Ma Y Độc Phi

Chương 116: Không thể không có hắn

Edit: susublue

Trận đấu trong một ngày đã đến hồi kết, nhưng mọi người thấy vẫn còn chưa xong, mấy vị trưởng lão và Duẫn Hoành Triết đang tụ nhau lại thảo luận cái gì đó, hình như quyết định cái gì rồi mới rời đi.

Bạch Vũ Mộng cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, xoay người nhìn lại thì chỉ thấy có một bóng lưng, nghi hoặc nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng, cùng mọi người trở về Doãn phủ.

Trở lại trong phủ, Doãn Đức Diệu và Duẫn Ức Liễu đã sớm nghe được tin tức nên đứng ở cửa nghênh đón bọn họ, Duẫn Ức Liễu vừa thấy Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ thì liền chạy lên, trong mắt đầy sự đau lòng.

"Vũ nhi, Duệ nhi, mấy năm nay thật sự cực khổ cho các con, nhưng trưởng thành rồi lại tài giỏi như vậy, mẫu thân thật sự rất vui mừng." Nói xong liền rơi nước mắt.

Bạch Vũ Mộng ôm Duẫn Ức Liễu, an ủi nàng vài câu, khi tâm trạng của nàng ổn định lại mọi người mới đi về phòng.

Sau khi vui vẻ dùng cơm xong, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần về phòng của mình, Bạch Vũ Mộng đóng cửa phòng lại, âm trầm nhìn Lam Hạo Thần.

"Mộng Nhi, sao vậy?" Lam Hạo Thần giật khóe miệng, vô tội hỏi.

Bạch Vũ Mộng cười rất dịu dàng nhưng lại khiến Lam Hạo Thần nổi da gà, trực giác nói cho hắn biết, Mộng Nhi đang tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận.

"Chàng nói xem sao khuôn mặt của chàng lại xinh đẹp như vậy, trách không được có nhiều người thích chàng, hay là ta giúp chàng nạp vài thiếp thất đi, đỡ cho người ta phải trông chờ mòn mỏi."

Lam Hạo Thần chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu được, Mộng Nhi đang ghen tị, trong lòng lại ngọt ngào, trên mặt đầy ý cười phơi phới như gió xuân.

Nhẹ nhàng ôm Bạch Vũ Mộng vào trong ngực, Lam Hạo Thần thở dài: "Mộng Nhi, tâm của ta nàng còn không biết sao, cần gì phải tức giận  vì mấy người không liên quan chứ?" Nói xong nâng mặt Bạch Vũ Mộng lên nhẹ nhàng hôn xuống.

Bạch Vũ Mộng sửng sốt, lại hung hăng há mồm, cắn vào môi Lam Hạo Thần, diẽn(dannlle3

Lam Hạo Thần nâng tay xoa xoa đôi môi bị cắn nát, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mộng Nhi, đừng tức giận nữa được không?"

Bạch Vũ Mộng trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần, hừ một tiếng, đi thẳng về phía giường, chuẩn bị ngủ, Lam Hạo Thần không nói gì sờ sờ mũi, ôm lấy Bạch Vũ Mộng từ phía sau.

Bạch Vũ Mộng giãy dụa nhưng lại phát hiện là vô dụng nên không động đậy nữa, thật ra hai người đều hiểu rõ, Bạch Vũ Mộng cũng không có tức giận chẳng qua trong lòng hơi không thoải mái, muốn náo loạn để thoải mái một chút thôi, nàng chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được yêu chiều thôi.

Có lẽ sẽ có người cho rằng nàng già mồm át lẽ phải nhưng nàng cứ muốn làm như vậy, nàng dùng tính mạng để yêu nam nhân này, nàng hi vọng bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Bên này là không khí hạnh phúc nhưng ở một nơi khác lại đầy âm mưu.

Trong nhà Đại trưởng lão, Lâm Uyển Uyển ngồi bên cạnh Đại trưởng Lâm Mộc, trên mặt đầy nước mắt, đáng thương nhìn Lâm Mộc: "Gia gia, ta thích người đó, ta nhất định phải gả cho hắn."

Lâm Mộc thở dài, yêu chiều xoa đầu Lâm Uyển Uyển: "Uyển Uyển, không phải ngươi không biết nam nhân đó khí thế đầy người, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, ta sợ ngươi sẽ bị uất ức."

"Sẽ không, gia gia, từ nhỏ ta đã muốn gả cho nam tử như vậy, hắn thật sự rất lợi hại, nhưng bên cạnh của hắn còn có tiểu tiện nhân kia!" Lâm Uyển Uyển không cam lòng phản bác.

