Giống như Dương Chính dự liệu, ngày thứ hai sau khi Khương nhân tộc đồ sát bình dân thì liền bị hạ đài, còn bước lên vũ đài chính là tộc trưởng Thiên chích tộc Đại lý Nhiếp chánh vương Mạn Hải, cũng là phụ thân của Mạn Kỳ.
Mục đích của Mạn Kỳ đã đạt được; Lang quân của Khâu Viễn Sơn không có lý gì mà bất động.
Ngày thứ ba, Lang quân không báo trước mà gây chiến, trực tiếp xông vào Vệ Nhung Đông tuyên, may mà Quy Tàng không phải là kẻ ngốc, ở vùng phụ cận Đông tuyên đã điều phối rất nhiều lính trinh sát. Trinh sát của Lang quân vừa mới lên đường thì đã đưa tin tức cấp báo cho đại quân Vệ Nhung đang vây khốn Tác Ba Đinh.
Quy Tàng không nói một lời, lập tức dẫn quân chuyển hướng trở về.
Y mất ngày nay ăn uống không thấy ngon, có cảm giác sự tình có điểm cô quái. Phi báo của quân trinh sát làm cho nỗi lo lắng trở thành hiện thực, Lang quân, cừu địch truyền kiếp, đã tới.
Quy Tàng trong lòng không biết có tư vị gì, Lang quân sớm không đến, muộn không đến, ngay thời khắc mấu chốt Khương nhân tộc hạ đài phát động tiến công, y lờ mờ cảm thấy âm mưu mờ ám trong vụ này, nhưng với trí thông minh của y thì không đủ để xâu chuỗi lại, nếu như quân sư còn đó, khẳng định là có thế nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn.
Nghĩ đến Tả Thanh Tử, Quy Tàng vừa buồn bã vừa bi thống, cái chết của Tả Thanh Tử không đơn giản là chặt đứt cánh tay của y, mà cơ hồ là trừ khử được người nòng cốt của cả Đông tuyến đại doanh. Quy Tàng trong lòng có cảm giác không an toàn, y nghĩ tới sự hung ác của Lang quân, đến đi như gió, hành quân công kích lại còn giáo trá vô cùng, thực sự giống như lang sói.
Vệ Nhung Đông tuyến quân có Tả Thanh Tử là một thợ săn hoàn mỹ, mất đi Tả Thanh Tử Đông tuyên quân trờ thành con dê dưới vuốt sói.
Hiện tại Quy Tàng chỉ hy vọng một vạn quân lưu thủ ở Ngọc Long sơn có thế ngăn trở Lang quân tiến công, y đem đại quân của mình hồi doanh chi viện, bằng không Ngọc Long sơn chủ doanh bị phá, cả bình phong cúa Đông tuyên cũng bị mở tung, vùng đất rộng rãi phía Đông của đế quốc Vệ Nhung trở thành thịt trong miệng Lang quân tùy ý cắt xẻo.
Mười một vạn đại quân nhanh chóng hành quân giữa thảo nguyên đầy gió.
Binh đoàn công thành đi phía sau cùng, tiếp theo là bộ binh nặng, bộ binh nhẹ đi ở giữa, còn Quy Tàng dân hai đoàn kỵ binh đi đầu, các đại binh đoàn nối nhau đi giống như thế trận trường xà, đầu rắn cùng thân rắn cự ly cách nhau rất xa, nếu như Tả Thanh Tử còn sống chắc chắn sẽ mắng Quy Tàng là đồ ngốc.
Trên thảo nguyên mênh mông, cho dù là gấp rút hành quân cũng phải tiến quân bình ổn, các quân đoàn tô thành trận thế hai cánh dùng kỵ binh đoàn hộ tống, lỗ mãng sơ sài như vậy, đưa binh đoàn công thành chậm chạp nhất, có sức chiến đâu du kích cực yếu để ở cuối cùng, hơn nữa kết cấu giữa các quân đoàn rất lỏng lẻo.
Quy Tàng thực sự không đủ tư cách làm Đông tuyến thống lĩnh, dưới sự bào hộ của Tả Thanh Tử quá lâu, lúc chiếm ưu thế còn có thể xuất ra kỳ mưu, nhưng một khi rơi vào thế kém, rất nhiều nhược điếm của y đều lộ hết ra ngoài, tâm tư không đủ cẩn mật, không quan sát kỹ đại cục.
Đại quân lúc đang tiến vào Lạc Nhĩ sơn, nơi mấy ngày trước Quy Tàng đánh quân Khương nhân tộc đại bại, chém chết Ca Đặc.
Nơi này nguyên là đạo phòng tuyến thứ nhất ngoài Tác Ba Đinh của Lưu Vân quốc, rừng cây dày đặc, dễ thủ khó công, chỉ có một con đường do con người phá núi mở ra giữa sườn núi, đại chiến mấy ngày trước thi thể đầy đất, thậm chí đến giờ cũng chưa có ai thanh lý, mùi hôi thúi từ xác chết mục rữa xông lên, chỉ có mấy con kền kền đầu trọc ở nơi này tìm ăn thi thể mục nát.
