Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 37: Thi đấu

Tần Thiên Anh đắng đo một hồi, y quyết định nói dối "Hắn là một bằng hữu hoàng nhi tình cờ gặp ở Bắc Quốc, không có người thân, võ công lại cao người. Lúc đầu con tính đem người về quân trại nhưng sao đó tính đem qua đây làm hộ vệ"Người trên ngai vàng nhíu mày "Đem một người Bắc Quốc về quân trại Nam Quốc, con không suy nghĩ có hậu quả gì à?

Tần Thiên Anh không do dự nói "Tuy hoàng nhi gặp hắn ở Bắc Quốc nhưng hắn vốn là cô nhi, vốn không biết thân phận của chính mình. Người này quả thật là nhân tài khó kiếm, thân pháp cao cường. Hắn đi về phía nào sẽ mang lợi cho nước đó. Hoàng nhi dám đem tính mạng mình ra bảo đảm sự trung thành của hắn"

Hoàng đế Nam Quốc dừng một lúc mới nói "Nếu như vậy trẫm cũng muốn xem võ công hắn thế nào. Vừa lúc các võ tướng và một số người trẻ tuổi ba ngày  nữa tổ chức đấu võ. Đừng quên đem hắn theo"


Nói rồi hắn ra hiệu cho y lui ra. Đối với người này hắn thật sự không biết đáng giá ra sao, hắn nghe tin đồn người này như là nam hồ ly, câu dẫn con trai hắn. Nhưng hắn nghĩ chuyện không đơn giản như vậy. Chuyện cả đoàn ảm vệ được đào tạo từ nhỏ lẫn đoàn hộ tống bị hủy diệt nhất định có liên quan đến người này. Mặc dù khó tin nhưng hắn nhất định phải diệt người này.

Tần Thiên Anh về phòng mặt đầy tâm sự. Mục Thư thấy hắn khá lạ, nghĩ là về nơi cũ đem về ký ức không vui "Ngươi sao vậy?"

Tần Thiên Anh lắc đầu "Không phải vậy. Hôm nay phụ hoàng hỏi chuyện về ngươi, ta chỉ nói ngươi là hộ vệ ta. Phụ hoàng muốn ngươi phải thi đấu với một vài võ tướng khác"

Mục Thư nhăn mày "Ngươi biết là ta sẽ không sao, ngươi lo cái gì?"

Tần Thiên Anh thở dài "Ta không biết hắn có trò gì, nhất định là không thể thi đấu công bằng. Nhưng ta cảm thấy thật có lỗi với ngươi. Ta đem ngươi về đây mà không thể công khai chuyện hai chúng ta. Ta sợ hắn sẽ lấy cớ làm khó dễ, tách chúng ta. Đợi ta một chút, ta nhất định cho ngươi một thân phận thích hợp"


Mục Thư buồn cười "Ta cũng không quan tâm gì những chuyện vớ vẩn đó. Ngươi lo làm gì? Bây giờ đã đến Nam Quốc ngươi kêu người nấu vài món đặc sản cho ta đi" Hai người đi đường xa, hắn cũng không nỡ ép y nấu ăn cho hắn. 

Hai người đang chuẩn bị thưởng thức bữa cơm trưa bỗng nhiên có khách đến. Lúc này Mục Thư đãv vui vẻ chuẩn bị ăn, chỉ đẩy Tần Thiên Anh ra tiếp khách.

