Kể từ thời thượng cổ, Cửu U đầy rẫy nước đen đã là một vùng đất cằn cỗi. Sau khi Ma Tôn bại dưới tay Xích Địa nữ tử cũng từng có thời gian dưỡng thương ở Cửu U, nhưng cuối cùng, khi hắn chưa kịp bình phục thì đã bị chư thần chư phật thừa dịp hắn không đề phòng chém chết.
Sau đó Ma tộc trong thiên hạ bị đuổi về vùng đất cằn cỗi Cửu U, Thiên giới thiết lập phong ấn ở đây, ngăn cách Cửu U với Nhân giới, từ đó nơi này bắt đầu được gọi là Ma đô.
Ông lão râu bạc dọc đường nói bóng nói gió hỏi Đông Phương Thanh Thương rằng: Có thể phá phong ấn do Thiên giới thiết lập ở Ma giới giống như phá một lỗ nhỏ trên phong ấn Tam giới không? Nhưng mà đừng phá từng chút như vậy, phá hết toàn bộ một lần cho mau.
Hoa Lan nhỏ trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, lập tức nhảy dựng, buột miệng nói: “Vậy sao được!”
Ông lão râu bạc ngây người vì bị hét vào mặt, lại thấy sau khi nói xong, Ma Tôn dùng tay bịt chặt miệng mình.
“Ngươi quên là vừa nãy đã hứa gì với bổn tọa rồi sao? Nếu còn ồn ào nữa thì bổn tọa sẽ quay lại phá phong ấn tam giới.”
Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng đâu thể làm những chuyện như vậy được… Ta mà không giành nói thì nhất định ngươi sẽ đồng ý…”
“Bổn tọa đồng ý hay không cần gì ngươi xen vào, im miệng.”
Họ đi rất nhanh, ông lão râu bạc chỉ nghe Ma Tôn bịt miệng làu bàu gì đó trong gió, cũng không biết Ma Tôn đang một mình lẩm bẩm điều gì.
Ông ta lo lắng ngẫm nghĩ, có phải vừa rồi mình có lời nào đắc tội với Ma Tôn không? Hiện giờ vẫn chưa rõ sở thích của Ma Tôn này, nếu như ông ta nói năng không để tâm, chọc Ma Tôn không vui, vậy chỉ có nước hồn phi phách tán thôi. Tật hành giả vội cúi đầu, không dám nói thêm tiếng nào.
Nhưng nghĩ đến phản ứng của Ma Tôn đối với đề nghị vừa rồi của mình, Tật hành giả lại bắt đầu lo lắng.
Nghe nói Ma Tôn thượng cổ này xưa nay là một kẻ tự tư tự lợi, cho dù không tính những lời hắn nói với ông ta trước khi đi Minh giới thì theo lời đồn, sau khi Ma Tôn tu thành thân bất tử, không hề nghĩ đến việc làm sao để Ma tộc lớn mạnh, chỉ lo mỗi ngày rong chơi khắp thế gian, tìm kiếm đối thủ, đả đấu khắp nơi. Đến khi đánh khắp thiên hạ xong cũng không chịu quay về dẫn dắt tộc nhân hướng đến tiền đồ sáng sủa, chỉ ngồi trên Diệm sơn chiếm núi làm vua, mỗi ngày treo biển tuyên cáo thiên hạ là mình muốn làm Độc Cô Cầu Bại.
Cuối cùng thì hay ho thật, bại trong tay Xích Địa nữ tử, mất luôn tính mạng.
Lúc Khổng Tước quân sư đề ra ý kiến phục sinh Ma Tôn vì đại nghiệp, trong Ma giới cũng có người phản đối. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, thế gian này không còn ai mạnh mẽ như Xích Địa nữ tử, Ma Tôn có ham đả đấu cũng chỉ có cách tìm người của Thiên giới mà đấu thôi. Đối với Ma giới mà nói, phàm những ai quấy rối Thiên giới thì đều là đồng minh của mình. Hơn nữa Ma Tôn lại mạnh mẽ, cho dù chỉ như chơi đùa mà giúp Ma giới thì đó cũng là một trợ lực vô cùng lớn lao. Thêm vào đó, dù là Ma Tôn không làm gì cả thì lấy hắn làm lãnh tụ tinh thần cũng khiến sĩ khí của Ma tộc mạnh mẽ hơn.