"Đại nhân, đại quân cần phải dừng lại, phái mấy tên lính trinh sát đi thám thính trước!" Một tên quan thúc ngựa lên nói với Quy Tàng.
Quy Tàng lúc này đang lo sợ an nguy của Ngọc long sơn, giục ngựa tới trước núi mấy bước, nhìn thấy thi thể đầy đất, không giống như có người đến, phất mạnh tay quát: "Nhanh chóng hành quân tới trước, toàn quân cấp tốc đi qua ngọn núi này, trước khi mặt trời mọc ngày mai nhất định phải đến Ngọc Long sơn!"
Kỵ binh đi vào san đạo đầu tiên, tiếp đó là bộ binh nhẹ, bộ binh nặng rồi đến công thành binh.
Rừng cây yên tĩnh đáng sợ, thi thể rữa nát khắp mặt đất làm cả khu rừng núi âm khí đại thịnh, giống như có vô số cô hồn dạ quỷ mà mắt thường không thấy được đang gào khóc bên dưới, mi mắt Quy Tàng đột nhiên giật hai cái, có cảm giác không ổn thỏa. Thi thể nằm trên đất quá nhiều, hơn nữa đều vũ trang đầy đủ.
Thi thể sau khi chiến đấu khẳng định sẽ được thanh lý, vũ khí khôi giáp hoàn hảo cùng được thu lại.
Sao nơi này còn có nhiều vũ khí như vậy, Quy Tàng còn đang suy nghĩ.
Đột nhiên một bầy chim kinh hãi bay khắp núi rừng, công sự phòng ngự nguyên đã bị phá hủy thình lình xuất hiện vô số đầu người, muôn ngựa cùng hí vang trên đường rừng, tiếng tù và đặc trưng của kỵ binh thảo nguyên lúc xung phong vang lên trên đỉnh núi.
"Sát, sát!" Kỵ binh khắp núi giống như cỏ mọc lao ra, cùng cất tiếng thét, tiếng vó ngựa động trời, bọn kỵ binh thảo nguyên công kích làm Quy Tàng giật mình nhảy dựng lên, hơn nữa lúc này y đang ở đầu hàng ngũ.
Tên bay khắp trời, quân Vệ Nhung hoàn toàn không có phòng bị lớp lớp ngã xuống đất. Mấy đợt tên làm cho đội hình của Vệ Nhung quân vốn đã lỏng lẻo càng thêm hỗn loạn không kềm được.
Tiếng tù và xung phong càng lúc càng tới gần.
Bọn kỵ binh bỏ cung tiễn, lao tới như nước lũ chảy tràn.
Quy Tàng cố gắng áp chế nỗi sợ trong lòng, lớn tiếng quát lên: “Phóng tiễn, phóng tiễn!”
Sự tình khủng bố hơn nữa lại phát sinh, nhiều thi thể lúc đầu nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy, cầm trường thương tấn công quân đội Vệ Nhung.
Nhiều binh sĩ Vệ Nhung còn chưa kịp bắn tên đã bị đánh rơi xuống ngựa, sau một lúc sườn núi đầy rẫy quân kỵ binh Vệ Nhung ngã rạp xuống như nước lũ, đại quân giống hình trường xà chớp mắt đã tan vỡ chia năm xẻ bảy.
Loan đao phản chiếu ánh mặt trời lấp loáng trên thảo nguyên, gây nên từng đợt mưa máu trong đội hình Vệ Nhung quân.
Đầu lâu, tay chân gãy cụt bay loạn xạ trong tiếng gầm thét của loan đao.
Quy Tàng cưỡi một thớt ngựa suất lĩnh kỵ binh nặng muốn xông trở lại.
Một tên quan trợ tá liều chết ôm lấy y: "Thống lĩnh đại nhân, không được đâu, số lượng địch nhân hơn xa tưởng tượng của bọn ta, nếu chúng ta quay trở lại, nhiều người chen lấn như vậy, nếu như từ trên núi xô đá lăn gỗ xuống thì chúng ta chắc chết chứ không nghi, đại nhân nhanh chóng mang đại quân rời khỏi vùng núi này, tới vùng phía trước rộng rãi trống trải rồi mới tính tiếp."
Cảnh thảm sát kịch liệt còn vang bên tai, nhìn thấy bọn binh công thành rơi lại phía sau chiến lực thua kém bị kỵ binh thảo nguyên vây lại chém giết.
Quy Tàng chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên óc, y chỉ nghĩ đến Lang quân hung mãnh nhưng quên mất kỵ binh Lưu Vân cũng là bọn sói đói ăn thịt người không nhả xương.
