Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng với Shirley Dương, Tuyền béo và Tần Bốn mắt lên đường về nước trong thời tiết giá lạnh của thành phố New York. Trước khi đi, chú Tiết nhét một cái túi thêu thủ công cầu kỳ màu mè vào túi áo tôi. Thấy nó quá sặc sỡ đầy nữ tính, tôi phát ngượng bảo với chú Tiết: "Dạm ngõ còn chưa tiến hành (1), sao chú đã vội mua sắm mấy thứ đồ chơi con nít này cho chúng cháu vậy, hơn nữa túi gấm phải là nữ tặng cho nam. Cháu là một thằng đàn ông con trai, tặng nó cho Shirley Dương thì không thích hợp chút nào."
(1) Nguyên văn: bát tự còn chưa viết được nét nào. Theo nghi lễ cưới hỏi của người Trung Quốc, việc đầu tiên là xem (bói) bát tự (họ tên của nam nữ).
Râu tóc dựng lên, ông lão nói: "Tuổi còn trẻ nên chẳng thèm để lời người lớn vào tai! Lão già cổ hủ này thừa biết lần này không ngăn được mấy người các cháu. Trời cao biển rộng, thanh niên các cháu có lòng xông pha cũng không phải là chuyện xấu. Cái túi gấm này là bảo vật cứu mạng. Nếu không may gặp nạn ở cố đô, cháu sẽ phải dùng đến nó."
Tôi không hiểu được suy tính của ông lão, lại không tiện chối từ, đành nhét bừa cái túi gấm vào trong bọc hành lý. Một nhóm ba người mang theo hành trang gọn nhẹ, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.
Tần Bốn mắt gia nhập nhóm là điều hoàn toàn nằm ngoài dự tính. Đầu tiên anh ta chở chúng tôi tới sân bay, hành lý mang theo chỉ là một cái va li nhỏ nhét ở cốp sau xe. Sau khi vào cửa soát vé, anh ta cũng đi theo vào cùng. Tuyền béo bảo anh ta, tiễn quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, quý ngài luật sư mà bám theo, máy bay chắc sẽ quá tải mất.
Bốn mắt rút vé máy bay trong ngực áo ra đưa cho người soát vé, sau đó cười cười với chúng tôi. Tôi ngớ ra khi bất thình lình có thêm một người bạn đồng hành: "Vậy mà thằng ranh nhà anh chẳng chịu nói trước một câu! Lần này anh đi, ông cụ sẽ nhờ ai chăm sóc."
"Tôi cũng chỉ mới quyết định đi vào ngày hôm qua. Có vài việc...tương đối khó nói, cứ lên máy bay đã rồi nói sau." Bốn mắt quẫn bách ra mặt, giống như trong lòng đang có điều gì khó nói. Trong khi đang nói chuyện, mặt bất chợt tái dại đi, anh ta kéo tôi chạy thẳng tới cửa máy bay. Nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch, tôi ngoảnh lại nhìn, thấy một nhóm người mặc vest đen đang luồn lách qua đám đông, chạy như tên bắn về phía chúng tôi.
"Họ Tần kia, tiên sư nhà ngươi, đứng lại đó cho cậu!" Một gương mặt vô cùng quen thuộc chui ra khỏi nhóm người đó. Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy cậu cả nhà họ Vương tức giận đến mức độ này, mặt mày méo mó, cổ nổi vồng gân, đỏ như mào gà, cứ như đã bị kẻ nào đào mả ông bà ông vải lên vậy. Nếu như tôi đoán không lầm, nhóm người mặc vest đen ở sau lưng y gần như chắc chắn là lính đánh thuê của thương hội. Mặc dù không biết Ma Cô Trẻ có phải đang bị trúng tà hay không, nhưng đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt thì tôi chẳng xa lạ gì. Tôi dắt tay Shirley Dương, ới Tuyền béo một tiếng rồi chạy như chạy giặc qua cửa soát vé. Bảo vệ sân bay lập tức chú ý tới đám đông đột ngột nhảy ra gây lộn xộn bên kia, mấy viên bảo vệ cao lớn lực lưỡng người Mỹ chặn ngay Vương Thanh Chính lại. Thấy có người động đến cậu cả nhà mình, mấy kẻ thuộc hạ mặc vest đen của y lập tức hăng tiết như gà chọi, không ngờ lại dám chống đối lại cả bảo vệ sân bay đang cầm súng đã lên đạn sẵn sàng. Chúng tôi trà trộn vào dòng người đang kéo nhau lên máy bay, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đến lúc đã ngồi yên vị trên ghế máy bay, tôi mới vừa thở hổn hển vừa văng tục một câu. Tôi vứt bừa hành lý ra, tóm lấy Bốn mắt, bắt anh ta phải khai báo rõ mọi chuyện.
