Lạc Vô Trần ngồi trong bóng tối, hắn sớm đã đoán được, một cái kết quả khác có quan hệ với tử vong, giống như diều hâu gãy cánh, ngay cả oanh liệt chịu chết cũng không thể…. Nguyệt Dương muốn thay hắn chết, là yêu sâu hay hận đậm.
Nguyệt Dương đẩy cửa ra, liền thấy Lạc Vô Trần cuộn một khối ở trong góc, vốn nên là một nam nhân tài năng lộ rõ, lại thật sự bị mài mòn góc cạnh, bất lực ngồi trong một góc, khiến người ta tiếc thương, mình rời khỏi có thể làm hắn càng suy sụp hay không?
” Quay lại giường hảo hảo nằm nghỉ, như vậy không tốt cho thân thể.”
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể không còn trọng lượng kia, Nguyệt Dương ôn nhu lạ lùng, từ sau khi hắn tỉnh lại, Nguyệt Dương càng lúc càng ôn nhu với hắn, là để hắn ngày sau hảo hảo sám hối sao? Lạc Vô Trần rơi vào chăn gấm mềm mại, hai tay lại gắt gao bám dính cổ Nguyệt Dương không tha, tham lam hút lấy ấm áp sắp mất đi.
” Đừng rời bỏ ta!”
Thanh âm rầu rĩ, Lạc Vô Trần thì thầm nhỏ như muỗi kêu, lại phảng phất như thiên lôi, chấn đến Nguyệt Dương đương trường ngây ra, từ lúc nào, Lạc Vô Trần từ lúc nào yếu đuối như vậy, lúc trước hao tổn tâm cơ muốn một câu chấp thuận của hắn, hiện giờ nghe thấy lại cực kỳ châm chọc.
Nhẹ thở dài, Nguyệt Dương đắp hảo chăn cho hắn, bàn tay xoa xoa hai gò má tái nhợt, lời nói ấm áp dụ dỗ.
” Hảo hảo ngủ một giấc đi, tỉnh lại thì cái gì cũng hảo.”
Bỗng dưng, cảm giác ướt át đệm lên linh hồn đình trệ, Nguyệt Dương mặc Lạc Vô Trần hôn lên môi mình, đầu lưỡi phảng phất như con rắn nhỏ ngọt dính, linh hoạt cạy mở răng y, tinh tế phác thảo hình dáng khoang miệng, từng chút từng chút, từ nông đến sâu, cho đến lúc tâm cũng trầm luân theo, rõ ràng biết là vạn kiếp bất phục, rõ ràng biết chỉ là mây khói thoảng qua, nhưng chính là muốn hung hăng yêu hắn, hung hăng được hắn yêu.
Thân thể không kiềm được phủ lên, đè lấy thân thể có chút run rẩy lại cực lực nghênh hợp của hắn, tay Nguyệt Dương lưu luyến bên eo hắn, nhẹ giọng thì thầm.
” Ngươi không cần miễn cưỡng, ta chỉ muốn ôm ngươi hảo hảo ngủ một giấc.”
Nguyệt Dương dứt lời, hai tay vòng qua thắt lưng hắn nằm xuống bên cạnh, quả nhiên an phận hô hấp đều đều, Lạc Vô Trần lại đỏ mặt lên, thật lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, hô hấp gần gũi trong tẩm điện to như vậy lại rõ ràng hiển thị ý vị sâu xa, nhưng duy nhất không quấy rầy được Nguyệt Dương đã say ngủ.
“…… Ân…..”
Không biết khi nào, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, một bàn tay khẽ thâm nhập áo trong người bên cạnh, sau đó sờ soạng tìm khỏa hồng châu kia chậm rãi vò nắn, ngón tay linh hoạt đánh vòng trên ngực, đốt một mảnh lửa cháy lan ra đồng, cho đến lúc bị một cái tay khác nắm chặt, con mắt nhắm chặt của Nguyệt Dương chợt mở lớn, đáy mắt cháy sắc thái *** nồng đậm… Ban nãy y vẫn giả vờ ngủ.