Xem ra phục sinh Ma Tôn là một phương án vô cùng thông minh.
Nhưng lúc này đây… Tật hành giả cảm thấy quyết định của Ma Tộc lúc đó phải chăng quá khinh suất, vì họ đã không để ý đến tính cách của Ma Tôn…
Nếu hắn không chỉ muốn quấy rối Thiên giới mà còn quấy rối Ma giới thì sao, nếu ngay cả như đùa vui mà giúp Ma giới hắn cũng không chịu làm thì sao, thậm chí nếu hắn làm ra chuyện gì bất lợi với Ma giới, vậy lãnh tụ tinh thần này… thà không có còn hơn!
Nhưng Ma Tôn đã phục sinh, muốn nhét lại xuống đất chắc không thể được, xem ra đành phải cố gắng lấy lòng hắn thôi…
Lúc Ma Tôn bước vào Minh phủ, Tật hành giả đã đưa tin về Ma giới.
Mọi người đều biết Ma Tôn đã thoát ra khỏi tháp Hạo Thiên, nhưng lại vì một nữ nhân mà xuống Minh giới. Giờ đây lại biết hắn đang về Ma đô Cửu U, mọi người đồng loạt chờ ở cửa Ma giới, trong tay ngoại trừ những thứ để hoan ngênh Ma Tôn, còn có những thứ chuẩn bị cho nữ nhân kia.
Nhưng kỳ quái là lúc cửa Ma giới mở ra, khi Ma Tôn thượng cổ oai phong lẫm liệt bước vào, bên cạnh hắn ngoài Tật hành giả cúi đầu cụp tai ra thì chẳng có bóng dáng nữ nhân nào.
Người phụ trách tiếp đón là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới, ông ta cung kính hành lễ với Ma Tôn, người đằng sau cũng rào rào quỳ xuống. Chúng ma đồng thanh: “Cung nghênh Ma Tôn quay lại tam giới.”
Khí thế này khiến Hoa Lan nhỏ giật mình, nàng cảm thấy Tiên nhân của Thiên giới cũng không đối với Thiên đế được như vậy.
Đông Phương Thanh Thương lại chẳng mấy hứng thú với cảnh tượng này, nói với Thương Khuyết: “Ngươi là thống lĩnh hiện nay của Ma giới à?”
Thương Khuyết cung kính đáp: “Tiểu nhân là Thừa tướng của Ma giới, thống lĩnh hiện nay là Khổng Tước quân sư, có điều trước đó ngài ấy vì phục sinh Tôn thượng nên bị trọng thương ở Thiên giới, đến nay vẫn chưa lành, không thể ra nghênh đón Tôn thượng.”
“Ừm, ngươi có thể điều động lực lượng của Ma tộc là được.”
Câu này khiến mọi người có mặt đều cả kinh, hiếu kỳ ngẩng đầu xem xét Đông Phương Thanh Thương, chẳng lẽ… vừa về đã muốn đưa họ đi đánh nhau ư?
Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn lờ đi những ánh mắt dò xét xung quanh, cất bước đi vào Ma giới, “Ta có chuyện muốn ra lệnh cho ngươi.”
Thương Khuyết ngơ ngác theo sau hắn, vừa xem xét thần sắc của Đông Phương Thanh Thương, lại liếc nhìn chúng ma có mặt, ông ta cảm thấy im lặng mà đi như vậy thật sự rất kỳ quái, vậy là ông ta tìm đề tài hỏi: “Tôn thượng, nghe nói trước đó người vì một nữ nhân của Tiên giới mà đến Minh giới, hiện giờ tại sao…”
“Chết rồi.” Ánh mắt Ma Tôn đại nhân lóe lên cảm xúc cực kỳ không vui.
