*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm Hồn là chí bảo mà tất cả những người luyện kiếm đều tha thiết ước mơ, nhưng nó lại cực kỳ hi hữu, bởi vì điều kiện sinh ra nó quá hà khắc.
Nó cần lắng đọng qua năm tháng dài đẳng đẳng, ít thì mấy trăm ngàn năm, nhiều thì trên trăm vạn năm.
Mà một thanh kiếm muốn tồn tại lâu như vậy khó khăn đến mức nào?
Không nói đến chuyện tổn hại do chiến tranh, chỉ đặt ở một nơi nào đó không động đến cũng sẽ bị thời gian ăn mòn rồi cuối cùng là biến mất.
Bởi vậy kiếm có thể sinh ra Kiếm Hồn nhất định là danh kiếm dùng vật liệu tốt nhất trên đời để luyện chế thành, vậy mới không bị năm tháng mài mòn.
Một thanh kiếm đã sinh ra Kiếm Hồn thì có nghĩa là nó vĩnh sinh bất diệt.
Dù kiếm thể bị ngoại lực làm sụp đổ thì nó cũng có thể tồn tại vĩnh cửu bằng hình thái hồn thế.
Kiếm Hồn là thực thể hoá của Kiếm Đạo, thông qua lĩnh hội Kiếm Hồn là có thể cảm ngộ được kiếm đạo vô thượng,
Ngoài ra bản thân Kiếm Hồn cũng ẩn chứa uy năng đáng sợ, nó có thể dung hợp với mọi thanh kiếm để tăng cường độ sắc bén và uy thế.
Phương Lăng nhận được thông tin mà Kiếm Hồn. thả ra.
Tên của nó là Đồng Uyên, bây giờ hắn là chủ nhân đời thứ bảy trăm hai mươi mốt của nó.
“Thử dung hợp Kiếm Hồn Đồng Uyên và Huyết Kiếm bản mệnh của ta xem sao."
Hắn giơ tay lên, trong tay ngưng tụ ra Huyết Kiếm bản mệnh.
Sau đó lại thấy giữa lông mày hẳn lấp lóe kiếm ấn, chủ thể Kiếm Hồn lao ra rồi dung hợp vào Huyết Kiếm.
Huyết Kiếm bản mệnh vốn nóng nảy tà ác sau khi được Kiếm Hồn rót vào thì trở nên điềm tĩnh rất nhiều.
Huyết Kiếm vốn như lục bình không rễ, bây giờ lại mang đến một cảm giác rất nặng nề.
Hắn nhẹ nhàng vung lên đánh ra một ánh kiếm, hơn mười dặm bị ánh kiếm chém qua đều bị san bẵng.
“Không hổ là Kiếm Hồn trong truyền thuyết, uy lực vung kiếm tăng lên không chỉ gấp 10 lần!” Phương Lăng mừng rỡ: “Kiếm sư phụ đã từng lấy được một
Kiếm Hồn, hình như tên là Thiên Quân”
“Cũng không biết là Thiên Quân lợi hại hay Đồng. Uyên của ta càng mạnh. Lần sau trở về để người xem. thử, người nhất định sẽ rất kinh ngạc. Nhưng mà sao một Long Thành nho nhỏ lại có nhiều bảo vật đến vậy?” Hắn bỗng nghĩ tới điều này.
Dù là kén Thất Thải Thiên Điệp hẳn bức ra từ trong thân thể tiểu thư Bạch gia hay là Kiếm Hồn Đồng Uyên này đều là thứ hiếm có trên thế gian.
“Thất Thải Thiên Điệp là yêu trùng Thượng Gổ, Bàn sư phụ nói găn như đã tuyệt tích ở bên ngoài.”
“Còn có Kiểm Hồn Đồng Uyên này nữa, nó được bảo tồn trong trạng thái hổ phách.”
“Chẳng lẽ chúng đều đến từ tàng tích quặng cổ mà Bạch Giang nói tới?" Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Xem ra phải đến tàng tích quặng cổ đó xem một lần, không chừng sẽ có được thu hoạch bất ngờ gì khác”
Hắn không biết tàng tích quặng cổ ở nơi nào nên. còn phải đi về hỏi người của Bạch gia.
Lúc này mặc dù đã là đêm khuya, nhưng hai huynh đệ Bạch gia lại đang ngóng nhìn thành lâu
Mặc dù Phương Lăng đi rất xa, nhưng động tĩnh hắn gây ra quá lớn nên vẫn truyền đến Long Thành.
“Cách xa hơn mười dặm mà vẫn có thể cảm giác. được kiếm khí mãnh liệt. Xem ra vị Phương công tử. này là truyền nhân của gia tộc Kiếm Đạo nào đó” Bạch Ba nói.
Bạch Giang: “Chắc là vậy, nhưng ngài ấy đến nước Nam Dương của chúng ta làm gì?”
“Có lẽ chỉ là du lịch đến đây, không phải truyền nhân của những thế gia đó đều thích đi khắp nơi du lịch sao?” Bạch Ba nói.
“Đã trễ thế này mà hai vị còn chưa ngủ sao?” Bỗng nhiên, Phương Lăng xuất hiện phía sau bọn họ. rồi thản nhiên hỏi