Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 19

Cho đến hiện tại chỉ còn duy nhất căn phòng cuối hành lang là Lê Kiều chưa tiến vào.

Mọi người đi theo Lê Kiều, đang định đợi ngoài cửa xem Lê Kiều chém quái như trước, lại nghe Lê Kiều hạ giọng nói: "Tránh ra, bên trong có "boss", tôi không đảm bảo mình có thể ngăn chặn nó đâu."

Xuyên qua lớp cửa có thể cảm nhận được khí tức ngột ngạt bên trong, Lê Kiều sợ đại ma đầu kia có được quỷ công ma pháp tu luyện thành công, đến lúc đấy cậu cũng không có thời gian đi chăm sóc mấy người này nữa.

Mọi người vừa nghe thấy ngay cả Lê Kiều cũng không xác định được rõ ràng sự việc, lập tức hoảng sợ, hận không thể thối lui ba thước, gật đầu như gà mổ thóc: "Ca ca yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không đi lên tìm đường chết đâu!"

Lê Kiều nói với người quay phim: "Anh có thể đi theo và ghi hình, càng ít người càng tốt."

Người quay phim nghe vậy suýt chút nữa sợ đái cả ra quần, hai tay run run. Không phải đã nói là ngay cả cậu cũng không đảm bảo có thể ngăn cản nó sao?  Những người khác đều được tránh xa, còn tôi lại phải liều mạng đi theo cậu phát sóng trực tiếp? Nếu tôi chết trong khi thi hành công vụ thì tìm ai hỏi cho ra lẽ đây??

Sau khi được chứng kiến thế giới quan tràn ngập ma quỷ, mấy người quay phim đẩy tới đẩy lui, nhưng tuyệt nhiên không ai dám cùng Lê Kiều tiến vào. Cuối cùng người chủ động đứng lên lại là Quan Thương Sơn: "Lão phu từng học một chút về quay phim chụp hình, để ta làm."

Ông ấy đã dành phần lớn cuộc đời để tu luyện đạo thuật, nhưng đến già cũng chưa từng gặp được cao thủ như Lê Kiều, ông thực sự muốn xem Lê Kiều còn có thể làm gì nữa, chỉ với lý do này thôi, ông cũng không phiền xương cốt tuổi già gây phiền toái, sáng nghe đạo - chiều chết cũng không hối tiếc.

Lê Kiều liếc nhìn lão già họ Quan coi chết như đi chợ, không khỏi nhếch khóe môi. Thật ra những người này phản ứng thái quá với lời cậu nói rồi, tuy nói "không đảm bảo sẽ ngăn cản được", nhưng cậu đâu nói rằng bản thân không thể xử lý nó.

Cậu cũng không nhiều lời, giơ đao nhấc chân rời đi: "Vậy ông cùng đi vào đi."

“Lê Kiều” đột nhiên có người nắm lấy tay cậu, là bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Phong đang dơ ra níu chặt lấy Lê Kiều “Chờ một chút.”

*

[Họ đang làm gì vậy? Phòng tối quá không nhìn rõ gì hết, mau gọi bộ phận chiếu sáng đi!!]

[Thứ PD đang cầm là băng gạc phải không? Giống như đang bôi thuốc cho Lê Kiều vậy. Sao thế này, đây không phải là hình chiếu ba chiều sao, tại sao Lê Kiều lại bị thương chứ?]

[Xem lại đoạn ghi hình vừa rồi, chúng ta đều không chú ý tới vì ánh sáng quá kém, suốt quãng đường này Lê Kiều bị thương ở chân là thật đó! Nó xảy ra sau khi chương trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn đúng chứ, làm như thế nào mà?]

[Ai dám làm đôi chân xinh đẹp của vợ ta bị thương, ta liều mạng với hắn!]

[Lầu trên à, cậu không nắm bắt được mỹ điểm tồn tại trong cuộc chiến này à [Đốt một điếu thuốc] Vấn đề là, PD cất công tìm dụng cụ và tự mình băng bó cho Lê Kiều? Nếu tôi cắn đường thì có bị đám Phong Đường kia đuổi giết không nhể?]

[Ai bảo trong đám học sinh của hắn, chỉ có Lê Kiều dám đương đầu với thử thách, thời khắc nguy cấp không lùi bước! Giờ hắn băng bó cho người ta cũng là điều bình thường thôi.]

...

Làn đạn phía trước loạn thành một đoàn, tuy nhiên họ nói sai rồi, những thực tập sinh trên người đều chịu va đập nhưng chỉ có Lê Kiều vì cứu Thẩm Phong mà bị thương, cậu là người duy nhất nhận được loại đãi ngộ này.