"Anh đã thiếu tiền hay là ăn cắp đồ của người ta vậy? Thành thật khai báo, giờ không phải đang định lẩn trốn đấy chứ?"
Tần Bốn mắt cầm ba lô của ba chúng tôi lên, giao cho tiếp viên hàng không, sau đó phủi phủi cổ áo: "Va chạm ở tiệc Thủy Lưu ngày hôm qua thôi, không có gì là lớn cả, chỉ tại cậu ấm Vương nghĩ quẩn mà thôi. Cách làm người của tôi, chẳng lẽ quản lý không rõ hay sao, cần gì phải trốn y, mà có trốn cũng chẳng cần trốn về tận đại lục."
Tôi ngẫm lại cũng đúng, Tần Bốn mắt là người đọc sách, tuy rằng có đôi khi tương đối thiếu đạo đức một chút, nhưng chưa giờ phạm vào trọng tội như giết người phóng hỏa cả. Huống chi, bản thân cậu cả họ Vương kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bảo rằng y đã phải chịu thua thiệt vào tay Bốn mắt thì quả thực nghe không lọt tai chút nào.
Shirley Dương phân vân hỏi có phải vì đã xếp nhà họ Vương ngồi trong xó cho nên họ mới gây chuyện hay không.
Tuyền béo xí một tiếng, nói khả năng này rất lớn, cái đám cậu ấm cô chiêu như Vương Thanh Chính thường ngày kiêu ngạo thành tính, chỉ cần vấp ngã nhẹ nhàng một cái là đã oán đảng oán xã hội. Chúng ta không cần phải chấp nhặt với y.
Mặc dù rất tò mò muốn biết Bốn mắt đã làm việc gì có lỗi với cậu cả nhà họ Vương, nhưng tôi không có ý định truy hỏi. Đầu tiên, dù sao đó cũng là việc riêng của người ta, nhúng mũi vào quá nhiều thì thành ra tọc mạch; Thứ hai, chuyến đi Nam Kinh này chưa biết lành dữ ra sao, trong khi chuyện bên Vân Nam vẫn còn canh cánh trong lòng, tôi thật sự không có thừa thời gian để mà quan tâm tới chuyện của người khác.
Xuống máy xong, hết đi ôtô lại chuyển sang đi tàu, chúng tôi mất bốn ngày mới về đến Nam Kinh, những cú xóc nảy trên đường đi còn hành xác con người ta hơn cả mô kim đổ đấu. Xuống xe lửa đã là nửa đêm, tìm khắp nơi mà không thấy phương tiện giao thông nào để thay cho đi bộ. Tuyền béo chỉ ngủ chập chờn trên xe lửa, đến lúc này đã mệt mỏi tới mức chỉ chực ngã lăn quay, nhờ tôi và Bốn mắt xốc nách mới lê chân đi được.
"Có các vàng tôi cũng không đi nữa, tôi muốn ngủ, cho dù Ngọc Hoàng xuất hiện cũng mặc xác." Nói xong, cậu ta ngồi phệt xuống đất, vứt hành lý lăn lóc trên đường cái.
