Lần đầu tiên kể từ khi hệ thống ràng buộc Lê Kiều với tư cách là ký chủ, nó thấy đầu ngón tay của cậu run lên.
Như đã nói khi giới thiệu những kỹ năng này, mua rồi ký chủ cũng không có khả năng biến thành bá chủ thế giới ngay tức thì, ví dụ như gói kỹ năng y tế trong cửa hàng hệ thống, mặc dù nó được nạp hệ thống kiến thức y học đi trước gần trăm năm. Nhưng sự thuần thục, tập trung, ổn định khi thao tác vẫn cần phải đúc kết từ trải nghiệm thực tiễn.
Đúng là trước khi lên đường Lê Kiều đã mua một gói kỹ năng chữa bệnh của tây y, nhưng kỹ năng chữa bệnh của tây y phần lớn phụ thuộc vào công nghệ và dụng cụ hiện đại.
Sau đó là hàng loạt các thao tác như truyền máu, gây mê, chọc ổ bụng, rửa phúc mạc, dẫn lưu...? Trong một căn phòng xập xệ như vậy, gió lạnh rò rỉ khắp nơi. Dù có moi hết tiền của riêng ra để mua thiết bị y tế công nghệ cao. Nhưng khán giả lại vờ như không biết không thấy, chỉ cho rằng Lê Kiều làm loạn, coi thường tính mạng con người!
Nếu như Lê Kiều có thể đảm bảo ca phẫu thuật thành công 100%, hệ thống ngồi chờ đám người kia bị vả mặt cũng được đi, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Lê Kiều sử dụng kỹ thuật hoàn toàn xa lạ để cứu một người, còn là người sắp chết!
Hệ thống run giọng nói: "Chủ nhân, nếu không chúng ta tìm biện pháp phá bỏ kết giới, cậu trong mắt khán giả chỉ là một thần tượng bình thường, không có năng lực trị bệnh cứu người. Cảnh sát cùng bác sĩ tìm không ra không phải lỗi của cậu, chỉ cần cậu cùng họ làm sáng tỏ sự việc, khán giả sẽ không trách cậu đâu..."
Lê Kiều cụp mi, không trả lời, tiếp tục đeo găng tay, đi tới trước ống kính, hơi cúi người nói: "Tôi sẽ mở phát sóng trực tiếp, để mọi người có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mình, phòng trường hợp xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào, cũng tránh cho các người rơi vào điểm mù rồi suy luận lung tung."
"Nhưng bệnh nhân cần sự riêng tư. Tôi sẽ dùng tấm vải ngăn cách trong quá trình phẫu thuật. Chỉ cần nhìn tôi thôi và đừng quá chú ý đến bệnh nhân."
Cậu nói một cách bình tĩnh và dứt khoát, nhưng khán giả lại cảm thấy cậu đang cố gắng thổi phồng một cách điên rồ, cũng như đang đùa giỡn với cuộc sống của người khác: cậu ta, một thực tập sinh idol không được đào tạo chuyên môn về y tế, thực sự muốn truyền hình trực tiếp ca phẫu thuật cho một bệnh nhân đang chảy máu ồ ạt. Không rõ vì sao trong phòng của xã hội đen lại có dụng cụ y tế, không ở trong môi trường vô trùng, không đèn không bóng, không bàn mổ, đây là thể loại giả tưởng gì vậy?
Nếu không phải phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, bọn họ cũng đã nhìn thấy cô gái từ bị thương, mất máu cho đến choáng váng, căn bản không có khả năng dùng đạo cụ thay thế.
Lần đạn trên màn hình đầy tính đe dọa, lăng mạ, rồi van xin, là diễn lại cảnh mấy chục phút trước, bọn họ hận Lê Kiều, thậm chí không thua yêu ma đã hại cô gái!
"Độ hoàn thành nhánh tuyến giảm xuống 4%!" Hệ thống gào thét, "3%, 2%, 1% --! Xong rồi, chủ nhân, fan cứng gần như mất hết lòng tin rồi. Mọi nỗ lực đều là vô ích!"
Lê Kiều ngắt quãng hít một hơi thật sâu, vẫn không trả lời, mành treo đã chuẩn bị sẵn ở giữa máy quay và giường, đồng thời dán hai miếng băng y tế ở đáy ống kính, để khán giả chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lê Kiều đung đưa, thiết bị y tế cụ thể và cô gái nằm trên giường không còn nhìn thấy nữa.