Thời gian không còn nhiều, Lê Kiều liền ngồi thẳng lên bàn làm việc bên cạnh, đôi chân dài tùy ý gác, hơi tách ra, còn Thẩm Phong quỳ một chân trước mặt cậu, nhẹ nhàng lau chùi và băng bó từng vết thương sau khi được bôi thuốc đầy đủ.

Cả hai người đều không nói gì, suy cho cùng Lê Kiều vẫn là người có vị trí và tầm nhìn tốt hơn trong bóng tối. Cậu nhìn mặt Thẩm Phong, thất thần trong chốc lát, rồi lại quay mặt đi.

Thẩm Phong vẫn luôn chú ý động tác của mình, mãi cho đến khi Lê Kiều không chịu nổi nữa, nóng nảy khoanh chân đứng lên, mới không cẩn thận cọ vào đùi cậu. Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp của Lê Kiều, gân cốt ở đùi trong đột nhiên siết chặt, bên tai bỏng rát.

“Chờ một chút nữa” Thẩm Phong nói, “Còn chưa buộc xong, chỉ còn đoạn cuối thôi.”

“Nếu không chảy nhiều máu thì không cần băng bó đâu.” Lê Kiều quay người đi, mơ hồ nói.

“Một mặt là để tránh lây nhiễm,” Thẩm Phong hơi rũ mi mắt xuống, “Mặt khác, tránh để lộ ra ngoài cũng tốt.”

"..." Lê Kiều bị anh nói cho ngẩn ra "...Cái gì?"

Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lê Kiều nói: “Tôi không phải bạn trai của em sao?”

"..." Bất chấp khoảng cách, Lê Kiều theo bản năng quay đầu liếc nhìn camera.

Cả hai đều tắt mic nên không có âm thanh kì quái nào truyền ra, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Phong thừa nhận mình là bạn trai của Lê Kiều - không chỉ tính mỗi khoảng thời gian sau khi Lê Kiều xuyên đến đây, mà cả khi anh ấy cùng nguyên chủ lần đầu xác nhận mối quan hệ.

“Ồ” Lý Kiều rút chân ra, ánh mắt lướt đến tấm vải màu trắng được băng bó cẩn thận trên chân, khó chịu giật giật vạt áo sườn xám “…Nói sau đi, chuyện gì đó, giờ đánh quái mới là chuyện quan trọng nhất."

*

Khi Lê Kiều đá văng cánh cửa cuối cùng, cảm giác phức tạp tràn ngập trong lòng.

Tính ra căn phòng này độ rộng chỉ thua phòng ngủ chính của vị lãnh chúa kia, giả thiết đặt ra đây có thể là phòng của bà vợ cả. Tiểu quỷ bị Lê Kiều giết đều không sai biệt lắm, không con nào có thể che đậy âm khí nồng đậm vì vậy camera bình thường cũng có thể quay lại được cảnh đó. Còn hiện tại từ trên chiếc giường ngủ hoa lệ đặt giữa phòng, một người phụ nữ chậm rãi ngồi dậy.

Người phụ nữ này có mái tóc dài, làn da trắng như tuyết, dáng người yêu kiều thướt tha, suýt chút nữa đem khán giả có mặt tại hiện trường và đám khán giả trên mạng mê hoặc, kết quả là cô ta chậm rãi bước xuống, dưới váy ngủ trống không lại đạp lên một đôi giày màu đỏ đi tới hướng Lê Kiều.

Làn đạn bắt đầu khóc:

[Cứu mạng a cứu mạng, tổ tiết mục đừng có làm thật vậy huhu!! Nếu không phải biết đó là giả, chắc tôi khóc thét lên mất.]

[Giờ lập ​​tức chạy đi in ảnh Lê Kiều đặt ở dưới giường liệu còn linh không? Tôi bị dọa suýt ra quần luôn rồi!]

[Lần này Lê Kiều vẫn ở một mình sao?  Xin các người đấy cùng nhau lên đi, nghĩa khí huynh đệ đâu??]

[Tôi đã nhấn theo dõi weibo của Lê Kiều rồi, cũng điểm danh siêu thoại, bỏ phiếu các kiểu, mong cậu ấy có thể bảo vệ tôi woo woo woo]

...

Trong lúc làn đạn còn đang rung chuyển, Quan lão nhân cũng biến sắc, thốt ra một cái tên: "Hồng tiên cô!"

Lê Kiều hỏi: "Ông biết nàng? Nàng là tiên nữ sao?"