"Tại em cả!" Shirley Dương áy náy nói, "Hay là tìm một nhà khách quanh đây, thuê phòng nghỉ rồi tính tiếp."
"Làm sao có thể là lỗi của em được, là lỗi của anh mới đúng, anh đã quên không đặt trước vé xe lửa, hại mọi người phải đứng suốt từ Thượng Hải đến tận đây." Bộ vest của Bốn mắt bị chà sát vào thành xe lửa đứt cả chỉ, nhăn nhúm như giẻ lau, nhìn từ xa có vẻ giống như một thày giáo vùng nông thôn vậy.
Hai người này đã sinh sống ở nước Mỹ cả nửa đời người, chưa ra ngoài va chạm nhiều, đã phải giật mình đánh thót bởi cái thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài) được người ta phát cho. Trên xe lửa thì chật như nêm cối, chân người nọ giẫm lên chân người kia, ngay cả chỗ trống để đặt chân cũng không có.
Ba thằng đàn ông chúng tôi đã dùng hành lý quây lại thành một cái lô cốt tạm thời, tạo thành một khoảng không gian riêng chật hẹp trong góc tạm đủ để ngả lưng cho Shirley Dương. Tuyền béo bảo rằng mình thể lực hơn người, nhất quyết nhường lại chỗ ngả lưng cho Shirley Dương, không chịu đổi chỗ nghỉ ngơi, bởi vậy đến lúc này mới nằm sõng sượt giữa sân ga làm trò cười cho thiên hạ như thế kia. Tuy nhiên, tôi đã đi guốc trong bụng thằng ranh này, Tuyền béo nhất định đang cố tình hành xác để Shirley Dương thay mình nói tốt trước mặt Lâm Phương hòng tranh thủ cảm tình của người ta.
May mà quanh nhà ga có khá nhiều nhà nghỉ cho những người lỡ đường nghỉ tạm, mấy người chúng tôi nhanh chóng tìm được một nhà khách có vẻ tương đối sạch sẽ. Đẩy cánh cửa kính của nhà khách ra, chúng tôi đã nhìn thấy ngay một bác gái mặc áo chấm chấm bi, đang gục đầu xuống ở sau bàn tiếp tân ngủ say. Mấy người chúng tôi đã mệt mỏi sau một chặng đường dài, lúc này trông chẳng khác gì dân chạy nạn mang theo hành lý ùa vào một nơi ấm áp vậy. Bác gái sau bàn tiếp tân, bị chúng tôi làm hỏng mất giấc mộng đẹp, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhà khách này bao gồm hai tầng, là một gian nhà khách nhà nước điển hình, tường đã tróc vữa hở cả gạch, có nhiều chỗ còn lòi cả rơm rạ ra ngoài. Nhưng chúng tôi đã bị tra tấn mấy mười giờ trên xe lửa, giờ chẳng còn hơi sức đâu mà đi tìm nhà khách khác. Người phụ nữ này lấy bút và sổ đăng ký ra, chỉ vào bảng thông báo treo trên tường, nói: "Lấy cả giấy hôn thú lẫn CMTND ra đây!" Tôi lại gần tấm bảng nhỏ để đọc thông báo. Trên bảng dán một tờ thông báo của ủy ban nhân dân phường Huyền Vũ, thông báo gần đây trong khu vực Nam Kinh có tội phạm gây án liên tiếp ở tỉnh ngoài đang lẩn trốn, uy hiếp đến tính mạng cư dân đang sinh sống tại địa phương. Yêu cầu tất cả các nhà khách phải làm thủ tục đăng ký nghiêm ngặt, ai cũng phải có giấy tờ tùy thân, để phòng ngừa nguy hiểm có thể xảy ra.
Loại khác thì có ngay, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì tôi đào đâu ra được để mà đưa cho bác gái. Tôi đành phải giải thích cho bà bác, bảo rằng mấy người chúng tôi đều là thanh niên độc thân, là người tốt cả, nhưng không có giấy tờ tùy thân. Bác gái nhìn tôi và Shirley Dương từ đầu đến chân, rồi nói như chém đinh chặt sắt: "Không có giấy tờ mà còn đòi thuê phòng, cậu định giở trò lưu manh hả. Lấy CMTND ra đây!"