*
"Tiến sĩ Nhã Minh, anh..."
Tại khu đô thị Trường Sa, cách đó nửa giờ đi ô tô, Tiến sĩ Nhã Minh Lopez Bell đang ngồi trong một nhà hàng khách sạn rộng rãi và sáng sủa, chẳng qua đĩa đồ ăn trước mặt đã không được chạm đến trong thời gian dài, đôi mắt xám đen của anh ta dán chặt vào người kia, phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động, người thanh niên đối diện muốn bắt chuyện đều bị anh ta cắt ngang.
“Làm ơn im lặng được không?” Tiến sĩ Nhã Minh nói bằng tiếng Anh, “Tôi đối vợi cậu Lê sinh ra tò mò mãnh liệt lắm và tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong ca phẫu thuật của anh ấy.”
"Nhưng mà, hắn chưa từng tiếp xúc qua huấn luyện chuyên nghiệp về y thuật..." Thanh niên đối diện sốt sắng nói.
"Thiên tài trong một số lĩnh vực nhất định không thích thể hiện với thế giới." Với tư cách là trưởng nhóm y tế quốc tế hàng đầu IEA, tiến sĩ Nhã Minh rõ ràng rất tự tin và có tiếng nói trong việc thảo luận về vấn đề "thiên tài" so với những người trẻ tuổi. "Tôi chưa bao giờ thấy kỹ năng cầm máu nào xuất sắc hơn của anh ấy, có vẻ như anh ấy còn kết hợp nó với một số kỹ thuật bí ẩn cổ xưa của Hoa Quốc và... cậu Diệp thân mến, hãy tin tôi, anh ấy là một thiên tài."
Diệp Du Ca ngậm miệng, nhìn bình luận ngập phòng phát sóng trực tiếp, đồng tử hơi nhíu lại.
*
Lê Kiều lại vẽ thêm vài tờ giấy ghi chú dán lên đầu giường, để đảm bảo trong toàn bộ quá trình phẫu thuật không xảy ra sai sót nào, cậu đã vẽ nhiều hơn so với tính toán của mình mấy tờ, sắc mặt vì đó mà trắng bệch.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Lê Kiều không định bắt máy, theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng.
ID người gọi là Thẩm Phong.
"Lê Kiều, máy bay của tôi sắp cất cánh, nếu không có chuyện gì xảy ra, hai tiếng nữa tôi có thể đến cạnh em rồi. Em... Lê Kiều?"
Lê Kiều bỗng nhiên hiểu ra, vì sao trên mạng người ta thường sử dụng cụm từ "hút chó, "hút mèo", vì khi mọi người mệt mỏi và bối rối, họ thực sự cần một người như vậy, hoặc giọng nói tương tự, khiến người ta muốn mê đắm. Ngay cả khi chỉ có vài giây, bạn cũng rút ra được một chút can đảm và sức mạnh từ nó.
Lê Kiều dùng giọng mũi "ừm" một tiếng: "Nhưng thời gian rất gấp, tôi không có thời gian đợi anh, hy vọng lúc anh xuống máy bay có thể nghe được tin vui từ tôi."
Thanh âm bình tĩnh của cậu có chút khàn khàn, Thẩm Phong như muốn ngộp thở, dừng hai giây mới nói: “Tôi cũng đang nghĩ biện pháp... Bằng không, em chờ thêm một chút, chờ tôi trở về, chờ bác sĩ cùng cảnh sát, không phải trách nhiệm của em, sẽ không ai trách em đâu."
Anh ấy nói điều tương tự như hệ thống.
Lê Kiều nghe thấy giọng nói kim thanh ngọc chấn quanh quẩn bên tai, nhưng vẫn lựa chọn trả lời.
Cậu nhìn lại cô gái đang được truyền máu và thở oxy trên giường, nói: "Nhưng nếu tôi không cứu cô ấy, cô ấy sẽ chết."
"Hơn nữa, cô ấy là trách nhiệm của tôi." Đèn trong phòng không biết từ lúc nào đã bật sáng hơn gấp mấy lần, sắc mặt Lê Kiều trắng bệch lạnh lùng như men sứ, lười biếng cười một tiếng rồi nói: "Có lẽ duyên phận giữa thần tượng và fans chỉ đơn giản như vậy thôi đúng không?”
