Ma Y Độc Phi

Chương 113: Câu đối

Edit: susublue

Tứ trưởng lão nghe thấy lời Bạch Vũ Mộng nói với Duẫn Tuyết Nghiên thì mắt lóe sáng, liếc nhìn Ngũ trưởng lão ngồi bên cạnh, mắt đầy phức tạp cụp xuống.

Trận đấu đã trôi qua như vậy, nhưng ánh mắt ghen ghét của Lâm Uyển Uyển vẫn chưa biến mất, Bạch Vũ Mộng không hề để ý nàng, đi về phía Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần cười yêu chiều, kéo tay Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, ta cảm thấy kiêu ngạo vì nàng!" Bạch Vũ Mộng nở nụ cười, ai khích lệ cũng không dễ nghe bằng câu này.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì năm nhân còn trụ lại cuối cùng sẽ so đấu, lần này không phải tùy ý lựa chọn, mà là mấy vị trưởng lão và đảo chủ quy định đề tài của trận đấu.

Duẫn Hoành Triết thấy mọi người đều đã chuẩn bị tốt liền hắn giọng, chậm rãi mở miệng: "Lần này có khác mấy lần trước một chút, chúng ta ra vài câu đối, các vị sẽ đối tiếp vế sau, tất cả cùng đối ai không nghĩ ra sẽ bị loại, hai người còn lại cuối cùng sẽ ra câu đối cho nhau, tranh vị trí đầu bảng."

Tất cả mọi người không có dị nghị, Duẫn Tuyết Nghiên nhìn Bạch Vũ Mộng: "Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, ta kém nhất là cái này!"

"Nghiên Nhi, không sao, cố hết sức là được rồi." Bạch Vũ Mộng cười an ủi Duẫn Tuyết Nghiên.

Khi bắt đầu mọi người đều rất thoải mái nhưng càng về sau lại càng phải vắt óc suy nghĩ đến cuối cùng chỉ còn lại có Bạch Vũ Mộng và Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển dùng sức nắm chặt khăn tay, trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng, hừ, diẽn(dannLle3

"Hai vị chuẩn bị tốt chưa, ai bắt đầu trước?" Duẫn Hoành Triết cười nhạt.

"Ta trước!" Lâm Uyển Uyển khẩn cấp nói. Bạch Vũ Mộng cười một tiếng, ngực lớn não nhỏ, tính tình như vậy nhất định sẽ thất bại, nghĩ vậy nên lắc đầu.

Lâm Uyển Uyển nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Bạch Vũ Mộng thì lập tức bốc hỏa, câu đối nói ra khỏi miệng vốn là muốn làm khó dễ: "Hoa khắp nơi hồng hồng, cây khắp nơi trùng trùng xanh lục trùng trùng."

"Tuyết ánh hoa mai mai tuyết ánh nghi tơ liễu liễu nghi oanh." Bạch Vũ Mộng lạnh nhạt đối lại, ánh mắt tự tin như quân vương, làm bỏng mắt mọi người.

"Tới lượt ta, than thở gào khóc nghẹn cổ họng."

"Lệ rơi đầy sông Tương Giang." Lâm Uyển Uyển lập tức nghĩ ra mở miệng đối lại.

Lâm Uyển Uyển lại ra câu đối, Bạch Vũ Mộng vẫn đối lại được, nhưng câu đối Bạch Vũ Mộng đề ra càng lúc càng khó, Lâm Uyển Uyển dần dần có chút lực bất tòng tâm, phía dưới mọi người cũng đều kinh thán, vị cô nương này thật là tài hoa.

Ngay cả đám người Thu Hằng Duệ cũng cảm thấy không bằng, vừa rồi Bạch Vũ Mộng ra câu đối, bọn họ cũng không nghĩ ra, mắt liền tỏa sáng nhìn Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, giống như bây giờ đã thấy phiền chán, suy tư một chút, lại nói ra một câu đối khác: " Thân cư bảo tháp, nhãn vọng khổng minh, oán giang vi thực nan lữ bộ."

Lâm Uyển Uyển cau mày, vắt hết óc nhưng vẫn không nghĩ ra một câu đối nào thích hợp, Bạch Vũ Mộng nhìn thời gian đã hết, lạnh giọng nhấn mạnh từng chữ: "Vị tiểu thư này, nếu đối không được thì trò chơi liền kết thúc."

Lâm Uyển Uyển không cam lòng nhìn Bạch Vũ Mộng, lại không thể không thừa nhận bản thân quả thật đối không được, nhưng cũng không thể để Bạch Vũ Mộng dễ chịu: “ Ta thật sự không đối được, vậy ngươi nói vế còn lại ra đi."

Dưới đài mọi người cũng dựng lỗ tai lên, không phải là không ai đối lại được, thật ra cũng không quá khó, sau khi đối xong, có cảm giác hơi kỳ lạ nhưng còn kỳ lạ chỗ nào thì không ai biết.

Bạch Vũ Mộng cười chế giễu, tất nhiên những người này đối không được rồi, thời đại này vốn không có Gia Cát Lượng thì sao bọn họ có thể đối được: " "Điểu xử lung trung, tâm tư tào sào, hận Quan Vũ bất đắc Trương Phi."

Bạch Vũ Mộng vừa nói ra thì mọi người đều khiếp sợ, nhưng lại không biết Quan Vũ và Trương Phi là cái gì, Lâm Uyển Uyển khinh thường hừ lạnh: "Hừ, không phải do ngươi bịa đặt chứ?"