"Uyển Uyển, gia gia biết, nhưng nam nhân đó có vẻ rất mạnh, hơn nữa hắn xem thường ngươi thì sao ngươi có thể khống chế được hắn, huống hồ bên cạnh hắn còn có cháu ngoại Bạch Vũ Mộng của đảo chủ, cũng không phải người dễ đối phó, hôm nay nàng dễ dàng đánh trọng thương con trai của Nhị trưởng lão thì cũng có thể đánh được ngươi, sợ là ngươi không đấu lại nàng."

"Không, ta nhất định phải có được nam nhân đó, gia gia, ngươi giúp ta đi được không, từ sau khi cha mẹ ta mất cũng chỉ có gia gia yêu thương ta nhất, gia gia không giúp ta thì ta không biết nên làm gì bây giờ." Nói xong, lại khóc thút thít.

Trong mắt Lâm Mộc đầy vẻ đau lòng, giống như đã hạ quyết tâm rồi mới từ ái nhìn Lâm Uyển Uyển nói: "Gia gia nhất định sẽ giúp ngươi, có chút phiền phức, nhưng chỉ cần Uyển Uyển muốn, gia gia nhất định sẽ lấy cho ngươi."

Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy, một đêm an bình trôi qua, nhưng ngày hôm sau lại không bình yên như vậy.

Trận đấu ngày hôm nay, Bạch Vũ Mộng có chút nhàm chán tựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, nhìn người ta tấp nập đi đến khán đàn, bĩu môi: "Thật sự nhàm chán, nếu không phải vì Băng Liên ta sẽ không thèm tham gia trận đấu này!"

"Bọn họ muốn ganh đua so sánh còn ta thì không muốn so, ngày hôm qua đã mệt gần chết, ca ca đáng giận kia của ta thật may mắn, giờ này còn chưa xuất hiện." Duẫn Tuyết Nghiên bĩu môi đứng bên cạnh oán giận.

"Ca ca?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, "Sao trước kia không có nghe ngươi nhắc tới?"

"Vốn dĩ hắn đều không ở nhà, luôn ra khỏi đảo để trải nghiệm, chỉ có ngày lễ tết mới trở về một lần, thật là, không biết có quan tâm đến muội muội như ta hay không nữa." Duẫn Tuyết Nghiên bất mãn oán giận, trong mắt cũng che giấu sự nhớ nhung.

Bạch Vũ Mộng hiểu rõ gật đầu, cũng không lại hỏi lại chuyện này nữa mà chuyên tâm suy nghĩ.

"Thần, chàng nói xem tiếp theo sẽ so cái gì? Văn võ đều đã so, còn có gì đáng để so sao?" Bạch Vũ Mộng không chút để ý hỏi Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần nhíu mày, suy nghĩ một hồi, mới nói: "Ta cũng không nghĩ ra, đợi lát nữa sẽ biết, dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mặc kệ như thế nào, nàng đều có thể ứng phó mà đúng không?" Nói xong còn cực kỳ thân thiết ngắt mũi nàng.

"Ta nói này các ngươi đừng có đứng giữa ban ngày ban mặt làm chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh nữa, như vậy không phải là đang ức hiếp mấy người độc thân như chúng ta sao!" Mạc Hàn Trần bất mãn hét lên.

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, thờ ơ hừ nói: "Nếu hâm mộ thì ngươi tự tìm một người cho mình đi, ta thấy Trúc Đạp Vũ cũng không tệ, nhưng thấy nàng đã tìm nhiều nam nhân như vậy, có lẽ cũng không tới lượt ngươi, vẫn nên nén bi thương rồi biến đi."

Một là Lam Hạo Thần không mở miệng, nhưng khi mở miệng thì Mạc Hàn Trần lại u oán nhìn hắn, đây còn là bạn tốt của mình sao, sao lại cay nghiệt như vậy.

Bạch Vũ Mộng che miệng nở nụ cười, thật ra nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, diẽn(dannlle3quysd00n lúc đó còn tưởng rằng Trúc Đạp Vũ chỉ nói đùa, không ngờ mấy ngày nay lại thật sự đi quan sát nam tử, nhưng bọn họ ở chung cũng không tệ.

Mạc Hàn Trần ai oán nhìn Trúc Đạp Vũ, ai ngờ người ta vốn không hề để ý đến hắn, mà lại nói chuyện hăng say với một nam tử có diện mạo thanh tú bên cạnh.

Nam tử đó mặc quần áo màu xanh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, rất hợp với Trúc Đạp Vũ, lúc này hình như đang nói gì đó rất thú vị chọc cho Trúc Đạp Vũ cười liên tục.

Mạc Hàn Trần thấy Trúc Đạp Vũ vui vẻ vừa lòng, hận không thể nghiến nát răng, nhưng hắn lại không có lý do gì để quản nàng, điều này làm cho hắn cực kỳ tức giận.