Bốn mắt và Tuyền béo cười phá ra, tôi phớt lờ hai người họ, tiếp tục giải thích cho bác gái Chấm Bi: "Chúng cháu thuê hai phòng, một mình cô ấy một phòng."
Bác gái hừ mũi lạnh buốt giống như gió bấc, vênh mặt nói: "Đám thanh niên nói dối như cuội giống các cậu, tôi đã thấy nhiều rồi. Không có giấy tờ thì dù có thuê ba phòng cũng không được."
Tôi không biết nên khóc hay cười với bà ta, nhưng lại không dám to tiếng với một bác gái đã lớn tuổi. Bốn mắt đẩy kính mắt, lấy một thỏi chocolate từ trong ba lô của Tuyền béo ra, nhét vào tay bác gái Chấm Bi: "Chúng cháu mới từ nước ngoài trở về, vẫn chưa quen thuộc với đại lục lắm. Bác thu xếp giúp một chút, chỉ một đêm thôi, chúng cháu thuê ba, nhưng chỉ ở hai phòng."
Tuyền béo hỏi: "Thuê thêm một phòng để làm gì?"
Bốn mắt cười cười, hỏi ý kiến bác gái Chấm Bi. Bà ta cầm thỏi chocolate sặc sỡ của Mỹ lên, nhướng mắt khinh khỉnh nói: "Nếu đã là trường hợp đặc biệt thì đành phá lệ một lần vậy! Tôi thấy anh chàng thanh niên đeo kính này là người thành thật. Tự các cậu điền đầy đủ thông tin vào sổ đăng ký rồi cầm lấy chìa khóa mà vào phòng."
Tôi thầm nhủ, tham ô nhận hối lộ là tội lớn nhất, bà bác nhận quà bồi thường tổn thất tinh thần vì bị phá mất giấc ngủ thì không nói làm gì, vô duyên vô cớ lại còn thu thêm tiền một phòng. Nếu không may gặp phải tội phạm đang lẩn trốn thì coi như đã tự lấy đá đập chân mình, lúc ấy thì đừng có đổ thừa cho an ninh không tốt.
Tôi ghi bừa thông tin cá nhân của bốn người xong, bác gái cầm quyển sổ lên vờ xem xét, sau đó bỏ nó xuống, đeo kính lão lên, hỏi: "Hồ Bát Nhất là ai?"
Tôi khẽ gật đầu với bà ta. Thế nhưng, người phụ nữ này có thành kiến rất sâu, không muốn nói thêm câu nào với tôi cả, chỉ đập tay xuống bàn, ra hiệu cho chúng tôi cầm lấy chìa khóa mà đi nhận phòng.
Vất vả lắm mới dọn sạch giường chiếu, dù sao cũng có ba kẻ đựa rựa với nhau, tôi chẳng buồn tắm rửa gì cả, rúc luôn vào cái chăn bông mềm mại. Tuyền béo vừa mới đặt lưng xuống đã ngáy to như sấm. Bốn mắt cau mày đứng bên cạnh giường, hiển nhiên không muốn ngủ cùng một giường với hai thằng tôi. Tôi nói, ngài luật sư, có sao dùng vậy đi, hay là anh ngủ trên giường với Tuyền béo, còn tôi sẽ nằm dưới đất. Bốn mắt lắc đầu, hỏi tôi: "Anh có nhận ra thái độ của người phụ nữ kia... có gì đó là lạ hay không?"
"Ai? Anh nói bác gái trực tiếp tân hả?" Tôi cố gắng hình dung lại thái độ lẫn giọng điệu của bác gái đó, giống hệt một vị nữ trưởng khu đã về hưu, hình như không thấy có gì khác lạ cả.