Bạch Vũ Mộng chớp mắt nhìn Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình cười thấu hiểu, tất nhiên nàng biết đó là cái gì, nhưng người nơi này lại không biết nên thật không biết nên giải thích thế nào.

Lam Hạo Thần nhìn động tác của Bạch Vũ Mộng cũng hiểu được một chút, bất đắc dĩ cười cười.

"Ngươi chưa từng nghe qua không có nghĩa là ta bịa đại, là chính ngươi hiểu biết nông cạn, còn trách ai?" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng chế giễu, sao nữ nhân này lại phiền như vậy.

"Ngươi..." Lâm Uyển Uyển tức đến nói không nên lời, lại nhìn những người ở dưới đài thay đổi ánh mắt, vừa thẹn vừa giận.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Tứ trưởng lão đột nhiên nói chuyện, mọi người liền phát hoảng, phải biết rằng Tứ trưởng lão chưa bao giờ quản những chuyện như vậy.

"Vị cô nương này, không bằng ta ra vài câu đối khác, nếu ngươi có thể đối được thì ngươi sẽ thắng, được không?" Tứ trưởng lão thương lượng, hắn cũng cảm thấy rất kích động, thật sự là nàng sao?

Lâm Uyển Uyển còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị Bạch Vũ Mộng ngắt ngang: "Dựa vào cái gì, rõ ràng là ta thắng lại còn muốn ta đối thêm vài câu nữa, rõ ràng là các ngươi thiên vị!"

"Cô nương, ngươi cũng biết câu đối của ngươi khiến cho người khác nghi ngờ, nhưng nếu đối được câu đối của ta thì ngươi sẽ thắng quang minh chính đại không phải sao?"

"Vậy nếu đối không được thì sao? Muốn để nàng ta thắng sao? Các ngươi làm khó dễ ta như vậy thì ta đi tìm ai để khóc đây?" Bạch Vũ Mộng nở nụ cười chế giễu.

Còn Lâm Uyển Uyển lại đắc ý, không ngờ Tứ trưởng lão luôn ở trong núi chưa bao giờ gặp nàng mà lại giúp nàng, vậy chẳng phải nàng nhất định sẽ thắng sao.

"Cô nương, ta cũng không có ý khác, vị trí thắng cuộc vẫn là ngươi, ta chỉ có vài bí ẩn muốn làm rõ thôi, hi vọng cô nương có thể tìm ra đáp án giùm ta."

Giọng Tứ trưởng lão bỗng nhiên trở nên trầm thấp, mọi người đều có chút kinh ngạc, dien(dannlle3

" Quân tử chi giao đạm nhược thủy,." Tứ trưởng lão nói câu đối thứ nhất.

Bạch Vũ Mộng hơi sửng sốt một chút: " Tiểu nhân chi giao cam nhược lễ."

** “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ” ý nói tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt.

Nàng vừa đối xong câu đối này thì Tứ trưởng lão bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt đầy sự vừa lòng, sau đó lại ra một câu đối khác: " Nhất khẩu năng thôn nhị tuyền tam giang tứ hải ngũ hồ thủy."

" Cô đảm cảm nhập thập phương bách tính thiên gia vạn hộ môn."

* " Sảng khí tây lai, vân vụ tảo khai thiên địa hám."

" Đại ngư đông giang khứ, ba đào tẩy tịnh cổ kim sầu."

* Nghĩa là "Hơi mát từ hướng Tây đến, mây mù quét sạch lay động đất trời. 

Sông lớn chảy về phía Đông, sóng gió theo dòng sông rửa sạch cả nỗi sầu kim cổ."

" Thử mộc vi sài sơn sơn xuất."

" Nhân hỏa sinh yên tịch tịch đa."

* Nghĩa là "Cây này làm củi, từ những ngọn núi mà ra. 

Do có lửa mà sinh khói, về chiều tối thì lại càng nhiều."

" Lận tương như, tư mã tương như, danh tương như, thực bất tương như."

" Ngụy vô kỵ, trường tôn vô kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ."

* Nghĩa là “ Ông Lạn Tương Như và ông Tư Mã Tương Như, hai ông cùng là Tương Như nhưng sự nghiệp lại khác nhau. 

Ông Ngụy Vô Kỵ và ông Trưởng Tôn Vô Kỵ, hai người cùng tên là Vô Kỵ, tên ông Vô Kỵ, tôi cũng tên Vô Kỵ. “

" Tối hậu nhất liên, thiên vi kỳ bàn, tinh vi tử, hà nhân năng hạ?"

"Địa tác tỳ bà, lộ tác huyền, na cá cảm đạn?”

* Nghĩa là “ Trời làm bàn cờ, sao làm quân cờ, ai có thể đi?. 

Đất là đàn tì bà, đường làm dây đàn, ai dám đánh?”

Bạch Vũ Mộng đối một hơi xong hết liền cảm thấy có chỗ không đúng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tứ trưởng lão: "Rốt cục ngươi là ai, biết được những gì?"

Mọi người thấy phản ứng của Bạch Vũ Mộng, có chút không hiểu, vừa rồi bọn họ thật sự bị khiếp sợ, không thể không phấn khích, ngay cả một câu bọn họ cũng không đối được, đặc biệt là câu cuối cùng, là câu đối mà Bồng Lai Đảo đã truyền đời từ rất lâu rồi, không hề có ai đối được, không ngờ hôm nay lại có người có thể đối được.