Ma Tôn Bất Diệt

Chương 12: C12 Vậy thì làm phiền

Liên tục mấy ngày không có ai tìm đến Phương Lăng muốn hẳn làm chuyện gì.

Ngược lại họ còn hầu hạ ăn sung mặc sướng, điều này làm hẳn cảm thấy hơi kỳ quái.

Hắn đang muốn đi tìm quản gia béo kia để hỏi thăm rõ ràng, nhưng đột nhiên phát giác có người tới gần

Đang đang đang, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

“Tại hạ có thể đi vào không?” Người đến chính là đại tiểu thư Triệu gia, Triệu Tích Liên.

“Vào đi!" Phương Lăng thản nhiên nói

Triệu Tích Liên tự tay mang một hộp cơm đẩy cửa đi đến.

Nàng rất xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, hôm nay mặc một bộ váy xoè màu lam nhạt càng có sức hút.


“Phòng bếp đã làm một chút điểm tâm, là bánh nguyệt quế đặc trưng của Liễu Thành. Công tử đến từ phương xa, không ngại thì nên nếm thử” Triệu Tích Liên giương mắt nhìn hẳn mà mim cười.

Nàng đã thăm dò ra lai lịch đại khái của Phương Lăng từ miệng của Hắc Tử.

Tối thiểu có thể xác định hẳn không phải là người của nước Nam Dương, nghe khẩu âm cũng kém rất xa.

“Đa tạ tiểu thư!" Phương Lăng khẽ gật đầu: "Đúng rồi, ta vào phủ của ngươi đã lâu, không biết các ngươi có an bài gì cần ta làm không?”

“Trong phủ có rất nhiều gia định nô tỳ, hộ vệ khách khanh cũng nhiều, hoàn toàn không cần công tử vất vả” Triệu Tích Liên cười nói.

“Công tử đã gặp khó khăn thì cứ an tâm tĩnh dưỡng trong phủ của ta, nếu căn gì cứ việc nói ra. Tuy "Triệu gia là tộc nhỏ nhưng cũng biết đạo đãi khách, nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cho công tử”

Phương Lăng: "Thật sự cũng có một việc. Ta đến từ nơi rất xa, muốn trở về thì phải đi một chặng đường rất dài. Nếu không hiểu rõ tình hình của đoạn đường này thì e là sẽ gặp nguy hiểm”

“Cho nên ta muốn mượn thư phòng của quý phủ một lát để ta đọc vài quyển sách”

“Trong phủ có một nơi thỏa mãn được nhu cầu của công tử” Triệu Tích Liên cười nói: "Công tử đi theo ta trước đi! Biết đường đi rồi sau này có thế đến đó xem bất cứ lúc nào”

“Vậy thì làm phiền!" Phương Lăng trả lời.

Hắn đi theo phía sau Triệu Tích Liên mà xoay trái rẽ phải, trải qua mấy khúc quẹo hành lang thì đi tới trước một Thảo Trai.

Nơi này bình thường ít có ai đặt chân nên trước viện có một ít cành khô lá rụng do không người quét sạch.


Lúc này quản gia béo Triệu Thụy Tường thở hổn hến chạy tới.

“Tiểu thư! Phương công tử!” Hai người bọn họ ra hiệu một cái, ông ta lập tức móc chìa khoá của Thảo Trai kia ra rồi mở khóa.

“Nơi này đã tất lâu không ai đến nên trong phòng có mùi hơi nặng. Ta lập tức kêu hạ nhân đi vào quét dọn trước, lát nữa hai vị đi vào cũng không muộn.”

Triệu Tích Liên khế ừ một tiếng rồi nói: “Thụy thúc. giao chìa khóa này cho Phương công tử đi! Sau này Phương công tử có thời gian sẽ đến, cũng tiết kiệm thời gian ngươi chạy tới chạy lui”

“Được, Phương công tử, ngài cất kỹ!” Triệu Thụy. Tường cung kính dâng chìa khoá bằng hai tay lên

Phương Lăng nhận lấy, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.

Sau một lát, đợi hạ nhân quét sạch xong thì hắn cũng đi vào cùng Triệu Tích Liên

“Phương công tử, ta còn có chút chuyện phải làm nên không ở lại thêm được nữa” Triệu Tích Liên nói:

“Nếu còn cần gì thì cứ nói với Thụy thúc là được”


“Xin Triệu tiểu thư cứ tự nhiên!” Phương Lăng gật đầu, sau đó lấy một quyển sách xuống từ trên giá sách rồi bắt đầu lật xem.

Kỳ thật hắn cũng từng đọc một vài quyển sách trong Hàn Sơn Tự, nhưng đó đều là phật kinh mà Đại sư phụ cất giữ”

Những gì liên quan tới bên ngoài chỉ do bọn họ kể cho hắn nghe.

Nhưng họ sớm đã cách biệt với thế gian mấy vạn năm, rất nhiều chuyện đã rất khác biệt.

Hắn không biết chán mà lật xem những quyển sách này, nhưng không hoàn toàn tin tưởng lời nói trong sách mà chỉ đọc hiểu rồi thôi.

.....

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn một tháng.