*
"Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ đã tăng lên! 3%, 5%, 6%...10%!!"
Hệ thống không ngờ chỉ sau một câu nói tùy tiện của Lê Kiều lại có thể khiến lượng fan trung thành của cậu tăng vọt một cách nhanh chóng, qua hai vòng công bố thứ hạng mới đạt được 5%, nhưng mới mấy phút đã vọt lên 10%.
Vừa rồi điểm nó bù cho Lê Kiều ầm ầm quay về, bù đắp thiếu hụt của chính mình xong vẫn còn thừa chỗ trống, hệ thống không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Hiện tại không sợ mấy con vợ bỏ đi nữa rồi!
Mà Lê Kiều còn chưa kịp mừng rỡ vì tiến độ nhiệm vụ cập nhật, giờ phút này đôi môi vốn đã mỏng lại mím thành đường thẳng, gây tê cục bộ, chọc thủng bụng, rửa phúc mạc, dẫn lưu, khâu vết thương... từng thứ một. Trong căn phòng đơn sơ chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức cọt kẹt dưới gầm giường phát ra tiếng tích tắc đều đều.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả lúc đầu từ cáu kỉnh, háo hức, xúc phạm đến cảm giác bất lực khi nhận ra mình cũng không thể làm gì, đến sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, phía sau tấm rèm, Lê Kiều động tác gọn gàng bình tĩnh làm đâu ra đó, không hiểu sao họ lại có chút tin tưởng.
Lúc này, cảnh sát cũng phát ra một đoạn tin nhắn, trực tiếp liên hệ với cấp cao, làm một tấm áp phích dễ thấy và cuộn ở đầu mỗi phòng phát sóng trực tiếp:
[Sau khi điều tra, công dân Lê Kiều hăng hái hành động dũng cảm chiến đấu chống lại bọn côn đồ bất chấp sự an toàn của bản thân, cứu một người dân vô tội khỏi thương tổn, quyết định thông báo khen ngợi. Tôi hy vọng công dân sẽ thận trọng đối đãi Lê Kiều với hành vi trừng trị cái ác, làm thiện và đề cao chính nghĩa của cậu ấy, tránh công kích cá nhân trước khi sự việc được làm sáng tỏ.]
Thông báo vừa được đưa ra, người xem phát sóng trực tiếp liền ngẩn ngơ: Cảnh sát có ý gì?
Có người đã bình tĩnh lại một chút phân tích: "Xem ra chính phủ ở phía Lê Kiều rồi! Trừ việc Lê Kiều thực sự có hậu thuẫn, có thể hành động trong một sự kiện dư luận lớn như vậy, quan chức đưa ra loại thông báo này, chỉ có thể thấy Lê Kiều thực sự gặp khó khăn và phải thực hiện phẫu thuật ngay tại chỗ! Nhìn câu cuối "Tránh công kích cá nhân trước khi sự việc được làm sáng tỏ" đi, tại sao chúng ta không chờ xem Lê Kiều làm được gì?"
"Nhưng kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm của tôi nói cho tôi biết, phẫu thuật ở nơi này chẳng khác nào tự tìm đường chết... Lê Kiều thật sự không phải người thường sao? Tam quan của tôi sắp rạn nứt rồi."
"Một khi việc này kết thúc, sự thật nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng. Hay là húng ta tém lại một chút, nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, còn xúc phạm 18 đời tổ tông nhà Lê Kiều thì thôi bỏ đi?"
Dần dần, trong phòng phát sóng trực tiếp bình luận vẫn không thân thiện, nhưng ít nhất những làn đạn chửi bới in hoa cũng đã lùi đi rất nhiều, khán giả nín thở chờ đợi, chờ đợi một kỳ tích mà bọn họ hoàn toàn không dám tin...
*
Thông báo của cảnh sát chứa kết quả liên lạc khẩn cấp của Thẩm Phong, sử dụng ảnh hưởng xã hội để tìm ra giải pháp, cũng như quyết định của cảnh sát cấp cao: Khả năng Lê Kiều có thể giúp giải quyết những bí mật liên quan đến các vụ án siêu nhiên khác nhau trong những năm gần đây của Bộ Công an, với những vụ án chưa được giải quyết, họ sẽ vẫn cần cậu trong tương lai, vì vậy phải nắm chặt thời gian để bán cậu, đừng làm mọi người phải "đầu rơi máu chảy".