Lúc nhìn thấy nữ quỷ này, cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải yêu ma tu hành gì, chỉ là một lão quỷ tương đối mạnh, theo lý mà nói, lý trí của nó gần như không còn gì, chỉ sót lại ham muốn giết chóc, cắn nuốt dục vọng, nó dễ dàng đối phó hơn rất nhiều. Kết quả lão Quan lại biết nàng ta, vậy thì sẽ càng phiền toái nếu nữ quỷ này biến ảo dưới hình thái tán tiên.

"Không, không, không." Lão Quan hạ giọng, sốt sắng nói: "Hồng tiên cô chỉ là một danh xưng thể hiện sự kính trọng, nàng ta đã tồn tại từ thời Trung Hoa Dân Quốc, khi chiến tranh loạn lạc, thường có tin đồn truyền ra nàng vì oán hận mà cắt nuốt cả một thôn làng, những lần như vậy sảy ra không nhiều, nhưng mỗi lần có dấu vết, nhất định sẽ khiếc cả một địa phương rung động!"

Ông vừa nói vừa lau mồ hôi, thầm nghĩ hôm nay mình thật sự phải chết ở đây sao!

"Ồ" Lê Kiều nói "mở âm thanh lên, để khán giả xem phim câm không lịch sự lắm đâu."

Quan Thương Sơn: "..."

Bên kia, hồng tiên cô muốn ra vẻ oai phong lại bị phớt lờ, cảm thấy Lê Kiều quá vô lễ, tóc phồng lên mấy trượng, hai mắt đỏ hoe: “Tiểu tử ngươi giết hết nô tỳ của ta, phá hỏng phòng ngủ của ta. Vốn định giữ lại cho ngươi một hồn phách để ta sử dụng, ấy vậy mà ngươi vẫn vô lễ như thế, vậy thì được, ta sẽ nhai nát xương cốt ngươi, cắn xé linh hồn cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Lê Kiều vừa tính nhấc đao lên, liền nhìn thấy hồng tiên cô cười nham hiểm: "Đi vào nơi này hết thảy đều có dấu ấn của ta, chỉ cần ta nghĩ tới, điều khiển chúng nó dễ như trở bàn tay ——"

Lời nàng vừa dứt, trường đao bên cạnh Lê Kiều một đường bay lên không trung, đột ngột xoay tròn rồi ầm ầm hướng mũi đao về phía mặt Lê Kiều!

"Ngươi tay không mà tới, hiện tại ngay cả vũ khí duy nhất cũng bị thu hồi" Hồng tiên cô hung ác cười một tiếng "Ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Tất cả đồ trang trí trong phòng đều có thể di chuyển được, bình sứ, bàn, ghế từ sau lưng nàng bay lên, chúng nó như hàng ngàn mũi tên bất ngờ xuất hiện, hướng về phía Lê Kiều gào thét mà phóng đến.

Hồng tiên cô biết rõ những tiểu quỷ kia chết nhanh chóng như vậy đều bị cậu ta bóp cổ, đó cũng là lý do chính tại sao nàng không dám trực diện tấn công - rõ ràng nàng không tới gần, cũng đã tước đi vũ khí của cậu ta, không như những tên đạo sĩ trong quá khứ nàng gặp, chỉ cần cướp được pháp bảo của họ thì đám người ấy chả khác nào quả hồng mềm để nàng tùy ý xử chí, nhưng thứ trước mặt này là cái quái gì vậy hả?????

“Thật ra tôi vốn không cần vũ khí, thứ kia chỉ là thủ thuật che mắt thôi.” Lê Kiều bên tai nàng thở dài “Dùng tay xé nát không đẹp chút nào, lại ảnh hưởng đến việc hút fan.”

Hồng tiên cô: ……………

Nàng hiện tại không còn thân xác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay của Lê Kiều dường như đang bóp nghẹt lấy linh hồn mình, la hét và vùng vẫy đều vô ích, sức mạnh trong cơ thể đang dần bị rút cạn. Khiến nàng như chim sa vào bẫy. Bị đem lên đàn tế cúng bái cho tà thần.

Hồng tiên cô phát ra một tiếng ho khan từ trong cổ họng, biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, ả sẽ bị người này chỉnh đến hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh, nàng dùng hết sức vùng vẫy, tuyệt vọng hướng ngoài cửa hét lớn: "Cứu, mau tới cứu tôi với!"

——Là dùng giọng của Lê Kiều.

Lê Kiều khinh bỉ. Cậu đã dự tính điều này từ trước nên để mọi người tránh đi hết rồi, sẽ không có ai... Đột nhiên có người gõ cửa, hô: "Lê Kiều, em sao vậy?!"

Đó là Thẩm Phong.

Lê Kiều sửng sốt, hơi buông lỏng tay ra, Hồng tiên cô lợi dụng sơ hở sử dụng pháp bảo dưới đáy hòm, trong nháy mắt thoát ra khỏi người cậu, vặn vẹo quấn lấy Thẩm Phong: “Để ta ăn ngươi, ta có thể..."