Sự chú ý của Thương Khuyết đều tập trung trên người Ma Tôn, bởi vậy vẻ mặt của Đông Phương Thanh Thương được ông ta nhạy bén hiểu thành: Ma Tôn đang nói - Ta còn muốn giết cô ta thêm một lần nữa đây.
Trước đó một khắc vì người đó bước vào Minh giới, sau đó một khắc lại không hề do dự mà đánh người ta hồn phi phách tán…
Hỉ nộ của Ma Tôn đại nhân thật sự khó lường. Vậy là Thương Khuyết hoàn toàn im lặng.
Thương Khuyết đưa Đông Phương Thanh Thương đến Nghị sự điện, chưa kịp ngồi xuống hắn đã nói: “Lệnh cho người của ngươi đi tìm cho ta một nữ nhân.”
Thương Khuyết lại ngây ra, “Nữ nhân?” Lại là nữ nhân nữa? Lẽ nào Ma Tôn thay lòng đổi dạ nên mới giết người trước đó?
“Nữ nhân đó sinh giờ Thìn ba khắc ngày hai mươi lăm tháng Sáu năm Giáp Dần, tên Tạ Uyển Thanh.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Tìm được hành tung của cô ta thì lập tức cho ta biết.”
Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh, không hề có chút khách sáo. Thương Khuyết xưa nay đứng ở ngôi cao, theo lý thì ông ta rất không quen bị người khác ra lệnh, nhưng lời này từ miệng Ma Tôn đại nhân nói ra khiến ông ta chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.
Hắn tự nhiên ra lệnh, Thương Khuyết cũng tự nhiên đáp “Dạ.” không mảy may do dự.
“Chuẩn bị phòng cho bổn tọa.”
“Dạ, đã chuẩn bị xong rồi. Thuộc hạ sẽ lệnh cho người hầu đưa Tôn thượng đến đó ngay.”
“Ừm, việc này phải làm nhanh.”
“Dạ.”
Đến khi lui ra khỏi phòng, Thương Khuyết mới sực tỉnh. Không đúng! Hôm nay ông ta phải thương lượng với Ma Tôn thời cơ nào, dùng cách nào tấn công Thiên giới mà, sao… sao tự nhiên nhận lệnh đi tìm một nữ nhân xong rồi lui ra là thế nào vậy…
Ông ta quay đầu nhìn vào phòng, cửa Nghị sự điện khép chặt, ông ta cũng không tiện trở vào lại, bèn nghĩ thầm đành tạm gác những chuyện đó sang một bên, chờ sau này tìm được cơ hội hẵng tính.
“Ngươi muốn tìm Tạ Uyển Thanh này làm gì?” Nhân lúc không có ai, Hoa Lan nhỏ thấp giọng hỏi Đông Phương Thanh Thương, “Ngươi muốn ta dùng cơ thể cô ta mượn xác hoàn hồn sao?”
“Bổn tọa tự có sắp xếp.” Hắn nhắm mắt dưỡng thần, “Nhắm mắt trái lại đi.”
Một lúc sau, người hầu đến đưa Ma Tôn tới nơi hắn ở.
Đi trên con đường rộng rãi nhất, hướng về phía cung điện cao nhất, đó là sự tượng trưng cho quyền uy tối cao của Ma giới.
“Chỗ này vốn là Tế điện của Ma Tôn đại nhân, nhưng Tôn thượng đã phục sinh, Tế điện không còn tác dụng, đương nhiên sẽ trở thành chỗ ở cho Tôn thượng.” Người hầu nói, “Tối nay Thừa tướng sẽ chuẩn bị tiệc tiếp đón Tôn thượng, mong Tôn thượng nể mặt.”
Chờ người hầu lui đi, Hoa Lan nhỏ quay đầu quan sát cung điện, “Đại ma đầu, ngươi cũng được sùng bái quá nhỉ.”