Trình Hiểu Âu vốn định lợi dụng top đầu để đi công tác và cho mình một ngày nghỉ, nhưng bây giờ nước ngâm chân đã lạnh mà ông cũng không mảy may để ý, ông ấy ngồi trên sô pha, tay nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lê Kiều trên chương trình phát sóng trực suốt thời gian đó.
Là một "cao thủ cọ nhiệt" và cũng là một trong những người tiên phong chạy theo lưu lượng, ông khá rõ về sự phi lý của dư luận trong vài thời điểm khác nhau. Dù bạn không thực sự phải chịu trách nhiệm, nhưng chỉ cần bạn nhúng tay vào chuyện này, một khi có người chết, tất cả mọi người sẽ đổ lỗi cho bạn.
Ông vươn cổ cố hết sức nhìn xem tình hình cô gái trên giường, đáng tiếc tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật chắn ngang cô. Trình Hiểu Âu không hiểu gì hơn thế, nếu cô gái không qua khỏi, thì không chỉ có Lê Kiều thực sự xuống địa ngục với cô ấy mà toàn bộ chương trình "Idol Live 101" có thể bị ảnh hưởng theo.
Nhưng ông cũng không vội oán giận Lê Kiều, bản thân ông đã nhìn ra thủ đoạn của Lê Kiều, cậu chọn làm như vậy, nhất định phải có nguyên nhân...
Trình Hiểu Âu cầm điện thoại trên tay, thầm cầu nguyện cho Lê Kiều.
"Không thể tin được!" Tiến sĩ Nhã Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, "đùng" một tiếng đứng bật dậy, "Sao anh ấy, sao anh ấy có thể..."
Trái tim của Diệp Du Ca đập lỡ một nhịp, y vội vàng ngẩng đầu lên và hỏi: "Bác sĩ, trong quá trình phẫu thuật, cậu Lê có mắc lỗi gì không? Hậu quả có nghiêm trọng không?"
"Hậu quả là ca thông động mạch khó khăn nhất trên lâm sàng và tiêm chất gây tắc mạch dường như được anh ấy giải quyết bằng một phương pháp đơn giản và an toàn hơn!" Tiến sĩ Nhã Minh mở miệng lại thốt lên, "Thật không thể tin được!"
Nói thôi cũng không ngồi yên được nữa, anh cầm áo khoác ở sau ghế lên, vừa đi ra ngoài vừa vội vàng bấm số điện thoại di động, Diệp Du Ca vội vàng đuổi theo hỏi: "Bác sĩ, anh tính đi đâu??"
"Trong vòng năm phút nữa, mọi người tập trung dưới lầu khách sạn!" Tiến sĩ Nhã Minh ra lệnh vào điện thoại, "Thông báo cho tài xế, chúng ta sẽ đến tòa nhà số 5, Phỉ Thúy Thiên Không quận Nhạc Lộc."
Diệp Du Ca chớp chớp mắt, có chút không hiểu: "Bác sĩ, tôi có thể..."
"Diệp, đừng gây thêm phiền hà cho người khác." Tiến sĩ Nhã Minh đặt điện thoại xuống, thiếu kiên nhẫn mà nói với Diệp Du Ca, “Tôi rất quan tâm đến tài liệu nghiên cứu mà cậu cung cấp, nhưng sau tất cả, nó chỉ là một bản tóm tắt các kinh nghiệm trong quá khứ. Công nghệ phẫu thuật tiên tiến thần thánh đang ở trước mặt chúng tôi, chúng tôi phải tự mình đến thăm cậu Lê ngay lập tức! Nếu còn việc gì, lần sau hãy nói nhé."
"Tôi..." Điều mà Diệp Du Ca không nói chính là, vừa rồi y thiếu chút nữa đã buột miệng, muốn hỏi tiến sĩ Nhã Minh có thể đưa mình đến đó không, xuất phát điểm đầu tiên của y không phải là chứng kiến Lê Kiều bối rối hay thất bại, mà là sự quan tâm rõ ràng...
