Ma Y Độc Phi

Chương 101: Giao dịch

Edit: susublue

Lam Giác Phong rút kiếm tùy thân ra, để ở cổ chưởng quầy, chưởng quầy hoảng sợ run rẩy, nhắm hai mắt lại, trên trán chảy đầy mồ hôi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cửa bị đá ra, một đám người mặc đồ quan binh xông vào, cầm kiếm chỉ vào bọn họ, bao vây mọi người lại.

Quan binh tách ra hai bên, ở giữa là một người bụng lớn phệ nệ, trên mặt còn có nụ cười không thân thiện, lại giả bộ như rất kinh ngạc.

"Ôi, ở đây xảy ra chuyện gì, giữa ban ngày ban mặt lại dám giết người, còn có vương pháp hay không?" Nói xong tức giận trừng mắt nhìn đám người Bạch Vũ Mộng.

Ngoài cửa dân chúng tụ tập không ít, tuy rằng buổi tối bọn họ không dám ra ngoài, nhưng ban ngày vẫn không ảnh hưởng đến cuộc sống binhg thường của bọn họ.

"Mấy người này rất lạ, chắc không phải người ở đây, bị huyện thái gia bắt được nhược điểm, sợ là mãi mãi không thấy mặt trời."

"Ta thấy mấy nữ tử đều là quốc sắc thiên hương, sợ sẽ phải chịu khổ rồi."

"Đúng vậy, đáng tiếc cho họ."

"Các ngươi than thở cái gì, nếu bọn họ không giết người, cũng sẽ không có chuyện gì, nói đến cùng, là tự bọn họ tạo nghiệt."

"..."

Lam Giác Phong nghe thấy dân chúng nói chuyện, thờ ơ nở nụ cười, càng đưa kiếm lại gần chưởng quầy: "Nói đi, ai sai khiến ngươi, nếu không nói, ngươi sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai."

"Tha mạng, các vị tha mạng, ta cũng chính là người làm ăn buôn bán, các ngươi không thể đổ oan cho ta." Nói xong quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh: "Huyện thái gia, ngươi phải thay tiểu nhân làm chủ, tiểu nhân bị oan."

Trúc Đạp Vũ nhếch môi: "Sao? Không phải mới vừa rồi ngươi thừa nhận là ngươi phái sát thủ đến... Trộm đồ của chúng ta sao?" Trúc Đạp Vũ cố ý tăng thêm âm điệu.

"Ta... Ta không có, các ngươi vu oan cho ta." Chưởng quầy run run vươn tay chỉ đám người Bạch Vũ Mộng, như cực kỳ tức giận khi bị vu hãm.

"Được rồi, không cần nói nữa, tự ta có mắt, vừa nhìn là biết chưởng quầy vô tội, diẽn(dafnlle3:quysdo0n mấy người các ngươi cùng bản huyện đến nha phủ." Mắt Huyện thái gia lóe sáng.

"A, thật là một vị quan tốt luôn nghĩ cho dân!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt lên tiếng chế giễu.

"Ừ, lời này đúng ý ta..." Huyện lệnh nói được nửa câu, hình như nhận ra cái gì đó, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Dân đen nhà người nói cái gì đó."

"A..."

Chờ mọi người phản ứng lại, tay Huyện lệnh đã trật khớp, hắn đau khổ chỉnh đến nỗi khuôn mặt cũng vặn vẹo.

"Hừ, dám mắng Mộng Nhi, đúng là muốn chết, xem ra trong Mộ Dung Quốc không thiếu những kẻ bại hoại, ta thật hối hận đã ở lại đây điều tra." Ý lạnh trong giọng nói của Lam Hạo Thần có thể làm người khác đông cứng.

"Thần." Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng nhéo tay Lam Hạo Thần, yên lặng an ủi hắn.

"Ta nói này, các ngươi phá án thế nào vậy, người xấu không bắt lại đi bắt người tốt, vậy theo như ngươi nói, lai lịch của đám hắc y nhân là gì, chẳng lẽ là chúng ta tự biên tự diễn, tìm người tới giết mình sao?" Thu Hằng Duệ đã thật sự nổi giận, muội muội của hắn, hắn còn không dám nói nặng, tên Huyện lệnh này đúng là chó cậy thế chủ mà.

"Này... Hừ, chuyện này lát nữa nói sau, các ngươi đả thương mệnh quan triều đình, các ngươi cũng nên biết bản thân đã phạm vào tội gì đi, người đâu, giải đi cho ta." Huyện lệnh hung tợn mở miệng.

