiểu sao lại nơm nớp lo sợ…

Chịu đựng đau nhức lại bị mệt mỏi vì độ công, cho nên cuối cùng Thu Địch Phỉ cũng cạn kiệt sức lực, thu công xong liền lập tức không có tri giác.

Mộ Thiên Sơn thu công xong, còn chưa kịp điều chỉnh hô hấp thì cảm giác trong ngực đã có một thân thể ấm áp, nhuyễn ngọc ôn hương dựa vào.

Mộ Thiên Sơn cúi đầu nhìn tiểu cô nương nặng nề hôn mê, hai má tái nhợt, hơi thở chưa điều chỉnh thì bỗng nhiên thấy nặng nề, cảm giác trong ngực như phiên giang đảo hải, giống như khí tức trong người cuồn cuộn tuôn trào.

Mộ Thiên Sơn đưa tay vuốt ve hai má trắng nõn của Thu Địch Phỉ, không phải là quốc sắc thiên hương nhưng lại làm cho hắn sinh lòng thương tiếc.

Mộ Thiên Sơn cảm thụ được trong lòng bắt đầu nảy sinh sự yêu mến.

Mộ Thiên Sơn thầm nghĩ: ta thỏa mãn cho nha đầu kia một lần, để nàng về nhà một thời gian a.

**************************************************************

Thu Địch Phỉ hôn mê đến chạng vạng tối hôm sau mới tỉnh lại, khi tỉnh lại mới phát hiện mình đang ở trong phòng của Mộ đại gia.

Thu Địch Phỉ cả kinh, lập tức ngồi dậy, không ngừng nhìn toàn thân, kiểm tra xem mình có mặc quần áo đàng hoàng hay không.

Kiểm tra xong, Thu Địch Phỉ cảm giác bi thương vô cùng lại có rất nhiều nghi vấn.

Xong rồi, xong rồi, Phật tổ sẽ không cần nàng nữa. Nàng sao không có mặc ngoại bào? Mà trung y cũng không phải là bộ đồ nàng đã mặc a.

Xong rồi, xong rồi, thất trinh rồi.

Thu Địch Phỉ bi phẫn, rút thanh kiếm bên gối ra, không nói hai lời mà vung lên cổ.

Mộ Thiên Sơn chỉ nhẹ nhàng giương một tay lên, liền có một cổ lực đạo phóng ra, cổ tay Thu Địch Phỉ đã cảm giác tê rần, bảo kiếm lập tức rơi xuống đất.

Mộ Thiên Sơn buồn bực không thôi, mở miệng hỏi: “Hương Hương muội muội vì sao vừa tỉnh dậy đã muốn tự sát?”

Thu Địch Phỉ bi phẫn đáp: “Ta không còn mặt mũi gặp người!”

Mộ Thiên Sơn: vì sao!

Thu Địch Phỉ “ y phục trên người ta không phải là y phục của ta, chắc chắn thân thể của ta lúc này cũng không còn là thân thể của ta khi trước nữa”

Không sạch sẽ rồi, ô ô ô!

Mộ Thiên Sơn “ ngươi nghĩ dựa vào nhan sắc của ngươi đủ để ta sẽ ra tay sao? quần áo của ngươi là do Hoa Bách Hoa thay, gầy không có mấy lạng thịt, nói thật, ta cũng không có hứng thú”

Đại gia đệ nhất thiên hạ phát hiện mình lại bị tiểu cô nương ngốc nghếch ghét bỏ, torng lòng thực không thoải mái, thế nhưng lại nói chuyện giận dỗi như vậy, thật ngây thơ.

Thu Địch Phỉ “ đại… Đại gia, hai ta độ công a! có phải độ xong ngươi sẽ để ta về nhà?”

Mộ Thiên Sơn “ không độ “

Thu Địch Phỉ: ! ! !

Mộ Thiên Sơn “ ta không thích độ nữa, ngày mai ta sẽ bố trí người đưa ngươi về Thu Dương sơn trang, chờ khi ta muốn độ, sẽ tìm ngươi trở về”

Thu Địch Phỉ run rẩy mà kích động hỏi “ thực sao? ta đã sắp chết, sao còn có chuyện tốt như vậy?”

Mộ Thiên Sơn thanh đạm liếc Thu Địch Phỉ một cái “căn cứ vào tình trạng hiện tại của ngươi, độ công lần thứ bảy xong chắc chắn sẽ chết, cũng may lúc này tâm tình của ta khá tốt, không muốn nhìn thấy người chết”. Nói láo, hôm qua còn muốn một lúc giết chết sáu người nha, lừa quỷ sao?

Thu Địch Phỉ nghi hoặc hỏi: “Không phải nói trong vòng mười hai ngày phải độ xong sao? sao lại có thể nói ngưng là ngưng?”

Mộ Thiên Sơn đứng lên, làm ra vẻ muốn rời đi, lại khó có lúc Mộ đại gia chịu khó giải thích “ mười hai ngày độ xong là đảm bảo người được độ công có thể giữ được tính mạng, mà người độ công cũng không có chuyện gì, không chết ngay mà chỉ là vật vờ nửa sống nửa chết mà thôi”

Thu Địch Phỉ thực hận không thể hung hăng băm đại gia biến thái kia làm thành trăm mảnh.

Quá thất đức! Nói cho cùng, đời này nàng sẽ phải ăn bữa nay lo bữa mai rồi. Cuộc đời có bao lâu đâu, sao có thể vì một bữa cơm miễn phí mà dính phải tên biến thái siêu cấp này chứ.

Thu Địch Phỉ khắc sâu lĩnh ngộ , rút ra chân lý: nàng đi tới như hôm nay, tất cả đều xuất phát từ huyết án bữa cơm miễn phí a.

**************************************************************

Trong lúc Thu Địch Phỉ âm thầm đau khổ, sầu não không thôi, Mộ đại gia lại đang phân phó công việc cho Hoa Bách Hoa, dặn dò đủ thứ cho việc đưa tiễn Thu Địch Phỉ ngày mai.

Hoa Bách Hoa càng nghe càng kinh ngạc.

Nàng cảm thấy, cung chủ vĩ đại thần thánh mà nàng ngưỡng mộ dường như đối với nha đầu gầy còm kia không giống người thường.

Cung chủ không nói, nhưng nàng lại thấy rõ, cung chủ không muốn độ công tiếp là vì thương tiếc cho tiểu cô nương kia.

Cung chủ kiêu căng ngạo mạn, trước giờ đều xem tính mạng người khác như rơm rác, hôm nay sao có thể đổi tính mà nổi lòng từ bi? Cung chủ như thần tiên trên trời sao lại đi trân ái tính mạng một phàm nhân?

Thực ra mọi việc đều có thể dùng hai từ để giải thích

Đã yêu nha.