Sau khi ý thức được điều này, y dừng lại tại chỗ, sắc mặt cứng đờ, cho đến khi người lái xe mà tiến sĩ Nhã Minh yêu cầu chậm rãi đi tới, đèn xe chiếu thẳng vào mắt khiến y mím môi lại như thể vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, nói: "...Được, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về nghỉ ngơi đây."
Ở đầu bên kia, trong phòng phát sóng trực tiếp.
Ca phẫu thuật của Lê Kiều đã diễn ra được một tiếng rưỡi, qua tấm màn che, khán giả không thể nhìn rõ cậu sử dụng thiết bị y tế nào hay xử lý bệnh nhân ra sao, theo thời gian, sự lo lắng có phần nguôi ngoai lại lan tràn:
[Sao chỉ nghe thấy thanh âm của Lê Kiều thôi vậy? Cô gái kia đâu?]
[Đúng vậy, hơn nữa từ lúc cầm máu đến giờ đã qua hai tiếng rồi, lúc đó cô gái nhỏ giọng nói vài câu, sau đó không có động tĩnh gì nữa!]
[Cô ấy chết rồi sao??!!!]
[Có thể lúc cầm máu cô ấy đã chết rồi, vì vậy Lê Kiều mới cố ý để những vật che chắn tầm nhìn này ở đây để chúng ta không nhìn thấy hắn. Hắn đang biểu diễn, sau khi biểu diễn xong, hắn sẽ nhờ một cô gái khác tráo túi của mình, để có thể che giấu sự thật!]
[Cảnh sát đứng ra bảo vệ anh ta, chắc chắn đã thiết lập quan hệ từ lâu, chuẩn bị đổi trắng thay đen, đem cô gái này chết uổng chỉ vì sự ngu ngốc của Lê Kiều.]
[Dù sao cũng không phải là không thể, với tư cách là một sinh viên y khoa, thà tin vào lời này còn hơn là thuyết phục tôi rằng ai đó có thể thực hiện ca phẫu thuật khẩn cấp cứu một bệnh nhân mất máu quá nhiều trong điều kiện như vậy!]
...
Suy đoán trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng trở nên thái quá, nhưng sau một đêm đẫm máu kích thích, tâm lý phòng thủ của mỗi người xem đều đang trên bờ vực sụp đổ, một bên cầu nguyện cho cô gái sống sót, một bên lại đem cách lý giải cô đã chết nói cho hợp lý. Fans lẫn anti fans trong giới chưa bao giờ phải đối mặt với cảnh tượng như vậy, họ sợ rằng nếu họ nói sai điều gì, sẽ bị đánh cho thảm, không khí sôi nổi nhanh chóng yên lặng như tờ.
Người hâm mộ của Lê Kiều không dám đăng bài, tâm trạng của họ phức tạp hơn những người qua đường khác: Xét từ tiêu đề của chương trình phát sóng trực tiếp, cô gái trên giường đã phải chịu một thảm họa vô tội vạ ập đến như vậy chỉ vì thân phận con gái đi theo đuổi thần tượng của mình. Cảnh cô nằm trên giường máu chảy thành đống, hấp hối giống như dự đoán của mỗi người trong số họ, và cả thần tượng của họ, Lê Kiều, quyết tâm phẫu thuật cho cô vào lúc này.
Cậu thực sự có thể cứu cô ấy sao? Thực sự có thể cứu lấy... họ?
"Kiều, Kiều Kiều."
Trên giường phía sau tấm màn, một tiếng gọi khàn khàn yếu ớt đột nhiên vang lên.
Nhưng dù yếu đến đâu thì khán giả vẫn nghe được, thuộc làu làu giọng của cô gái đó!
“Ơi.” Lê Kiều không ngẩng đầu, xoay người cầm lấy một cái kéo cong, nói: “Tỉnh rồi hả?”
Cậu gây tê cục bộ cho Tiểu Hoàn, chỉ vì trước đó cô ấy kinh hãi quá độ vả lại mất quá nhiều máu, sau khi gây mê mới ngủ thiếp đi được một lúc, hiện tại máu đã hoàn toàn ngừng chảy, máu mới truyền vào cũng dần dần khiến cơ thể ấm lên, vì vậy cô tỉnh lại.