"Muốn chết!" Lửa giận cả người Mộ Túy Tình đều bạo phát, rút kiếm muốn giết Huyện lệnh.

Đảo mắt thấy tất cả mọi người muốn đánh nhau, Bạch Vũ Mộng biết tình huống không đúng, vội vàng tham gia vào, giúp Mộ Túy Tình.

"Đám điêu dân này, nơi này là đâu mà các ngươi dám làm càn!"

"Chúng ta làm càn thì thế nào, nếu ngươi có bản lĩnh thì giết chúng ta đi!" Hạ Tử Lăng khinh thường thè lưỡi với Huyện lệnh.

Huyện lệnh bị tức đến run lên, cánh tay bị trật khớp cũng đang đau, hắn không ngừng phát ra khí lạnh, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm đám người Lam Hạo Thần.

"Được rồi, đừng đánh nữa!" Bạch Vũ Mộng đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

Tất cả mọi người có chút nghi hoặc nhìn nàng, chỉ có Lam Hạo Thần là sủng nịch.

"Vị Huyện lệnh này, không bằng chúng ta làm một giao dịch đi!" Mắt Bạch Vũ Mộng lóe sáng tính kế, Huyện lệnh cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

"Điêu dân ngu ngốc, bây giờ còn dám làm giao dịch với ta, các ngươi không muốn sống nữa sao?" Nói xong lại hơi sợ liếc nhìn Lam Hạo Thần một cái, sợ hắn lại ra tay với mình.

"Mạng? Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ tới lấy!" Bạch Vũ Mộng cười châm chọc: "Nghe nói trong huyện của ngươi đã chết vài người, như vậy đi, chúng ta giúp ngươi tra án, mà ngươi, phải toàn lực phối hợp, công lao cuối cùng cuối cùng đều là của ngươi!"

Huyện lệnh nghe thế, mắt lóe sáng, suy tư một hồi mới nói: "Thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao, công lao thuộc về ta, các ngươi không cần gì hết, cho rằng ta ngốc như vậy sao!"

" Ngu ngốc hay không là chuyện của ngươi, ta nói như thế nào thì là thế ấy, chỉ cần ngươi toàn lực phối hợp là được, mua bán không lỗ vốn như vậy nhận hay không nhận thì tùy ngươi!"

Huyện lệnh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như nàng nói cũng không sai, có người hỗ trợ hắn thì sao lại không làm? Huống hồ nếu để chuyện này quá ầm ĩ, dien(danflle3[quysdo0n bên trên mà biết, đến lúc đó người gặp xui xẻo vẫn là hắn.

Nghĩ như vậy, vội vàng đồng ý: "Được, ta đồng ý với ngươi, hôm nay nhiều người thấy như vậy, ta cũng không sợ các ngươi sẽ đổi ý, nếu các ngươi muốn cái gì, cứ việc nói với ta."

Hắn dám nói thẳng ra, chính là biết dân chúng sẽ không đồn ra ngoài, hoàng đế ở xa, nếu bọn họ không quản tốt miệng của mình, người chịu khổ sẽ là chính bọn họ.

"Cứ như vậy đi, hiện tại, đưa chúng ta đi xem thi thể một chút." Bạch Vũ Mộng cười, nhàn nhạt nói.

"Ngươi, dẫn bọn họ đi nhìn thi thể!" Huyện lệnh tùy tay chỉ một người.

Dọc theo đường đi, Hạ Tử Lăng không hiểu hỏi: "Vũ nhi, vì sao phải làm giao dịch với hắn, tự chúng ta cũng có thể tra án, như vậy không phải quá tiện nghi cho hắn sao?"

Bạch Vũ Mộng thoáng trợn trừng mắt: "Nếu không có sự giúp đỡ của bọn họ, tra án sẽ không dễ dàng, dù sao chúng ta chỉ muốn tra án, bớt một trở ngại, không phải sẽ càng tốt sao?"

"A..." Hạ Tử Lăng cái hiểu cái không gật đầu, mắt không ngừng lóe sáng: "Vũ nhi, ta thật sùng bái ngươi!"

"Này, ta cũng có thể nghĩ ra, sao ngươi không sùng bái ta một chút chứ!" Lam Giác Phong đứng một bên ê ẩm nói.

Bạch Vũ Mộng chớp mắt, cười đầy hàm xúc: "Ôi, ta nói này, ta là nữ, ghen cũng ghen với ta, ngươi nói xem có phải cách ăn dấm chua của các ngươi là do di truyền không!" Nói xong chớp mắt vô tội với Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần bất đắc dĩ cười, chỉ vào mũi Bạch Vũ Mộng: "Nàng nha!"