Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 41: Thế thân

“Phần ký ức đáng quên nhất của Cổ Nghịch Hàn chính là Diệm Cơ…”

Phần ký ức đáng quên nhất của Cổ Nghịch Hàn chính là Diệm Cơ…

Hóa ra, đây mới chân chính là tuyệt sắc giai nhân. Đến bản thân mình cũng còn cảm thấy thẹn với trời cao khi nhìn vào người ấy.

Nhớ đến mẫu Đơn, giờ đã lưu đày tại lãnh cung, thấy thương sao, ròng rã bao nhiêu năm, mãi mãi cuối cùng cũng chỉ là cái bóng của người khác.

Vậy còn mình thì sao?

—————————————————————————————————————————————————–

Ngày hôm sau, Cổ Nghịch Hàn vẫn trở lại Bạch Viên như cũ, ko có gì khác lạ. Hắn vẫn trầm ngâm ngồi uống trà như hết thảy đều chưa có gì xảy ra. Vũ Đồng cũng im lặng, nàng ko mở miệng, cũng chẳng muốn m ở miệng, coi như gió thoảng mây trôi.

Một lúc sau, Hoa Nhi bên cạnh lại ngẩn người, lẩm bẩm: “Tiếng hát của nương nương…”

Cổ Nghịch Hàn bên cạnh quay đầu lại, sóng mắt lưu chuyển khẽ khàng: “Tiểu Đồng, nàng hát cho ta nghe đi!”

Vũ Đồng nhăn mày, nhếch miệng, bây giờ lại chỉ mong rằng mình bị câm, ko còn có thể cất tiếng được nữa, trong lòng dâng trào vị chua xót.

“Vượt qua những hồng trần thế gian

Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt

Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ

Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn

Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê

Tình yêu này trên đời chỉ có một…”

- Không phải, ko phải bài này, hát bài khác đi…! Cổ Nghịch Hàn chẫm rãi lắc đầu, nâng lên ly trà, ngửa đầu uống cạn.

Vũ Đồng ngừng lại, quay đầu nhìn hắn ngồi bên cạnh, sườn mặt chìm trong ánh trăng nửa tối nửa sáng.

” Hát đi, nàng hát đi…!” Hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

- Hôm nay ta thật sự chỉ muốn hát bài này thôi….! Nói đoạn nàng lại cất tiếng.

“Vượt qua những hồng trần thế gian

Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt

Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ

Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn

Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê

Tình yêu này trên đời chỉ có một

Bóng gươm lấp lánh sóng nước

Chỉ là thoáng qua

Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê

Tìm yêu này trên đời chỉ có một

Nếu vẫn còn đồng tâm cùng nhau phiêu bạt

Nhan sắc có hao mòn cũng khó quên”

Hắn nhíu mày, che lại miệng nàng, nhàn nhạt buông lời: “Ta ko thích bài này, bài khác đi, bài lần trước ấy….”

Vũ Đồng ko nhìn mặt hắn, gạt tay ra, giọng lạnh lẽo: “Ko phải thích sao, ko phải vì quá thích, quá nhớ, quá mong chờ nên mới để ta ở đây sao?”

Hắn giật mình, xoay người nàng lại đối diện hắn, khẽ khàng gọi: “Tiểu Đồng, nàng… sao…?”

- Giống phải ko?

Nàng nhếch miệng cười thê lương: “Vì quá giống nên mới an bài hết thảy cho ta ở bên cạnh ngươi như vầy…phải ko?”

Hắn vòng tay ôm lấy nàng, chôn đầu vào mái tóc đen dài thơm mùi hoa mận trắng: “Giống hay ko giống gì chứ, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung…”

Sao, cho đến bây giờ sao vẫn ko thừa nhận, hết thảy đều chứng minh, vậy mà hắn vẫn ko dám đối diện với sự thật trong lòng mình sao, Mẫu Đơn thì sao, nàng thì sao, ko phải tất cả đều in dấu bóng hình của Diệm Cơ sao? Hương sắc của Mẫu Đơn ko phải 8 9 phần là giống nàng ấy sao, còn giọng nói và tiếng hát của nàng ko phải trọn vẹn 10 phần như nàng ấy sao? Nói trắng ra, cuối cùng chỉ là thế thân, cho một người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ! Nực cười chưa?

- Cổ Nghịch Hàn, ta thật buồn cho ngươi, ngươi là bậc đế vương quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay sự sinh tử của cả một góc nhân gian, vậy mà cuối cùng lại chẳng bằng một nữ nhân, ko dám đối diện với lòng mình ư? Ko dám thẳng thắn một lần ư? Ta hiểu một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng ko phải người ta đã trở về và đang đứng trước mặt ngươi sao? Ko phải ngươi cũng ngày đêm hoài niệm nàng ấy sao, sống thật một lần khó khăn lắm sao, hay cảm thấy ko đủ dũng khí đối diện, chỉ có thể dùng thế thân để nguôi ngoai, ngươi thật đáng buồn Cổ Nghịch Hàn ơi là Cổ Nghịch Hàn!