Tuy nhiên, dưới tác dụng của thuốc mê, Tiểu Hoàn vẫn cảm thấy chóng mặt, nói chuyện khó khăn, cô chỉ có thể thốt ra một số từ đơn âm tiết đơn giản.
Cô cảm giác được Lê Kiều đưa tay ấn lên trán mình, một luồng hơi thở mát lạnh xâm nhập vào toàn thân cô, khiến thân thể mềm nhũn của cô cảm thấy dễ chịu hẳn.
“Ngủ tiếp đi,” Lê Kiều truyền cho cô một đoạn nhỏ linh lực, thân thể người bình thường khó có thể chịu đựng quá nhiều, “Lần nữa mở mắt, hết thảy đều kết thúc rồi.”
Tiểu Hoàn chậm rãi chớp mắt hai lần, linh lực khôi phục, cô nhẹ giọng nói: "Em cũng sẽ đi sao?"
"Dưới tình huống này gặp thần tượng cũng không có gì phải lưu luyến." Lê Kiều cười nói: “Nếu như chị luyến tiếc, trước khi ngủ em ôm chị một cái?”
"..." Trên mặt Tiểu Hoàn đỏ bừng một mảng, Lê Kiều vốn tưởng cô sẽ nói đồng ý, không ngờ cô lại lắc đầu nói: "Không, không ôm."
Cô nói một cách khó khăn: "Minh tinh... chính là minh tinh."
Luôn có người coi thiếu nữ theo đuổi thần tượng như một đám hoa si, chỉ nghĩ đến việc làm sao để yêu đương với người nổi tiếng và coi thần tượng là bạn trai của mình, thần tượng một khi có người yêu thì sẽ bị họ coi như kẻ phản bội, muốn đuổi theo để trừng phạt anh ta.
...Thật ra là không.
Ít nhất đối với Tiểu Hoàn, nó không phải như vậy. Mặc dù cô ấy thực sự là một hoa si (?) thích nhìn những anh chàng đẹp trai, nhưng cô ấy chọn theo đuổi minh tinh không có nghĩa cô chọn coi Lê Kiều là bạn trai mình.
Chỉ vì thế giới thực quá nặng nề nên mới muốn truy tinh, họ có thiên phú và sẵn sàng trả giá, có đam mê lại sẵn sàng theo đuổi, cô có thể đặt ảo tưởng của mình vào anh ấy, và cô có thể tìm thấy lối thoát của những ước mơ nhỏ bé khó đạt được ở cạnh anh, cô có thể nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn thông qua anh.
Cô không muốn ôm ấp hay hôn hít... vì đó là ngôi sao của cô ấy.
Trong phòng đèn quá sáng, Tiểu Hoàn mở to hai mắt nhìn Lê Kiều, phát hiện trên người cậu mơ hồ vạch ra một vòng sáng tuấn mỹ, chỉ có đôi đồng tử màu nâu trong suốt kia là lạnh đến thấu xương.
"Được" Lê Kiều đột nhiên nói, "Công diễn ba em sẽ biểu diễn cho tốt, sẽ cho chị cùng mọi người thấy những thứ đáng gờm khác từ em."
"Trong trận chung kết, cố gắng giành lấy C vị."
"Buổi hòa nhạc nên tổ chức tại Trường Sa. Vậy thì chị nhất định phải đến."
...
Cậu đâu ra đấy mà thả một loạt câu "mạnh miệng", kèm theo tiếng leng keng của các loại dụng cụ phẫu thuật, trong giọng nói của cậu lộ ra hơi thở của sa mạc, có sức hút thật mê hoặc.
Dưới sự an ủi của cậu, Tiểu Hoàn nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn nụ cười ngọt ngào.
Lê Kiều đã hiểu. Cô ấy rất hạnh phúc.
*
"Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ 15%, 20%... Chủ nhân, tiến độ đạt tới 30% rồi!"
Hệ thống không nghĩ tới chuyến đi này lại có tác dụng ngoài sức tưởng tượng như vậy, nó vui vẻ báo cáo với Lê Kiều: "Chủ nhân, chủ nhân..."
Âm thanh của nó đột ngột kết thúc, chỉ vì toàn bộ không gian trên tầng này đột nhiên chìm xuống, không khí bên cửa sổ lăn tăn thành gợn sóng, sau khi gợn sóng tiêu tán, một nhóm người mang theo đồ vật xông vào ——
"Lê Kiều? Lê Kiều!"