Bốn mắt lại lắc đầu: "Có lẽ là tôi đã quá nhạy cảm, không có việc gì đâu! Đi ngủ thôi, đầu óc tỉnh táo thì mới làm việc hiệu quả được."
Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cốc cốc liền, nghe có vẻ rất gấp gáp. Tôi và Bốn mắt liếc nhìn nhau rồi lại gần cánh cửa, nhìn ra bên ngoài qua cái mắt thần, thấy Shirley Dương cuộn mình trong một cái chăn lông, đầu tóc ướt sũng, đang nôn nóng ra mặt. Tôi vội vàng mở cửa để cô ấy vào phòng.
"Các anh nghe thử xem..." Shirley Dương mở cái chăn lông ra, tiếng sóng radio rột roạt đột nhiên vang lên. Tôi cầm lấy cái radio rồi để nó áp sát vào tai, tập trung lắng nghe, lúc này mới nghe thấy rõ ràng. Radio đang phát bản tin lúc nửa đêm, thông báo cơ quan công an sẽ trao thưởng cho ai báo tin về trọng phạm đang bị truy nã. Phát thanh viên đọc bản tin bằng thứ tiếng phổ thông không chuẩn lắm: Người này bị tình nghi là chủ mưu gây án. Sau đây chúng tôi xin đọc lại nhận dạng của nghi phạm một lần nữa: Hồ Bát Nhất, nam, 32 tuổi, người Hán, cao một mét tám hai, nguyên quán...
Tôi giật mình đánh thót khi tên mình bị xướng lên, buột miệng thốt lên: "Có lầm hay không vậy!"
Shirley Dương ra hiệu bảo tôi nghe tiếp. Đến lúc này Tuyền béo mới bị chúng tôi đánh thức khỏi cơn mộng đẹp, vẫn còn ngái ngủ, không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức gắt gỏng hỏi chúng tôi đang làm cái trò gì thế này. Tôi đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng ra hiệu cho cậu ta yên lặng để mọi người còn tiếp tục lắng nghe bản tin.
Chẳng hiểu có phải do nguyên nhân tín hiệu quá kém hay không, sóng radio liên tục đứt quãng, chúng tôi chỉ nghe câu được câu chăng, phần sau của bản tin đại để nói rằng khu vực Nam Kinh xuất hiện một nhóm tội phạm chuyên buôn lậu văn vật, liên quan đến vài vụ án với số lượng văn vật lớn gần đây. Mới đây nhất, trong một lần tiến hành buôn lậu văn vật, thành viên chủ chốt của nhóm này đã bị sa lưới, nhờ vậy mới lần ra được tên đầu đảng Hồ Bát Nhất đang núp trong bóng tối,...
Tôi nghe đài mà mắt chữ o mồm chữ a, sao mới ra nước ngoài được có mấy tháng, vừa quay về mình đã biến thành đối tượng bị truy nã, thậm chí còn là kẻ đầu đảng thế này. Tuyền béo đập tôi một phát: "Được đó, người anh em! Quen biết nhiều năm như vậy mà chẳng hề biết được cậu lén lút hành nghề phụ sau lưng tớ."
Bốn mắt hốt hoảng, vớ lấy áo khoác, nói: "Chỗ này không thể ở lại, chúng ta phải chạy thật nhanh!"
Tôi đẩy Tuyền béo xuống giường: "Bốn mắt nói có lý, có lẽ lệnh truy nã này đã được phát ra từ lâu rồi. Việc mà Răng Vàng muốn ám chỉ trong thư, e rằng chính là việc này."
Shirley Dương vứt chăn lông xuống, gấp gáp nói: "Giờ không nên chậm trễ, chúng ta lập tức chạy ra ngoài theo lối thoát hiểm, cố gắng đừng để chỗ phòng đón tiếp phát hiện ra."