“Ai cũng có thể được đối đãi như vậy.” Ma Tôn đại nhân kiêu ngạo bổ sung thêm: “Chỉ cần mạnh mẽ như bổn tọa là được.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Nguông cuồng.”
Đông Phương Thanh Thương bóp miệng mình, cứ như muốn xé hai cánh môi đó xuống.
Bỗng nhiên có rất nhiều ánh mắt rơi trên người Đông Phương Thanh Thương, hắn quay đầu nhìn, mấy người hầu đang bưng mấy bộ y phục sang trọng đứng đơ như ngỗng gỗ, “Tôn… Tôn thượng, đây là y phục Thừa tướng chuẩn bị cho người trong bữa tiệc tối nay…”
Hắn cảm thấy trán nhói đau, “Để đó, từ nay về sau, ta không cho phép thì không được vào đây.”
“Dạ… dạ.”
Yến tiệc tiếp đón Ma Tôn được bày ở trước cung điện cao cao của hắn, dọc theo bậc thang trải dài xuống dưới thềm. Đèn lồng đỏ sáng rực cả bầu trời Ma giới.
Khi Đông Phương Thanh Thương mặc bộ hắc bào viền vàng xuất hiện, người của Ma giới đều khấu bái trước thềm, tung hô rền vang: “Cung nghênh Ma Tôn.”
Hoa Lan nhỏ đâu đã chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, lập tức sợ đến nhũn chân, Đông Phương Thanh Thương thản nhiên ngồi vào chỗ, nhân lúc uống rượu nghiến răng nói: “Ngươi run cái gì!”
Hoa Lan nhỏ càng run cầm cập hơn, “Ta… ta… ta sợ mà.”
Cảm giác rã rời vẫn luôn xoay mồng mồng trong lòng kể từ lúc hắn gặp Hoa Lan nhỏ lại nổi lên, “Ngươi sợ cái gì…”
“Ở đây nhiều người quá, mà ta chẳng biết ai hết, hơn nữa toàn bộ đều là người của Ma giới, người… người kia trông thật quái dị, trên đầu còn có sừng trâu nữa, còn… còn… còn người bên kia, tay gì mà hệt như móng vuốt vậy, còn người kia nữa… sao trên mặt hắn lại có vẩy rắn vậy, ôi trời ơi, đáng sợ quá…”
“… …”
Người đáng sợ nhất ở đây rõ ràng là Ma Tôn hắn mà.
Hoa Lan nhỏ càng lúc càng run rẩy dữ dội, khiến Đông Phương Thanh Thương không thể không lên tiếng: “Ngươi ở trong cơ thể của bổn tọa, trong thiên hạ này không có gì đáng sợ hết.” Ở dưới có người tán dương Ma Tôn đại nhân một tràng dài, sau đó nâng ly kính rượu, hắn thờ ơ nâng ly rượu lên uống cạn một hơi.
Có lẽ rượu vào khiến gan của người ta to hơn, Hoa Lan nhỏ cảm thấy bụng ấm lên, bớt sợ đi một chút.
Ban đầu Hoa Lan nhỏ không lo lắng gì cả, vì nàng cảm thấy với cơ thể bất tử của Ma Tôn, ngay cả gươm đao cũng không sợ, hà tất phải sợ mấy ly rượu. Nhưng không ngờ yến tiệc đang giữa chừng, mắt nàng bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, hình như khi nàng nói chuyện lưỡi không thẳng ra được nữa, “Đại… đại ma đầu, chúng ta không thể uống thêm…”
“Bổn tọa làm gì không cần kẻ khác chen vào.” Đông Phương Thanh Thương vừa nói vừa uống thêm một ly nữa.
Mắt Hoa Lan nhỏ bắt đầu xoay như chong chóng, “Hình như ta nghe có người nói, rượu này… tên là… tên là Thiên nhật túy… Chủ nhân nói rượu này chuyên chuốc say thần ma…”
Nàng nói nhưng không ai đáp lời, Hoa Lan nhỏ cũng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nghiêng người ngã vào thành ghế thiếp đi.