"Thông lĩnh đại nhân ngàn vạn lần không thê xung động!" Tên trợ tá này thấy Quy Tàng không hề động đậy, liều mạng nắm lấy dây cương của hắn.
Tên trợ tá này năm xưa là trợ thủ dưới trướng Tả Thanh Tử, sau khi Tả Thanh Tử chết, rất nhiều việc đều do hắn bày mưu tính kế.
Quy Tàng do dự mấy lần, cuối cùng biết là không thể làm gì khác, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương, giận dữ giật mạnh dây cương quay đầu ngựa lại, thét lớn một tiếng:'Toàn quân đột vây, không được ham chiến!" Dưới sự lãnh đạo của y, kỵ binh xông thẳng ra ngoài Lạc Nhĩ sơn trước tiên, sau đó đến phiên bộ binh nhẹ cũng thoát ra không ít, tiếp đó là bộ binh nặng hai vạn người chỉ lác đác có năm, sáu ngàn người thoát ra được, nhưng công thành binh toàn quân đều bị tiêu diệt, một mạng cũng không còn.
Trên Ngọc Long sơn, Lang quân cuối cùng đã đột phá được tầng tầng phong tỏa, quét sạch một đường đến tận dưới chân núi Ngọc long sơn.
Phó thống lĩnh Mục Phi Vân trấn thủ trên núi đứng ỏ vọng canh trên đinh núi, nhìn thấy Lang quân đông nghìn nghịt kéo đến đang súc thế đợi phát, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt không thôi.
Đại doanh trấn thủ Ngọc Long sơn chỉ có một vạn binh sĩ, nhưng Lang quân dưới chân núi ít nhất cũng là năm vạn người, hà huống đây chỉ mới là đạt thứ nhất, sau đó tất phải còn từng đợt dồn dập liên tiếp ập đến, không biết mình có thế ngăn cản đến lúc nào, chỉ CỐ chống đờ cho đến khi đại quân trở về.
May mà còn có quân sách Tả quân sư lưu lại, trong lòng cuối cùng mười phần cũng có một điểm tin tưởng.
Ngọc Long sơn sau khi được Tả Thanh Tử cải tạo sáu năm, quét sạch ngọn núi này không phải là đơn giản.
Ngọn núi đã được đào thông thành vô số thông đạo, ngoài ra cơ quan hầm bẫy còn nhiều vô kể, Khâu Viễn Sơn cho dù có binh lính nhiều gấp năm lần Vệ Nhung quân cũng không dám tùy ý xông lên.
Một bọn lính đỡ đạn hai ngàn người từ Lang quân phân ra tiến về Ngọc Long sơn.
Vừa tiến đến ven sơn đạo khoáng mấy chục mét, đất cát đột nhiên sụt lún xuống, trên trăm binh sĩ la thảm rơi xuống hẩm bẫy, tiếp đó tên bay dày đặc không biết từ hướng nào bắn tới, mấy trăm người biến thành con nhím, bọn binh sĩ còn lại muôn thối lui cũng không thế chỉ có thể cắn răng tiến lên phía trước, chưa đi được mấy bước thì đá tảng khổng lồ lăn từ trên núi xuống, bọn binh sĩ bị đè khóc la thảm thiết, lúc chạy né tứ tán toàn bộ lại bị ám tiễn không biết từ đâu bắn tới giết chết.
Hai ngàn người, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Mục Phi Vân tín tâm lại tăng lên cực độ. Quân sách quân sư lưu lại và cơ quan ám đạo so với tưởng tượng còn có lực sát thương lớn hơn.
Huống gì còn có quân bài chủ chưa đem ra sử dụng.
Hắn không biết rằng có hai người đang đứng trên một ngọn cây đại thụ cách đó không xa nhìn về bên này. Một người thần sắc lãnh khốc, toàn thân mặc hắc y, trên lưng đeo một thanh trường đao đặc chế, trên thân phát ra khí tức lạnh lẽo, đứng bên thân hắn là một tuyệt sắc mỹ nữ tóc trắng.
Hai người đều nhìn vào chiến trường. "Ngươi xem chiến cục hiện nay như thế nào?" Thanh âm của mỹ nữ tóc trắng Tư Gia Lệ vô luận là vào lúc nào cũng rất động lòng, vĩnh viễn không thể nghe ra được tình cảm chân thật của nàng từ trong âm thanh mê người đó, cho dù trước mắt là sa trường tàn khốc cũng không làm cho nàng ta có chút nào dao động.
Dương Chính lạnh như băng nói:"Tả Thanh Tử là một nhân tài!"
Tư Gia Lệ gật đầu:"Đương nhiên... Bất quá ta tin là ngươi so với hắn cũng không kém."
"Luận kế mưu, sách lược, ta thực sự không bằng hắn." Dương Chính đối với chính mình biết rất rõ.