Vừa tới Nam Kinh, tôi đã phát hiện ra mình chẳng hiểu sao lại biến thành tội phạm bị truy nã như người phát thanh viên kia đã nói, sự việc xảy ra đột ngột làm cả bọn luống cuống tay chân. Bốn người chúng tôi lập tức nhét bừa hành lý vừa mới dỡ ra vào lại ba lô, chuẩn bị bỏ chạy thoát thân theo cửa sau của nhà khách. Có ngờ đâu, vừa mới bước chân ra khỏi cửa, bốn người đã chợt nghe thấy tiếng bác gái trực tiếp tân hét vang vọng cả hành lang ở phía sau: "Chính là mấy người chúng nó, đừng để bọn chúng chạy thoát, bắt trộm, bắt quân bán nước Hồ Bát Nhất!"
Nghe thấy bác gái đó rủa như vậy, tôi nghiến răng ken két. Tuyền béo thét lên kinh hãi: "Đm, lão Hồ cậu được coi trọng quá nhỉ, sao đông người đuổi bắt thế này!"
Vừa ngoái đầu lại nhìn, tôi quả thực chỉ muốn khóc. Một đội quân cảnh sát mặc đồng phục xanh, đội mũ kê-pi, cầm gậy cảnh sát chặn ở lối vào hành lang, ngay cả cái mũ của mấy ông anh này cũng màu xanh lá, ít nhất phải có tới hơn mười người.
"Chạy, chạy, chạy bên này!" Shirley Dương dẫn đầu, dắt cả bốn chúng tôi chạy rẽ vào đường hành lang theo hướng ngược lại. Về sau cô ấy mới nói cho tôi biết, đó thói quen đã hình thành từ thời còn trong lục quân. Đến bất cứ chỗ nào, cô ấy sẽ tìm hiểu rõ đường đi lối lại, dự tính trước một phương án chạy trốn. Nếu không, cô ấy sẽ không dám ngủ. Bốn mắt bảo thói quen này cực kỳ tốt, muốn học hỏi để sau này còn biết lối mà tránh mặt Ma Cô Trẻ.
Tôi là người bị kẹp ở giữa, đường đi lại tương đối nhỏ hẹp, trong khi công an cảnh sát đứng chật kín cả hành lang, chỉ chờ ai thò đầu ra là lập tức tóm sống, gần như chặn đứng đường thoát thân của chúng tôi.
Tuyền béo vác hành lý, quýnh quáng đến mức đầu tóc ướt đẫm mồ hôi: "Những đồng chí này thuộc ban ngành nào không biết, nhẫn nại, tận tụy, chiến thuật vây bắt lại thành thạo đến lạ thường."
Tôi nói, cậu uống lộn thuốc hả, người đang bị bao vây là chúng ta, muốn tham khảo học hỏi cũng phải chờ đến lúc chạy thoát thân rồi hãy tính. Đúng lúc này, có mấy người chạy tương đối nhanh, đã lao tới trước mặt tôi. Đồng chí cảnh sát ở gần tôi nhất, người gầy như một con cá mắm, mắt sáng như sao, bay người chụp một cú nhanh như hổ đói vồ mồi rồi tóm chặt lấy thắt lưng quần tôi. Anh ta hưng phấn hét to gọi đồng bạn: "Số 1 số 1, tôi là số 13, kẻ tình nghi đã bị tôi bắt, xin được trợ giúp! Lặp lại một lần nữa, xin được trợ giúp!"
Thấy không ổn, Bốn mắt đạp thẳng vào gáy anh ta không một chút lưỡng lự. Tôi nói, đánh lén cảnh sát là phạm tội, cảnh sát và nhân dân như người một nhà, anh đánh anh ta cũng chẳng khác gì đánh em trai tôi vậy, nhìn thấy mà đau lòng.
Tuyền béo ỷ vào có cơ thể to béo, chắn kín đường hành lanh gần như không có chỗ để mà chui qua. Có hai Mũ Kê-pi muốn đột phá phòng tuyến của cậu ta, định lách người chui qua, nhưng ngay cả quần áo sắp tuột hết cả ra mà hai người vẫn không thể chui lọt.