Trong mơ, Hoa Lan nhỏ cảm thấy toàn thân vô cùng nóng nực, nàng kéo kéo cổ áo, sờ sờ vòm ngực không mềm mại như thường ngày, vòm ngực này vừa cứng vừa rắn chắc, hơn nữa còn nóng hâm hấp, khiến nàng càng sờ càng thấy thoải mái.
Nàng lấy ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực, đang vẽ hăng say, đôi tai nhạy bén nghe thấy trong phòng có tiếng người đang xì xầm: “Hình… hình như Tôn thượng đang… đang có ham muốn?”
“Hay là vì quá lâu không có… Người đâu, đem nữ nhân vào đây.”
Nữ nhân?
Hoa Lan nhỏ rất bất mãn, nàng chính là nữ nhân mà, cần nữ nhân làm gì chứ. Nàng mở một con mắt, nom thấy ba bốn nữ nhân lần lượt bước vào, ai nấy ăn mặc rất mát mẻ, nhưng vừa nhìn xuống dưới lớp vải mỏng manh đó…
Ối! Hoa Lan nhỏ giật thót!
Trên người những nữ nhân này đều có hình xăm, không phải rắn thì là bò cạp, trông vô cùng chân thật, tựa như muốn xông ra cắn nàng một phát, Hoa Lan nhỏ vội xua tay: “Đừng tới đây đừng tới đây, tới đây là ta đánh các ngươi đó!”
Mấy nữ nhân nhìn nhau, cho dù uống say, sát khí trên người Ma Tôn cũng khiến họ khiếp sợ, họ gượng cười nói: “Tôn thượng, Thừa tướng kêu chúng tôi đến hầu hạ Tôn thượng…”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Ta cần nữ nhân hầu hạ làm gì! Muốn thì tìm nam nhân đến đây cho ta!”
Tất cả đều kinh hãi, nhìn Ma Tôn như bị sét đánh ngang mày, “Tôn… thượng?”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy dùng một tay chống người ngồi quá mệt mỏi, vậy là nàng bò về giường, sau đó vỗ ngực mình, rồi lại vỗ chiếc gối bên cạnh, “Cần một nam nhân thế này, ngủ ở đây.”
Mấy nữ nhân vì quá kinh ngạc nên lâu thật lâu không dám nhúc nhích, cuối cùng, có người lui về phía sau một bước, mọi người mới choàng tỉnh từ trong kinh hãi, bịt miệng âm thầm nối đuôi lui ra khỏi phòng.
Hoa Lan nhỏ chép miệng, không nghe thấy tiếng động nào nữa bèn định nhắm mắt ngủ, bỗng cửa phòng lại mở ra.
Một nam nhân mặc áo giáp thị vệ giống như bị người bên ngoài ném vào, lăn một vòng dưới đất, gã bò dậy ngước mắt nhìn Hoa Lan nhỏ, nghiến răng tái mặt lê đến bên giường.
“Tôn… Tôn thượng. Thuộc hạ đến hầu hầu hầu…” Hắn nghiến chặt răng, mặt mũi tái xanh, có làm thế nào cũng không nói ra được mấy chữ phía sau, tựa như sợ đến sắp chết vậy.
Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, sau đó lấy ngón trỏ tay trái chỉ lên trán hắn, “Tiểu ca cũng tráng kiện lắm.”
Đầu thị vệ như bị chọc nát, toàn thân run cầm cập.
Hoa Lan nhỏ vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh, “Đêm khuya rồi, ngươi cũng ngủ đi.”
Thị vệ mắt lệ lưng tròng bò lên giường, sau đó cứng đờ người, hắn đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng trong lúc hắn đang suy nghĩ chuyện tiếp theo, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng thở đều đều.
Cái đầu cứng đờ của thị vệ tiểu ca nhìn sang bên cạnh, Ma Tôn đang xoa ngực mình, ngủ ngon vô cùng.