Sao nghe kiểu gì cũng giống như đang dụ dỗ con gái nhà lành, Da Luật Sơn miệng đầy mùi rượu, phanh một cái đá văng cửa, Lạc Vấn Tâm lại nằm trên giường, thân thể cũng thiêu đốt tê rần.
Hôm nay là hôn lễ lần đầu tiên của Lạc Vấn Tâm, nhưng không phải đón dâu mà là gả cho một nam nhân! Đằng đằng sát khí liếc y, Da Luật Sơn lại hoàn toàn bất tri bất giác, chỉ lo ôm chặt thân thể đó, liên tục cảm thán.
” Ai ôi, thân thể bảo bối của ta sao nóng thế này, phát sốt phải không?”
Biết rồi còn hỏi, vừa bái đường xong liền rót cho hắn uống một chén dược, sau đó toàn thân khô nóng nghẹn đến bây giờ, ai biết đó là chủ ý của ai.
” Ân, không thoải mái sao, vậy ngươi hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, vi phu không quấy rầy.”
Lại muốn chạy, là cố ý sao, Lạc Vấn Tâm muốn mở miệng, lại gắt gao cắn môi, đã mất mặt tới cỡ này, còn không biết xấu hổ như vậy để làm gì.
” Bảo bối, ngươi thật sự không có việc gì chứ.”
Ngả đầu quay lại, trong ánh mắt hào quang lấp lánh, một chút cảm giác say cũng không có, quả nhiên là mưu tính.
” Ách… Muốn ta gọi đại phu đến không?”
Da Luật Sơn lại ôm hắn, đã biết nam nhân này sẽ không đi, Lạc Vấn Tâm thở nhẹ nhõm một hơi, bị ôm vững vàng, không khỏi rút rút vào ngực y, ngay sau đó lại đột nhiên tỉnh táo lại, Lạc Vấn Tâm hoàn toàn cứng đờ.
” Hi hi, bảo bối, hoá ra là muốn ta, phải không?”
Da Luật Sơn cười rất xảo, xảo như cả thiên hạ cũng đã trộm vào tay.
Phẫn hận quay đầu, Lạc Vấn Tâm khinh thường gương mặt đắc ý kia.
Trong mắt Da Luật Sơn nháy mắt hiện lên mất mát, rồi lại cười cười, chỉ là có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
” Vấn Tâm, sự tình đều như ngươi mong muốn, gả cho ta là giao dịch công bằng.”
” Còn chưa thấy kết quả, ta sẽ không thừa nhận.”
Lạc Vấn Tâm mở miệng, lại hơi hối hận, thật ra, cũng không muốn coi nhân duyên như giao dịch, chỉ là nhân duyên thì có thể…
“ Kết quả là chết, người là sống, ngươi tại sao cố chấp như vậy?”
Không khí mới rồi còn thoải mái bị tiếng thở dài của Da Luật Sơn đánh tan không ít.
” Như ngươi thấy, hôm qua Vương Mộng Lâu đã dẹp xong Diễn Phong Sơn, Trúc Lục Sinh tuy có rất nhiều giang hồ hào kiệt ủng hộ, nhưng chung quy đánh không lại Vương Mộng Lâu sau lưng có sức mạnh triều đình, hắn là cơ sở ngầm của triều đình, lần này lại chủ động liên kết với ta, đơn giản là sợ ta lại bảo hộ Diễn Phong Sơn, hiện giờ đại cục đã định, có tái cấp cho Trúc Lục Sinh tên tuổi gì thì mọi người vẫn lại hướng về Vương Mộng Lâu thôi.”
” Ngươi đã nói sẽ đem Trúc Lục Sinh…”
Lạc Vấn Tâm nóng vội, ý thức được mình lỡ lời, không khỏi ngậm miệng.
” Yên tâm đi, Trúc Lục Sinh hiện tại đang ở vương phủ của ta.”
” Cái gì?”
Lạc Vấn Tâm không dám tin.
” Ngươi hình như hỏi quá nhiều, miệng ta cũng khô rồi.”
Da Luật Sơn thay đổi một khuôn mặt tươi cười.
” Ngươi làm dịu cho ta được không?”
Môi bị lấp, Da Luật Sơn động tác ôn nhu, tay chậm rãi thâm nhập y nội, thân thể một mảnh lạnh lẽo run rẩy, lại phảng phất như thêm hỏa nhiệt.
” Ngô…”
Thở dốc, rên rỉ mềm nhuyễn, Lạc Vấn Tâm cảm thấy sắp bị hòa tan.
Bán giải nghê thường, tóc đen như thác, hoa đào tiên diễm chỉ muốn say người, Da Luật Sơn nhìn gương mặt trầm túy của Lạc Vấn Tâm, bỗng nhiên đau lòng.
” Ta sẽ hảo hảo yêu ngươi, hảo hảo làm ngươi hạnh phúc suốt đời.”
Hạnh phúc, hạnh phúc từng vô số lần ao ước, hạnh phúc mong muốn ở vô số đêm, thật sự đang ở trước mắt?
Lửa của Lạc Vấn Tâm tựa hồ cháy thêm kịch liệt, chỉ muốn hung hăng được thương, hung hăng được yêu, hung hăng để y xâm nhập.
Da Luật Sơn cắn cái cổ trắng mảnh của hắn, tay lưu luyến ở bên eo, cọ xát, cắn xé, tựa như hai tiểu thú, lại tựa như hai hài tử mông lung. Họ chỉ muốn được yêu, muốn yêu người khác, khi cơ hội này đã tới, dù tan thành tro bụi, cũng mong muốn đạt được.
Dưới thân bỗng nhiên căng thẳng, thứ nóng rực đã bị người bắt lấy, Da Luật Sơn rút một ngụm lãnh khí.
” Bảo bối… Ngươi thật sự nhiệt tình.”
Năng lực chịu đựng của Da Luật Sơn rất tốt, ít ra y vẫn cho rằng như vậy, nhưng động tác của Lạc Vấn Tâm lại làm tim y thiếu chút nữa rơi nửa nhịp. Lạc Vấn Tâm cầm lấy thứ cực nóng của y, nhanh chóng nhét nó vào mật huyệt ách tắc phía sau, không có bôi trơn, nơi đó khô khốc xiết chặt, động tác thô bạo, hai người cũng đau đớn rên một tiếng.
Hồi lâu, cảm giác có chất lỏng ôn nhuận thấm ướt nơi mập hợp, cảm giác khó chịu dần thối lui, dục vọng cường đại thiêu cháy thần kinh Da Luật Sơn. Lòng có chút ngọt, còn mang vị đăng đắng. Da Luật Sơn ôn nhu vuốt đám tóc dính mồ hôi lạnh của Lạc Vấn Tâm đến sau tai.
” Bảo bối, đau không?”
” Đừng quản ta, ngươi… Ngươi động đi!”
Mặt đỏ lên, Lạc Vấn Tâm tận lực điều chỉnh hô hấp, hảo nhượng thứ thô to của Da Luật Sơn ra vào dễ hơn. Mặc dù đau đớn tê tâm liệt phế, nhưng trong tâm cũng ấm, ấm như lửa hạ, làm hắn nghĩ rằng mình rốt cuộc không sợ mùa đông nữa.
Động tác càng lúc càng kịch liệt, đau đớn, cũng khoái lạc, mỗi lần đều dùng hết kích tình tràn đầy của họ, cũng tràn ngập hy vọng dạt dào. Khi tới đỉnh khoái lạc, Da Luật Sơn ôm hắn, bi thương, khoái lạc, nói như gào thét.