Người này không ai khác chính là Đại hoàng tử. Ấn tượng của y với vị hoàng huynh này cũng không ấn tượng lắm. Người này vốn trầm lặng, ý nói, so với các hoàng huynh hoàng đệ hay ức hiếp y thì số lượng tiếp xúc hai người càng ít. Hai người cũng không qua lại gì với nhau trong mười năm nay nên tình huynh đệ coio như cũng không có. Không hiểu vì chuyện gì lại tới thăm y đầu tiên. Người này cũng không nói nhiều "Nhị đệ muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng đệ trở về. Ta chỉ là đến đưa tin"Tần Thiên Anh nhíu mày "Chỉ như vậy mà hoàng huynh đích thân đến?"Tần Thiên Trà ngừng một lúc rồi nói "Ta chỉ muốn nhắc nhở hoàng đệ. Bây giờ trong cung ai cũng biết đệ là đoạn tụ. Yến tiệc này đa số là đến gây khó dễ, ta chỉ muốn đệ có chuẩn bị trước. Tốt hơn hết là để ý người bên cạnh đệ, tai tiếng này thật sự không tốt cho hoàng tộc"Tần Thiên Anh đứng dậy, không muốn tiếp chuyện "Cảm ơn hoàng huynh đã nhắc nhở. Nhưng chuyện ta ta lo được, không cần hoàng huynh quan tâm. Mười năm trước, vốn bỏ mặc ta thì bây giờ vẫn cứ như vậy đi."


Tần Thiên Trà như muốn nói gì lại thôi, y thật sự không hiểu đứa em này. Thích nam nhân thì thôi đi, tại sao nam nhân địch quốc, mà lại không e dè gì hết, để tin đồn tràn ra như vậy? Như vậy coi như là vừa từ bỏ ngai vàng vừa chịu phải dị nghị của hoàng cung? Vì một người như vậy đáng sao?

Khi Tần Thiên Anh trở về thì Mục Thư cũng ăn xong, hắn không vui "Khi ta làm Bình Vương, đồ ăn cũng không tệ như vậy. Họ quả thật không coi ngươi ra gì mà"

Tần Thiên Anh thở dài "Nghe nói Thái tử chuẩn bị yến tiệc mừng ta trở về, ngươi đi theo chắc không thiếu món tốt. Nhưng chưa chắc họ thật sự muốn vui cùng ta"

Mục Thư vui vẻ lên "Ta sợ gì bọn họ. Người vừa rồi là công công đến truyền tin hả?"

Tần Thiên Anh không giấu hắn "Là hoàng huynh ta, Tần Thiên Trà. Hắn cũng đến nói vài câu rồi về"Mục Thư sực nhớ đến một chuyện, hắn nhìn vào khoảng không "Vô Âm"
Lúc này một thiếu niên nhảy xuống, không ra tiếng động nào.Tần Thiên Anh bây giờ cũng quen sử dụng ám vệ. Họ bây giờ tách ra, ẩn thân trong hoàng cung, thu thập không được ít chuyện. Như người nào theo phe hoàng tử nào, tài sản giấu ở đây, đến cả chuyện có tình nhân riêng cũng biết. Mục Thư vốn không quan tam mấy chuyện cung đấu này. Nên tất cả thông tin ám vệ đem về đều là do Tần Thiên Anh xử lý.

Lúc này Vô Âm mặt vẫn không gợn sóng, kiên nhẫn đợi mệnh lệnh. Tất cả ám vệ đều biết Mục Thư là chủ nhân thứ hai của họ.

Mục Thư nhìn thiến niên nhỏ bé "Ngươi mới đi đâu?"Vô Âm nhìn y không nói gì.Mục Thư vốn có ấn tượng với đứa bé này. Trong đám ám vệ, nó là người duy nhất không bị độc. Sau khi rút ký ức kia mới biết thiếu niên thật tinh khôn độc dược. Hắn thật sự đã tự giải độc cho mình, nhưng vẫn âm thầm làm ám vệ cho Hoàng Đế Bắc Quốc, chỉ vì để bảo vệ một người. Chỉ tiếc người kia không hề biết sự tồn tại của hắn. Lúc sửa ký ức của các ám vệ, hắn cũng muốn xóa đi tình cảm này. Đơn giản là sẽ cản trở việc sau này, nhưng bất ngờ lại không được. Hắn quả thật có chút khó chịu. Mục Thư cười "Không phải chỉ muốn nhìn Đại hoàng tử một chút sao?"Lúc này cả Vô Âm và Tần Thiên Anh bất ngờ nhìn về hắn.
Hắn thu nụ cười "Kết cục thì ngươi trung thành với ai?"