Ma Y Độc Phi

Chương 108: Khiếp sợ

Edit: susublue

"Vậy ngươi dẫn chúng ta vào đây có gây phiền phức cho ngươi không?" Đường Ức Ảnh bỗng nhiên nhíu mày hỏi, nếu gây phiền phức cho nàng thì bọn họ cũng không thể an tâm.

"Không sao, mỗi lần ta trốn ra ngoài, sau khi trở về phụ thân cũng chỉ khiển trách ta vài câu, lần này chắc là cũng không sao!" Nhưng câu nói cuối cùng nàng lại không giấu được sự lo lắng.

Mấy người nói xong liền đến nhà Duẫn Tuyết Nghiên, Doãn phủ. Doãn phủ là nơi lớn nhất Bồng Lai Đảo, điều này làm cho mọi người âm thầm đoán thân phận của Duẫn Tuyết Nghiên, nghĩ kỹ một chút, cũng có thể đoán được đại khái.

Vừa đi vào cửa, đã có nô tài trong phủ đi ra đón: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã trở lại, lần này lão gia cực kỳ tức giận, ngài mau đi xem một chút đi!"

Duẫn Tuyết Nghiên gật đầu, dẫn mọi người đi về đại sảnh. Người làm đứng ở sau có chút kinh ngạc nhìn người tiểu thư đưa về, những người này không giống người trên đảo, chẳng lẽ...

Đi vào, Duẫn Tuyết Nghiên liền thấy một nam nhân uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ vị, diẽn(daffnlle3

Nhưng trước đây nàng trốn nhà ra ngoài phụ thân đều không tức giận như vậy, lần này đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ phụ thân đã biết việc nàng mang theo người ngoài vào đảo rồi?

"Nghiên Nhi, con còn có lá gan trở về sao!" Nam nhân uy nghiêm mở miệng, vang như tiếng chuông, vừa nghe đã biết là người luyện công phu.

"Phụ thân, Nghiên Nhi biết sai rồi." Duẫn Tuyết Nghiên cúi đầu thấp giọng nhận sai, vụng trộm ngẩng đầu nhìn lén, thấy sắc mặt phụ thân hòa dịu đi một chút, vội vàng chạy lên kéo cánh tay hắn làm nũng.

Duẫn Hoành Triết bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng gõ đầu Duẫn Tuyết Nghiên, sủng nịch nói: "Con đó, lần nào cũng vậy, lúc nào cũng nhận sai với ta, rồi lại tiếp tục lặp lại thêm lần nữa."

Duẫn Tuyết Nghiên thè lưỡi, cười hắc hắc: "Phụ thân, phụ thân tốt của ta, người đừng tức giận, người xem không phải ta đã trở về sớm rồi sao"

Nghe vậy, Duẫn Hoành Triết nhíu mày, hoài nghi nhìn Duẫn Tuyết Nghiên: "Lần này trở về đúng lúc, nhưng mà có phải có chuyện gì gạt ta đúng không, với tính tình của con, không chơi cho đã thì sẽ không chịu trở về, sao lần này lại về nhanh như vậy?"

Duẫn Tuyết Nghiên vô tội chớp mắt: "Phụ thân, ta nói cho người biết một chuyện, nhưng người nghe xong không được tức giận."

"Vậy phải xem đó là chuyện gì, nói đi, có phải con lại gây họa gì nữa hay không?"

Duẫn Tuyết Nghiên hít sâu một hơi, giống như hạ một quyết tâm rất lớn: "Ta đưa người bên ngoài vào Bồng Lai Đảo!"

"Cái gì?!" Duẫn Hoành Triết nghe vậy kinh ngạc đứng bật khỏi ghế, sau đó hối hận vì không nghiêm khắc dạy bảo: "Con mang cái gì về cũng được, sao lại phải dẫn người về, con tự tiện ra khỏi đảo, ta cũng còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng không được đưa người vào, mau tống xuất đi cho ta, coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

"Phụ thân không muốn biết vì sao ta đưa bọn họ vào sao? Ta cũng không lấy túi hương, bọn họ đều vào bằng thực lực của bản thân, không phải là dạng người vô dụng, người không thể gặp bọn họ một lần sao?"

"Vậy con nói đi, con đưa bọn họ vào đây làm cái gì, ta không nghĩ là bọn họ tò mò nên mới vào đây."

"Chuyện này... Phụ thân, ta thành thật nói cho người biết, một người trong số bọn họ bị trúng băng hỏa cổ, cần Băng Liên, cho nên ta mới dẫn bọn họ vào."