Máu loãng từ trên mặt chảy xuống ròng ròng, nàng há miệng, trực tiếp hướng về phía đầu Thẩm Phong mà cắn xuống——

“Toang rồi toang rồi, không biết công chính chết có ảnh hưởng đến cốt truyện không đây!” Hệ thống ở trong đầu Lê Kiều gào thét.

Nhưng giây tiếp theo, xung quanh Thẩm Phong liền xuất hiện một đạo quang mờ nhạt đem hồng tiên cô đánh bật ra!

"... Khí tức của nhân vật chính mạnh như vậy sao?" Lê Kiều lúc này đã xông tới chỗ Thẩm Phong, phát hiện Thẩm Phong bị âm khí xung quanh ảnh hưởng, sắc mặt tái nhợt ngất đi.

"Đương nhiên là không có..." Hệ thống hoang mang gãi gãi đầu.

“Bỏ đi, lần sau có cơ hội tao sẽ xem lại.” Lê Kiều xoay người, lần này không còn gì đáng ngại, tiến đến chỗ Hồng tiên cô, “ăn” sạch sẽ tàn hồn của nàng.

Quan Thương Sơn dùng máy quay che chắn thân mình, đứng ngây người một thời gian dài, thậm chí còn không thèm chuyển góc đổi cảnh, liền bị làn đạn cáo buộc "quay phim không chuyên nghiệp".

May mắn thay, ông ta đã dán một lá bùa che giấu tu vi của mình trước khi bước vào, hồng tiên cô vốn không thích mấy lão già tu đạo như ông ta. Bất quá trơ mắt nhìn "con quỷ nổi tiếng" như hồng tiên cô bị tiêu diệt dễ dàng dưới tay của Lê Kiều, sự kính sợ của ông đối với Lê Kiều đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Khuất Đồ Hải nằm bất tỉnh trên giường, hắn là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, nhưng chỉ cần có thể rút tà khí ra khỏi cơ thể, một thời gian sau liền hồi phục.

Sau khi Lê Kiều giải trừ ác linh ở đây, không khí lưu thông trong biệt thự dần trở nên trong lành, ánh chiều tà xuyên qua rèm cửa chiếu vào, tạo nên bức tranh chiều tà ảm đạm.

"Mệt..." Lê Kiều rốt cục hoàn thành dung nạp ma pháp, ngã nhào xuống giường.

"Chúc mừng chủ nhân, cậu đã đạt được Trúc cơ đại viên mãn!" Hệ thống xem như rõ ràng tại sao những tu sĩ chính đạo ở tu chân giới lại sợ hãi chủ nhân của nó như vậy: chỉ cần có điều kiện, tốc độ thăng cấp của kí chủ phải mô tả là "biến thái"!

“Đừng nói nữa.” Lê Kiều mệt mỏi xua tay “Tao ngủ một giấc, trừ phi có chuyện lớn, bằng không đợi tao tỉnh lại rồi nói.”

*

Lúc Thẩm Phong mở mắt ra, tiếng người nói cười vang lên trong giữa đám sương mù hồng sắc kim sắc trông thật ồn ào.

Biệt thự đã khôi phục lại bình thường, đạo diễn cùng các thí sinh đều đã an toàn thoát ra ngoài, cuối buổi phát sóng trực tiếp bọn họ còn phải bịa chuyện nhảm nhí, nói Thẩm Phong ngất đi cũng là diễn kịch, hướng máy quay về phía Thẩm Phong, anh cũng hợp tác nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đủ tiêu chuẩn nam thần.

"Được rồi! Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của chúng ta đến đây là kết thúc, các bạn có thể tiếp tục thảo luận trên Weibo và diễn đàn, cùng nhau đóng góp ý kiến cho chương trình!"

Trình Hiểu Âu tinh thần phấn chấn, ông đến bên các thực tập sinh đang banh miệng ra cười đến chật vật, thở phào nhẹ nhõm.

Lê Kiều dính chặt lấy giường lớn mềm mại, nhắm mắt ngủ thiếp đi, không ai dám đánh thức cậu.

Thẩm Phong đi tới, ngồi xuống mép giường, hoang mang cùng do dự trong mắt vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một tia sáng trong trẻo lấp lánh.

"A Kiều, hóa ra ngươi đã đến đây rồi."

Ngón trỏ thon dài hướng mái tóc đen còn vương trên má Lê Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hệ thống co ro trong một góc run rẩy:... Xin lỗi nhưng, đây có tính là sự kiện thảm khốc không?

...