"Lão Hồ, chạy mau, tớ sắp không chống đỡ được nữa rồi!" Tuyền béo nín hơi gồng người đến mức mặt đỏ thẫm, bị ai đó đập vỡ cả đầu từ lúc nào không biết, máu chảy xuống ướt đầm đìa cả mặt. Tôi thừa hiểu, với võ nghệ của mình, cậu ta còn khướt mới bị mấy anh bạn cảnh sát trẻ kia hành hạ đến thảm như thế. Nhất định cậu ta đã nghĩ cho tôi, sợ mọi việc sẽ biến thành trầm trọng hơn, cho nên mới gồng mình chịu trận mà không hề có ý định trả đòn. Shirley Dương là người chạy đầu tiên, đúng lúc này cô ấy bỗng vẫy tay lia lịa, ra hiệu cho chúng tôi biết lối ra ở ngay phía trước.
Thấy Tuyền béo bị thương, tôi bất chấp hậu quả, nhấc anh bạn cảnh sát nhỏ thó ở dưới đất lên rồi quăng ra. Những cảnh sát khác đang luống cuống quây quanh Tuyền béo, thấy người nhà mình bị ném tới, vội vàng xúm vào đón đỡ. Tuyền béo tranh thủ thoát thân khỏi vòng vây, nhưng có lẽ là do mất máu quá nhiều, chân cậu ta chẳng còn vững nữa, nếu không nhờ tôi chạy tới đỡ, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất như chó ăn phân.
Tranh thủ lúc hỗn loạn, chúng tôi phá vỡ cửa sau nhà khách, hăng tiết chạy liền một mạch hơn nửa giờ. Không giống như ngày nay, lúc ấy Nam Kinh vẫn chưa xây mới cơ sở hạ tầng, quanh nhà ga chỉ là đồng ruộng, hoàn toàn không có một công trình nhà xưởng nào cả. Đã quá nửa đêm, muốn tìm một nơi có bóng dáng con người còn khó hơn cả lên trời.
"Trước hết tìm một chỗ nghỉ chân, cầm máu cho Tuyền béo đã."
Tuyền béo được tôi và Bốn mắt dìu, đầu quấn một cái quần mặc mùa thu. Chúng tôi chạy trốn quá gấp gáp, không có thời gian sơ cứu vết thương cho cậu ta, tôi lôi bừa trong túi quần áo ra một cái rồi quấn lên đầu cậu ta để tạm cầm máu. May mà là một cái quần mùa thu bằng vải sợi, lỡ như rút phải đồ lót, có khi Tuyền béo sẽ giết tôi chết ngay tại chỗ mất. Bởi vì không dám chắc đối phương có còn tiếp tục truy đuổi hay không, để an toàn, chúng tôi đành phải ẩn náu trong một ruộng lúa đã gặt xong.
Vùng Nam Kinh, bốn mùa rõ rệt, nhưng xuân đến thời thiết vẫn không ấm lên chút nào. Gió rét căm căm không ngừng thổi, lạnh giá xuyên qua cả áo bông dày, cho dù giờ đã là tháng ba nhưng tiết trời vẫn như đang giữa mùa đông, lạnh đến mức nước mắt nước mũi chảy thành dòng. Quả thật, nếu không nhanh chóng dừng lại nghỉ ngơi hồi phục thể lực, tôi sợ không ai trong số bốn người chúng tôi có thể chịu đựng nổi. Trong tầm mắt là một màu đen kịt, Tuyền béo không ngừng thở hổn hển. Bốn mắt vắt nước mũi, run rẩy lấy một tấm bản đồ Nam Kinh ra. Thấy thế, tôi vội vàng lục túi áo, định tìm hộp diêm để chiếu sáng. Không ngờ vừa thò vào túi, ngón tay chợt nhói buốt vì lạnh khi chạm vào một vật trơn mượt.
Tôi giật mình đánh thót: túi gấm cứu mạng của chú Tiết!