Cảnh sát, nhân viên y tế với cáng, phóng viên, thậm chí cả một nhóm người nước ngoài tóc vàng chen chúc, căn phòng trống rỗng ban đầu ngay lập tức tràn ngập tiếng ồn.
“Yên lặng, cô ấy cần nghỉ ngơi.” May mắn thay, Tiểu Hoàn đã ngủ trước khi họ xông vào, không gian tổng thể hơi chìm xuống, vì vậy cô cũng không bị đánh thức. Lúc cởi găng tay, Lê Kiều có ý thức tránh sang một bên, nhỏ giọng nói với nhân viên y tế nào đó: "Cẩn thận đừng tháo giấy dán trên người cô ấy ra, nó có thể tránh cho vết thương cô ấy khỏi bị nhiễm trùng."
Mấy nhân viên y tế nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc — mặc dù "Tầng thứ tư biến mất đột nhiên xuất hiện" thực sự rất kỳ lạ, nhưng vẫn có thể giải thích bằng truyền thuyết đô thị như "quỷ đả tường", nhưng người đàn ông này nói gì chứ? "Những tờ giấy ghi chú này có thể giúp vết thương tránh nhiễm trùng", cậu đang đùa họ đấy à?
Nhân viên y tế liếc nhìn camera, thở dài thườn thượt nói: "Môi trường và thiết bị phát sóng trực tiếp của cậu thiếu chuyên nghiệp. Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, rất có thể phải tiến hành một cuộc giải phẫu khác, ngài đừng ở đây mà đùa vui nữa, cản trở chúng tôi trị liệu bệnh nhân sao?"
"..." Lê Kiều không nói gì xòe hai tay ra, sau đó lùi lại một bước nói: "Tin hay không thì tùy, dù sao ghi chú cũng không thể gỡ ra."
"Anh thật là…" Nhân viên y tế so với cậu càng không nói nên lời, không muốn lãng phí thời gian dây dưa nữa, bọn họ ra hiệu cậu tránh ra, một nhóm người tiến lên phía trước kiểm tra tình hình của Tiểu Hoàn.
"Này?!" "Mũi khâu đẹp quá, còn đẹp hơn cả tay nghề của chủ nhiệm Phùng!" "Sao rồi, vết thương của bệnh nhân không hề bị nhiễm trùng!"… Nhân viên y tế với tâm thế "khẩn trương cấp cứu" ngay khi bước lên trước không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Nhân viên y tế đang chất vấn Lê Kiều không tin được mà nhìn mọi thứ bày ra trước mắt, dưới tình huống như vậy, cho dù là viện trưởng cầm dao cũng không thể làm tốt hơn Lê Kiều!
Tim đập thình thịch, hắn cố tình đưa tay ra xé tờ giấy trên người cô gái, kết quả chỉ trong vài giây, hắn cảm thấy rõ ràng không khí xung quanh trở nên đục ngầu, gió đông trống rỗng thổi loạn. Đồng nghiệp cùng cô gái nhắm mắt trên giường bệnh liên tục rùng mình từng cơn.
“Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?” “Kỳ quái, vừa rồi tôi cảm thấy không khí ở đây rất trong lành, khó trách ca phẫu thuật thành công như thế…” “Mau lên, đừng để bệnh nhân bị nhiễm trùng!”... đồng nghiệp vừa cẩn thận bảo vệ cô gái trên cáng, vừa nhắc nhở nhau.
Tay nhân viên y tế run run, gã vội vàng tranh thủ thời gian đỡ cáng để dán chặt mảnh giấy nhớ vào người cô gái, đồng thời hạ quyết tâm phải để mắt đến nó trong suốt quãng đường đi, tuyệt đối không để nó rơi xuống lần nữa.
[Nghe thấy chưa? Bác sĩ chuyên nghiệp nói ca phẫu thuật của Lê Kiều rất thành công và không có ai nhiễm trùng ở đây hết?]
[Nghe nói trăm năm trước lúc giải phẫu ngoại khoa còn chưa phổ biến, đã có những bác sĩ thiên tài có thể chữa trị cho bệnh nhân trong môi trường tự nhiên...]