Lạc Vô Trần cười, mặc tay mình bị y bắt lấy, trong vạt áo nửa mở còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết mình lưu lại trên người y, quả nhiên Nguyệt Dương vẫn không nhịn được, mà dưới sự khiêu khích của hắn, ai có thể nhịn được đây?
” Yêu tinh!”
Trầm trầm mắng một câu, Nguyệt Dương hung hăng hôn lên môi hắn, nụ hôn mang ý chiếm hữu cuồng dã mút sạch, nhưng vẫn không muốn tách ra. Một tia trong suốt theo khóe môi chảy xuống, môi Nguyệt Dương cũng đuổi theo đường cong kia chậm rãi trượt xuống, cho đến lúc tới ngực, cắn lên hồng châu người phía dưới, nghe hắn ăn đau rên rỉ, đốm lửa nho nhỏ nháy mắt bốc khắp toàn thân, bắp đùi thon dài của Lạc Vô Trần quấn lên thắt lưng Nguyệt Dương, hạ thể cứng rắn chống trên bụng, lại là một trận nóng rực thiêu hắn đến khó chịu.
Lạc Vô Trần y sam rộng mở, hai dãy tay áo lỏng lẻo sụp sụp vắt trên cánh tay, thân thể trơn bóng nổi hồng quang kích tình, phảng phất như mỹ tửu mặc vương thưởng thức, càng lúc càng mê người.
Nhẹ tay xoa vuốt lên nếp uốn cho hắn, Lạc Vô Trần lại không ngừng chọc ghẹo thứ thẳng cứng đã vận sức chờ phát động của Nguyệt Dương, móng tay cào nhẹ qua đỉnh tiết ra cam lộ, sau đó cắn vành tai y mút qua mút lại, cánh tay vòng ở bên thắt lưng thậm chí theo khe đùi để vào cấm địa phía sau, vừa đau vừa tê vừa ngứa vừa trướng, Nguyệt Dương hận đến nghiến răng.
” Vào đi, Nguyệt… Ta muốn ngươi…”
Thanh âm gần như mất hồn bên vành tai đốt sạch chút lý trí còn sót lại của Nguyệt Dương, một chút cũng không chừa, tay nâng cái eo mảnh lên thâm thâm đưa hướng ngực, lúc hỏa nhiệt thẳng cứng nhập vào nơi hồng nhạt hẹp chặt, khoái cảm ngập đầu làm y không kịp ngưng lại liền động, tiếng rên rỉ run rẩy vỡ vụn, tiếng nước thấm *** mỹ lúc thân thể va chạm, còn sự hòa hợp hai người chưa bao giờ có, đều làm y mất đi lý trí, mất đi một chút động lực tìm chết cuối cùng.
Nội bích ấm mềm khép khép mở mở theo Nguyệt Dương ra vào trong cơ thể, hòa hợp chưa bao giờ có, xúc động chưa bao giờ có, làm cho bọn họ không biết mệt mỏi. Nguyệt Dương nằm trên người hắn, đem đùi Lạc Vô Trần khoác lên bả vai, thở gấp, lại là một trận luật động mãnh liệt, Lạc Vô Trần gắt gao ôm lấy cổ y, run giọng thì thầm.
” Nguyệt…. Không… Đừng bỏ ta lại, để ta.. Đi….”
Đừng bỏ Lạc Vô Trần lại, đừng, cho dù có chết cũng muốn chết chung sao?
Nguyệt Dương nâng gương mặt đầy mồ hôi của hắn lên, khuôn mặt tái nhợt mà dứt khoát, mang theo một chút ửng hồng động tình, đệm thêm tinh quang đầy trời ngoài cửa sổ, tao nhã đến độ làm người ta không dám xâm phạm, đây là Lạc Vô Trần sao, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
” Hảo.”