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy đau khi chỉ trích một người khác. Thật đáng buồn cho hắn, mà cũng đáng buồn cho nàng, rốt cục là ai đáng buồn hơn, ai đáng bị chỉ trích hơn đây. Nàng gỡ tay hắn ra, đứng dậy, giọng nói chua xót nghèn nghẹn: ” Cổ Nghịch Hàn, chẳng ai vui sướng khi phát hiện mình là thế thân của người khác…”

Hắn ngồi bất động trên ghế, ko quay đầu, ko níu kéo….

—————————————————————————————————————————————————–

Tiếng chân vang lên, mùi lan xộc vào mũi, Vũ Đồng ngơ ngẩn, trở mình, đôi mắt khẽ mở.

Trước mắt là một thân màu hồng tươi rực rỡ, đích thực là Lan Quý Phi đang đứng trước mặt mình. Nàng ấy ko chút biểu hiện gì, lặng lẽ ngồi xuống, thấy vậy Vũ Đồng cũng tự nhích sang một bên.

- Ngươi cũng đã thấy Diệm Cơ?

- Ừm! Vũ Đồng ậm ừ

- Ta nghĩ ngươi cũng đã biết được câu chuyện…!

- Ừm! Vũ Đồng vẫn tiếp tục yên lặng

- Vậy mà ngươi có thể nói Vương như thế!

Đến lúc này, Lan cũng quay lại, trừng đôi mắt phong tình nhìn nàng. Nực cười, chẳng lẽ nói như thế là sai? Kêu một người đối diện với tình cảm thật của mình là ko đúng à?

- Ta nghĩ ta ko nói gì sai, Lan Quý Phi!

- Sao ngươi có thể khuyên Vương đi gặp Diệm Cơ, ngươi có hiểu điều đó là gì ko hả Vũ Đồng? Lan gắt gao nắm chặt hai tay.

- Vậy thì phải làm sao, nhìn hắn đè nén, còn mình thì cứ vui vẻ khoe khoang về thân phận thế thân của mình thì đúng sao Lan Quý Phi. Lan, có thể cả đời này, ta sẽ ko gặp được nam nhân thuộc về mình, nhưng ít ra, ta muốn yêu một người và người đó yêu ta vì chính thân phận của ta, ko phải là thế thân cho người khác.

- Vũ Đồng, như vậy, ko phải vẫn tốt sao, Vương thật sự sủng ngươi mà…? Lan thì thầm

- Vật thay thế cuối cùng kết cục vẫn là bị vứt bỏ, còn nếu may mắn hơn, ko bị vứt bỏ, thì cả đời cũng chỉ vật vời như cái bóng sau lưng chính chủ, cái đó là hạnh phúc sao? Ta đã hứa với một người, ta sẽ sống hạnh phúc và hắn cũng sẽ hạnh phúc, ta mong hắn hạnh phúc, hạnh phúc nhất là được ở cùng người mình yêu!

- Vậy ngươi có yêu Vương ko?

- Thứ ta ko thể trả lời câu hỏi này!

- Vậy ngươi nghĩ ở bên Diệm Cơ, Vương sẽ hạnh phúc!

- Phải, hạnh phúc nhất là khi mình yêu một người, mà người ấy cũng yêu mình như thế….Cả hai sẽ hạnh phúc!

-Vũ Đồng, có phải đơn giản như vậy ko? Lan thở dài, đứngdậy, rời đi. Sân Bạch Viên tiêu điều một màn hoa mận rơi trắng xóa.

—————————————————————————————————————————————————–

Dục Hỏa Vương Điện

Truyền chỉ của Hỏa Vương, truyền sứ thần Tinh Linh Giới hội kiến long nhan.

Một màn trân phẩm được mang về Lưu Ly các tỏ lòng yêu mến.

Ngự Thiên Phòng cuối ngày vang lên tiếng bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc rượu thân mật dành cho sứ thần Tinh Linh Giới Diệm Cơ

Dưới ánh trăng, Diệm Cơ tinh xảo, khéo léo, rung động lòng người nhẹ nhàng một thân bạch y uyển chuyển ngồi xuống, đôi mắp đẹp nhu tình chăm chú nhìn lên sườn mặt của nam tử tuấn mỹ đã xa cách bao lâu. Hóa ra, cả đời nàng cũng ko thể quên được hắn, may thay, cho đến lúc này, lòng hắn vẫn hướng về nàng, vậy thì, bắt đầu lại, cũng chẳng quá muộn màng.

Vũ Đồng ngây ngốc nhìn ánh trăng, cuối cùng đã tháo gỡ được lòng hắn, chợt bàng hoàng nhận ra, còn lòng nàng thì sao, ai sẽ mở nút thắt này đây. Một giọt nước mắt yên lặng chảy ngược vào trong.

Từ nay thôi ko hát nữa….

Từ nay thôi ko mặc bạch y nữa….

Từ nay thôi ko vấn tóc nữa….

Thế thân, đã qua rồi những ngày ấy.

” Ngươi có yêu Vương ko?”

Yêu thì sao mà ko yêu thì sao, hết thảy đã tan theo khói mây, giấc mộng cuối cùng cũng dừng lại. Mà nàng, giờ phải rời xa…