[Hơn nữa, tỷ lệ tử vong trong phẫu thuật trước đây rất cao, chủ yếu là do thiếu thuốc mê và biện pháp phòng chống nhiễm trùng, Lê Kiều đã hoàn thành hai hạng mục này một cách xuất sắc. Có thể thiết bị y tế trong phòng của tên bắt cóc trông rất kỳ lạ, nhưng chúng vẫn sử dụng được...]
[Lê Kiều thật sự rất can đảm!]
[Sau tính toán, hai giờ đã trôi qua, nếu Lê Kiều không quyết định phẫu thuật ngay lập tức, khả năng cao là cô gái sẽ tử vong trước khi bác sĩ và cảnh sát đến...]
[Dũng khí gánh vác trách nhiệm này thật sự không phải ngẫu nhiên mà có, respect Lê Kiều, tuy rằng tôi không truy tinh, nhưng sau này nếu thấy hắn bị bôi đen, tôi sẽ vì ngày hôm nay mà lên tiếng.]
[Tôi đã từng nghĩ những idol này như những kẻ vô học bán rẻ thể diện của mình, nhưng ngày hôm nay tôi thay đổi rồi.]
[Mặc dù, hôm nay tôi get được mặt của Lê Kiều rồi, anh ấy thực sự rất đẹp... A!]
Âm thanh cuối cùng trên làn đạn là những bình luận cùng nhau si hoa, trong lúc không kịp đề phòng, vừa vặn si trúng mặt Lê Kiều.
“Xem đủ chưa?” Lê Kiều khóe miệng hơi nhếch lên, “Tôi tắt phát sóng trực tiếp.”
Không hơn không kém, cậu chỉ dùng một cái lướt nhẹ đã tắt phát sóng trực tiếp, vô số người sững sờ nhìn màn hình đột nhiên tối đen trong chốc lát, sau đó nhảy dựng lên dùng móng vuốt cào xé tâm can, chuyển APP đăng lên Weibo:
[Cứu mạng, ai mà đỡ được phát súng cuối cùng của Lê Kiều chứ!!! Mẹ ơi, đau tim quá!]
"Cậu Lê, rất vui khi được gặp cậu, chúng tôi là đội Svia, hôm nay xem được sóng trực tiếp của cậu, chính là cuộc phẫu thuật không gì sánh..."
Ngay khi Lê Kiều vừa tắt phát sóng trực tiếp, một người nước ngoài cao lớn tóc trắng bạc, mắt xám đen chen tới, nói chuyện phiếm muốn bắt lấy tay Lê Kiều.
Tiếng Anh không nằm trong phạm vi học bổ túc của Lê Kiều, cậu ngây người nhìn đối phương hai giây, trong tiềm thức muốn triệu hồi hệ thống phiên dịch cho mình.
"Hệ thống... hệ thống?"
Trước kia chỉ cần cậu tùy tiện kêu một tiếng, hệ thống sẽ vui vẻ nhảy ra làm áo bông nhỏ tri kỷ cho cậu, hiện tại Lê Kiều kêu mấy lần liên tục, lại như đá chìm dưới biển sâu không có đáp lại.
Trong không gian ý thức, chiếc giường nhỏ nơi hệ thống thường ở trống rỗng, hoàn toàn tối đen.
Lòng Lê Kiều thắt lại.
Người nước ngoài trước mặt còn đang huyên thuyên giới thiệu bản thân, Lê Kiều cảm thấy choáng váng, lúc này mới ý thức được điểm yếu của mình. Trước giết yêu quái khoai tây, còn rút điểm trong không gian hệ thống, sau đó tiêu tốn rất nhiều linh lực để chống đỡ không gian tịnh linh trận. Rồi còn đem linh khí truyền cho Tiểu Hoàn vài lần...
Mí mắt dần nặng trĩu, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước, bị thứ gì đó vấp phải, lảo đảo một bước.
Cậu ngã về phía sau, người nào đó nhanh chóng đưa tay đỡ được cậu.
Lê Kiều ngã vào trong vòng tay của đối phương, một cỗ hương khí lạnh lùng hung hãn lập tức bao vây lấy cậu.
Lê Kiều ý thức trong nháy mắt trở nên mơ hồ, thấp giọng lẩm bẩm: "...Sư huynh."