Nguyệt Dương muốn nói, nếu có thể có được Vong Hương, nguyện vọng y muốn ước chính là cùng Lạc Vô Trần ân ái muôn đời.
Hận chẳng qua là cái cớ của yêu, cái y thật sự muốn là tâm Lạc Vô Trần, và, muôn đời hạnh phúc.
Nhiệt độ thân thể càng điên cuồng khuyếch đại theo ***, Nguyệt Dương rốt cuộc kêu to xuất trong cơ thể Lạc Vô Trần, nhưng cảm giác trống rỗng vô danh lại gắt gao kéo tới, đệm thêm năng lượng trong cơ thể liên tục xói mòn, Nguyệt Dương muốn vận lực ngăn lại, lại phát hiện toàn thân mệt mỏi đến cực độ, sức mạnh cấp tốc xói mòn từ nơi hai người mập hợp, Nguyệt Dương chỉ cảm thấy Lạc Vô Trần trước mắt bỗng nhiên rất xa, rất nhẹ, rốt cuộc bắt không được, mơ hồ ý thức được cái gì, y hơi há miệng, nhưng cái gì cũng không nói được liền ngã thẳng xuống.
” Nguyệt, đừng trách ta!”
Hít sâu một hơi, Lạc Vô Trần còn chưa thể thích ứng với sức mạnh thác lũ cực đại trong cơ thể, mỗi tấc kinh mạch cổ thần lực kia đi qua đều như muốn nứt ra, đau đến mức hắn toàn thân run rẩy.
Thật lâu sau, thân thể đứng lên, trên người dày đặc sắc thâm do vết tích hoan ái ban nãy, là vì quá mức tuyệt vọng sao, cho nên mới bất chấp tất cả như vậy, Lạc Vô Trần đắp hảo chăn cho Nguyệt Dương, gương mặt góc cạnh rõ ràng lúc này tái nhợt yếu ớt, chung quy, bị tước đoạt tất cả năng lực, cho nên mới khiến người ta đau lòng như vậy.
” Nguyệt Dương, đừng trách ta, ngươi phải biết, điều ta không muốn nhất chính là hối hận.”
Lạc Vô Trần khẽ mỉm cười, trong mắt sủng nịch nhiều đến bi thương.
” Ngươi thật sự là một hài tử, chỉ tiếc sinh ra ở tiên gia vô tình vô ái, ta biết ngươi mong muốn cuộc sống phàm nhân bình thường, cho nên, hảo hảo sống tiếp, đừng để ta thất vọng!”
” Hài tử, ngươi thật sự tính làm như vậy?”
Thanh âm Lão thiên quân thản nhiên vang lên ngoài cửa, lão biết tâm tư Lạc Vô Trần, lão càng biết nguyên nhân của tất cả chuyện này, thu lấy tinh khí của Nguyệt Dương, khiến Nguyệt Dương không thể phản kháng đều là lão một tay xúc tiến. Tất cả những thứ này, bất quá là vì bảo trụ tính mạng Nguyệt Dương, cũng là để Lạc Vô Trần đi tìm Vong Hương, không biết tại sao, Lão thiên quân vô cùng chắc chắn, chỉ có Lạc Vô Trần mới có thể thực hiện được tất cả mọi thứ, cũng chỉ có Lạc Vô Trần mới có thể khiến Nguyệt Dương của lão có được hạnh phúc.
” Tạ ơn Lão thiên quân thành toàn.”
Lạc Vô Trần mở cửa, bạch y thắng tuyết, giữa cổ một chút đỏ thẳm, tôn hắn lên thành xuất trần mà quỷ mị. Chuyến đi Bồng Lai này, là sống hay chết, là đúng hay sai, hắn đã không muốn nghĩ nhiều.
Phàm nhân có gì không tốt, phàm nhân có yêu có hận, phàm nhân khoái ý ơn thù, nếu là để Nguyệt Dương trọn đời bình phàm, hoặc là có một trái tim đầy đủ.