Duẫn Tuyết Nghiên vừa nói xong, Duẫn Hoành Triết càng khiếp sợ, lập tức đầy tức giận: "Bồng Lai Đảo này là nơi ai muốn vào thì vào sao, huống hồ còn muốn lấy Băng Liên, không thể nào."

"Phụ thân..." Duẫn Tuyết Nghiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nhàn nhạt tiếng nói: "Đảo chủ, nếu như một gốc cây Băng Liên không ai cần dùng tới nó thì cũng chỉ thuần túy là một gốc cây thôi, cũng không có giá trị gì cả, nhưng nếu dùng vào đúng chỗ thì sẽ càng phát huy được tác dụng của nó, không phải sao?"

Đám người Bạch Vũ Mộng ở bên ngoài nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, nhanh chóng nghĩ tới thân phận của Duẫn Tuyết Nghiên, cũng hiểu đảo chủ là người chính trực, cho nên, bọn họ mới quyết định đi vào nói chuyện thử.

Duẫn Hoành Triết nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền nhìn thấy một đám người thong dong đi vào, phong nhã tài hoa, nhất là hai người đi ở trước mặt, một người thì anh tuấn, một người thì trong trẻo lạnh lùng, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.

Ánh mặt chiếu nhàn nhạt vào người bọn họ, bóng người mơ hồ, dung nhan thấp thoáng, dien(dannl3

Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn đi đến nơi, Duẫn Hoành Triết mới nhìn rõ khuôn mặt của hai người phía trước, nhưng khuôn mặt đó...

Duẫn Hoành Triết rất khiếp sợ, sau đó là nghi hoặc, ngay cả suy nghĩ cũng không thèm suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Duẫn Tuyết Nghiên.

Duẫn Tuyết Nghiên nhún vai: "Phụ thân cũng đã nhìn ra, lúc trước ta vì điều này mới đi cùng bọn họ, nhưng ở chung lâu mới phát hiện, bọn họ thật sự là người tốt, phụ thân đã nghe bọn họ nói rồi, đưa Băng Liên cho bọn họ đi!"

Duẫn Hoành Triết lại nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, rồi mới nhìn Thần, rồi nhìn Thu Hằng Duệ ở sau lưng Bạch Vũ Mộng, mở to hai mắt ra nhìn, mọi chuyện hôm nay xảy ra đều rất mơ hồ, thậm chí bọn họ còn không thể chấp nhận.

Thấy Duẫn Hoành Triết nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần nhăn mày lại, rồi nhìn chằm chằm Duẫn Hoành Triết, lạnh như băng nói: "Xem đủ chưa?"

Duẫn Hoành Triết khôi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ nhìn bọn họ, sau đó mới chú ý tới Lam Hạo Thần, đi qua bắt mạch cho hắn, thở dài, mắt phức tạp nhìn Lam Hạo Thần, sau đó mới nói: "Nghiên Nhi, đưa bọn họ đến phòng khách đi!"

Thấy Duẫn Tuyết Nghiên sôi nổi dẫn bọn họ ra ngoài, Duẫn Hoành Triết nhíu mày thật chặt, sau đó đi vào trong nội viện, đến chỗ của phụ thân Doãn Đức Diệu của ông.

Ngày hôm sau, đám người Bạch Vũ Mộng vừa rời giường, liền thấy một nô tài chờ sẵn ở ngoài sân, vừa đi ra ngoài, nô tài đã cung kính đi lên chào đón: "Các vị, gia chủ cho mời." Nói xong, vươn tay ra mời.

Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhíu mày, sau đó nhấc chân đi theo đến phòng khách.

"Vũ nhi, ngươi nói thử xem mới sáng sớm đảo chủ đã mời chúng ta đến đây làm gì, chẳng lẽ hắn quyết định đưa Băng Liên cho chúng ta sao?" Hạ Tử Lăng nhỏ giọng hỏi bên tai Bạch Vũ Mộng, nhưng lập tức bị Lam Hạo Thần nhìn chằm chằm.

"Không biết, đi một bước tính một bước, ta thấy đảo chủ không giống tiểu nhân âm hiểm, đi trước rồi nói sau." Bạch Vũ Mộng cũng rất nghi hoặc, không hề gật đầu.

Chờ đến khi đến phòng khách, có một lão nhân tóc hoa râm tâm trạng rất tốt ngồi ở chủ vị, ánh mắt lão nhân nhìn ra cửa, giống như đang chờ cái gì đó.

Khi lão nhân nhìn thấy rõ khuôn mặt Bạch Vũ Mộng, mở to mắt ra, trong mắt cũng đục ngầu nước mắt, kích động nhìn Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ.