Ma Thần Tướng Quân

Quyển 11 - Chương 2: Áp dụng chiến đấu lực thích hợp

Ads

Nghĩ tới lần này mình lựa chọn thí luyện có độ khó cao nhất là đến sào huyệt Thực nhân ma, Khải Sắt Lâm trong lòng vừa cảm thấy ủ rũ lại vừa thấy hối hận.

"Sao nào? Sợ rồi hả?" Dương Chính cầm một ly nước đưa tới trước mặt Khải Sắt Lâm.

Hắn vẫn cười cợt như cũ, tựa hồ vẻ nhếch nhác của tiểu đội thí luyện không lọt vào mắt, Khải Sắt Lâm nhìn thấy thì nổi giận quay đầu không để ý gì đến hắn.

Dương Chính ngồi xuống bên Khải Sắt Lâm, chậm rãi nói:"Kỳ thực cô nên thấy hôm nay đã tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều, hôm qua các cô chỉ vừa tiến vào hiệp cốc chưa đầy 500 mét đã bị đuổi chạy ra, chỉ nhờ vào Tạp Mông mới giết chết được một tên Thực nhân ma, hôm nay tiến vào hơn 1000 mét, hơn nữa còn giết chết đến 22 Thực nhân ma, trong một ngày mà tiến bộ nhiều như vậy cũng không tệ rồi."

Khải Sắt Lâm mắt khẽ sáng lên, nhưng nghĩ lại thì cô bực dọc nói:"Nhưng hôm nay chỉ toàn dựa vào Luyện kim dược tề, nếu như dựa vào thực lực bản thân thì sợ là cũng không được như hôm qua."

Dương Chính lắc đầu than:"Ta hỏi cô, các ngươi học ở trường là học cái gì, sở trường của các cô là cái gì?"

Khải Sắt Lâm cũng không phải là nữ nhân ngốc nghếch, nàng tức thì hiểu rõ:"Ngươi nói bọn ta nên phát huy thực lực của Luyện kim hệ phải không?"

"Thông minh, cô nghĩ xem, các cô đều xuất thân từ Luyện kim hệ, ma pháp vốn không phải là sở trường, các cô dùng thứ không phải sở trường của mình ra ứng phó, lại thẹn mình không bằng người, không phải là tự khinh rẻ mình hay sao? Các cô nghĩ thử xem, có ai buộc các cô dùng ma pháp đánh bại địch nhân hoàn thành thí luyện hay không? Hay các cô có thể dùng Luyện kim thuật mình sở trường nhất đối kháng với địch nhân? Các cô đã quá coi khinh chức nghiệp của mình, trên sự thật ta cho rằng một Luyện kim sư cao minh chân chính ở phương diện công kích phòng thủ hoàn toàn không thua sút các ma pháp sư chính quy khác. Các cô đều bị trói buộc bởi quan niệm truyền thống, đều cho là Luyện kim sư chỉ là những người trói gà không chặt, trốn trong phòng thực nghiệm nghiên cứu, chỉ có thể chế tạo khôi giáp cho các anh hùng trên sa trường. Đó hoàn toàn là ý tưởng sai lầm. Để lát nữa ta cho các cô biết lực lượng của một sơ cấp luỵên kim sư. Y hoàn toàn có thể chống lại được một cao cấp pháp sư." Lúc Dương Chính thuyết giáo với Khải Sắt Lâm, bên người sớm có mấy học sinh chú ý tới, hơn nữa còn bị lời nói của Dương Chính thu hút.

Nhưng khi nghe câu cuối cùng của hắn bọn học sinh đều cười chế nhạo.

Cả Khải Sắt Lâm cũng cảm thấy đó chỉ là nói chơi cho vui.

Dương Chính cười nhẹ, đặt cái ly xuống đất, đứng thẳng dậy, ngoắc tay với Mã Đế đang ở phía xa.

Khi tiểu pháp sư anh tuấn ưu nhã tới, Dương Chính lớn tiếng nói:"Ta bây giờ dùng thân phận một sơ cấp luyện kim sư khiêu chiến với pháp sư đẳng cấp tối cao trong đội ngũ các ngươi."

Ánh mắt Mã Đế lộ vẻ ngạc nhiên.

Thí luyện đã bắt đầu nhiều ngày, đương nhiên không có ai coi Dương Chính chỉ là một sơ cấp pháp sư và sơ cấp luyện kim sư, bởi vì lúc hắn đi săn đã biểu lộ thân thủ mẫn tiệp và xạ thuật tinh chuẩn khiến người ta giật mình.

Mấy nữ học sinh yêu thích Mã Đế bất mãn nói:"Ai cũng biết ngươi tiễn thuật lợi hại, nếu như Mã Đế bị ngươi bắn bị thương thì sao?"

Dương Chính bật cười:"Ta nói rồi, ta chỉ lấy thân phận là sơ cấp luyện kim sư khiêu chiến Mã Đế, như vậy nếu như ta sử dụng cung tiễn hoặc vũ lực, thậm chí cả tiểu hỏa cầu và thủy đạn cơ bản nhất của pháp sư thì cũng coi như thua. Ta chỉ dùng các loại dược tề mà sơ cấp Luyện kim sư có thể chế tạo, sao nào? Mã Đế, ngươi có tiếp nhận khiêu chiến hay không?"

Mã Đế suy nghĩ một lúc nói:"Đó là do ngươi nói, thua thì đừng oán ta."

"Thắng được ta thì hãy nói." Dương Chính nói rất thoải mái.

Lòng hiếu thắng của thiếu niên tức thì bị kích động, Mã Đế nói:"Bắt đầu thôi!"

"Chờ chút!"

Lúc mọi người đang nghĩ Dương Chính khiếp chiến thì hắn mỉm cười nói:"Thể lực và ma lực của ngươi hiện giờ còn không bằng cả trung cấp pháp sư, bây giờ chiến đấu thì không có chút ý nghĩa, ngươi nghỉ ngơi nửa thời thần đi."

"Hơn nữa, trước khi bắt đầu thi đấu ta cần nói rõ mấy quy tắc. Thứ nhất, trường đấu cần phải lớn hơn, bao gồm cánh rừng nhỏ này, thứ hai trước khi quyết đấu hai người có thể tự lựa chọn luyện kim dược tề để trang bị, đương nhiên ta chỉ có thể lựa sơ cấp luyện kim dược tề mà thôi. Thứ ba, à, không có thứ ba, chiến đấu đến khi một bên khiến cho bên kia không còn sức chiến đấu thì thôi."

"Tên nói khoác, đánh cho hắn má nhìn không ra luôn đi!"

Tiểu đội thí luyện đứng trên một gò núi gần Thu Phong hiệp cốc nhìn xuống khu rừng nhỏ, lúc này hai đầu rừng cây một người là đệ nhất mỹ nam tử kiêm thiên tài Mã Đế, còn người kia là Dương Chính vốn là trù sư.

Mọi người quan chiến đều cho là Mã Đế hơn xa Dương Chính.

Cho dù mấy người Nặc Lý Mạn bình thường không thích Mã Đế, hy vọng Dương Chính có thể giáo huấn y, nhưng sau khi nghe Dương Chính "cuồng vọng tự đại" đặt ra quy tắc thì đã không còn chút hy vọng nào đối với trận đấu này. Một sơ cấp luyện kim sư đấu với một cao cấp pháp sư không phải là đi chết thì là gì?

Lúc mọi người còn đang suy nghĩ thì trận đấu đã bắt đầu.

Vì hai bên đứng ở hai đầu rừng cây cho nên khi bắt đầu trận đấu bên này không nhìn thấy được bên kia.

Mã Đế uống Miêu dứu và Thạch bì xong, sau đó lao về phía đối diện.

Lúc y hành động, mọi người trên gò núi phát hiện Dương Chính không hề tiến lên mà chỉ chậm rãi cúi người đào mấy cái lỗ trên mặt đất, sau đó chôn thứ gì vào trong. Vì thời gian chuẩn bị trước trận đấu là nửa thời thần nên hai bên đều mang theo Luyện kim dược tề, Dương Chính thậm chí ngay trước trận đấu còn dùng công cụ luyện chế một số dược tề, mọi người đều không biết Dương Chính đã chuẩn bị thứ gì.

Gạt bỏ hết mọi thứ, Mã Đế nhờ vào Miêu dứu dược tề duy trì sự nhanh nhẹn đã tới giữa rừng cây.

Dương Chính ném vào rừng cây thứ gì đó, sau đó bùng một tiếng, vụ khí dần dần lan tỏa.

"Thôi vũ tề."

Người trên gò núi đều nhận ra thứ Dương Chính sử dụng chính là Thôi vũ tề. Thôi vũ tề thành phần chủ yếu là băng khô, chất dịch có màu bạc, chế tạo rất đơn giản, đây chính là khóa trình luyện kim sơ cấp, Dương Chính tịnh không hề phạm quy.

Quả nhiên dưới tác dụng của nó, rừng cây nhanh chóng nổi lên vụ khí màu trắng.

Lúc này Dương Chính tiến vào trong vụ khí không thấy đâu nữa.

Còn Mã Đế vừa nhìn thấy vụ khí tung bay liền nhanh chóng phóng qua, vừa phóng qua y vừa phóng ra Cụ phong thuật.

Cụ phong thuật có cái tên nghe thật khiếp người, thực tế chỉ là thôi động quy tắc lưu động không khí sinh ra lốc xoáy, nếu như đại pháp sư thi triển thì uy lực tương đối lớn, bất quá thực lực của Mã Đế còn chưa tới mức đó cho nên Cụ phong thuật này không thể gây thương tích cho người.

Mã Đế cũng không nghĩ tới việc dùng Cụ phong thuật đối phó đối phương, y chỉ muốn dùng nó để xua tan vụ khí mà thôi.

Cuồng phong thổi nghiêng ngả cả rừng cây, vụ khí lưu động theo cuồng phong dần dần biến mất.

Mã Đế nhìn thấy một bóng người phía trước, y vội vàng xông lên, đồng thời lấy ra một ít ma pháp dược phấn trong tay áo, ý đồ cho đối phương nếm thử năng lượng hỏa cầu.

Chỉ là thi đấu mà thôi, không cần phải dùng tới ma pháp có lực sát thương mạnh, Mã Đế phóng ra hai hỏa cầu to cỡ nắm tay, hai tay y đồng thời thi phóng ma pháp, biểu lộ rõ ma pháp tạo nghệ của y không thẹn với danh hiệu cao cấp pháp sư cao quý.

Hai hỏa cầu một trên một dưới đánh vào vùng trên và dưới của nhân ảnh đó.

Lúc hỏa cầu bắn trúng, hai tiếng nổ đồng thời vang lên.

Mã Đế trong lòng mừng rỡ, cả người lao tới, nhưng sau khi hai tiếng nổ vang lên nhiều mảnh vải bốc cháy có dính chất lỏng màu xanh bay tới, Mã Đế vì tới quá gần chỗ phát nổ, lại thêm thể tích dung dịch quá nhiều cho nên cả mặt mày, thân thể y dính đầy dịch thể đó.

Chất dịch lầy nhầy như nước mũi dính trên người không chỉ khó chịu mà càng làm cho người ta vô cùng khó chịu.

Lúc Mã Đế nhìn kỹ dịch thể đó, sắc mặt liền trắng bệch:"Sử lai mỗ dược tề!"

Loại Sử lai mỗ dược tề này tuy không chứa chất độc trí mạng nhưng một khi dính vào thân thể thì dính rất chặt khó mà rửa sạch, hơn nữa lại gây ngứa ngáy vô cùng, bình thường chỉ để đùa giỡn tinh nghịch, không ngờ đối phương lại sử dụng thứ hạ lưu này.

Quá mức ti bỉ rồi!

Mã Đế cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, tức giận cơ hồ ói máu khi nhận ra đâu có người nào, bất quá chỉ là hai bộ y phục treo trên cây, hơn nữa trên y phục còn có rất nhiều Sử lai mỗ dược tề!

Dược tề trên người bắt đầu phát tác, y khó chịu đến mức bắt đầu sử dụng mấy cái Tịnh thủy thuật.

Nhưng Thủy ma pháp phổ thông này không cách nào tẩy sạch thứ dược tề đó.

Người đứng trên gò núi tịnh không biết rõ bên dưới đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi Mã Đế phóng ra hai hỏa cầu thì thân thể không ngừng vặn vẹo làm ra đủ các tư thế cổ quái.

Mấy tên tiểu tử nghịch ngợm như Nặc Lý Mạn bắt đầu cất tiếng cười vang.

Mấy tên học sinh khác cũng cố gắng nén cười.

Mã Đế trước nay vốn rất trọng vẻ bề ngoài lâm vào tình cảnh này, tức thì nổi giận, chỉ muốn mau chóng đập bẹp Dương Chính để phát tiết lửa giận.

Ngay lúc này, Dương Chính từ phía sau một cây cổ thụ thò đầu ra, lại còn ngoắc tay khiêu khích.

Mẹ nó, Mã Đế lao về phía trước, đối với kẻ địch không thể dùng vũ lực và ma pháp thì y không sợ gì cận chiến, y vừa chạy vừa hội tụ mấy Phong nhận (lưỡi đao gió) sẵn sàng.

Mã Đế nổi giận sử dụng đến ma pháp sát thương cao, dù sao trong đội ngũ còn có mục sư, chỉ cần không chết thì thương thế nghiêm trọng cỡ nào cũng đều có thể khôi phục được. Nhìn thấy phong nguyên tố chuyển động quanh người y, Dương Chính vội phóng mấy bước nhảy ra ngoài rừn.

Mã Đế đương nhiên không bỏ qua, phong nhận phóng ra cắt nát cành lá.

Dương Chính lăn mấy vòng trên mặt đất né khỏi công kích. Lúc này, Mã Đế đã tới bên ngoài rừng, trên người y dịch nhầy giống như nước mũi vẫn còn chảy ròng ròng nhưng y lộ vẻ hưng phấn đến mức cất tiếng cười đắc ý.

Ngoài rừng không có chướng ngại để tránh né, để ta xem lần này ngươi còn trốn ở chỗ nào?

Dương Chính kinh sợ lùi lại, Mã Đế càng thêm đắc ý, chậm rãi vận khởi phong nhận ở diện rộng, miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ phong hệ, lần này nhất định phải cho ngươi biết tay.

Trên gò núi, Khải Sắt Lâm có chút khẩn trương, còn các học sinh khác thì hưng phấn cổ vũ cho Mã Đế.

Ngay lúc Mã Đế sắp phóng phong nhận ra, y chợt dừng lại, sau đó vận sức vung chân... nhưng vung chân lên không được... y lại cố sức nhưng vẫn bất động. Mã Đế cúi đầu nhìn, mẹ nó, không biết từ lúc nào dưới đất đã dính đầy Cường lực giao (keo dán).

Ti bỉ, vô sỉ!

Mã Đế giận đến phát điên, đang muốn niệm xong âm tiết cuối cùng của ma pháp, để phong nhận hình thành chém nát tên nam nhân khả ố trước mặt!

Không ngờ y niệm chưa xong thì tên khốn kia vung tay, một đám phấn màu đỏ bay tới, theo gió cuốn vào mũi Mã Đế. Y hít vào quá nửa, thần tình trở nên vô cùng kỳ quái, sau đó phun phì phì liên hồi, còn phong nhận vì niệm chú nửa chừng bị ngắt ngang, hơn nữa Mã Đế căn bản đã phun phì phì gần chết, lấy gì mà còn có thể sử dụng ma pháp.

Hỗn đản!

Cả Lạt tiêu phấn (bột ớt) hắn cũng dùng!

Hỗn đản!

Hỗn đản!

Mã Đế chịu hết nổi, giơ tay che mắt mũi nhưng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng không cách nào kìm được.

Lúc này một thanh âm bình thản vang lên:"Ngươi thua rồi!"

Mã Đế giận dữ ngẩng đầu, phát hiện Dương Chính tay cầm một cái bình, miệng bình nhắm chuẩn vào y, bề mặt miệng bình bốc lên một mùi vị quen thuộc, thì ra đó là Tiêu thủy (axít).

Mã Đế tức thì không dám lên tiếng.

Nếu như bị Tiêu thủy đổ vào người thì đừng nói cao cấp ma pháp sư, ngay cả đại ma pháp sư cũng bị biến thành xương trắng.

.........

Bọn học sinh im lặng đứng im, ánh mắt cổ quái lẫn sợ hãi nhìn vào nam nhân đang rất bình tĩnh đó.

Còn Mã Đế chỉ còn mặc quần ngắn, tiếp thụ trị liệu của Lâm Đạt mục sư, Sử lai mỗ dược tề khiến cho y một phen vất vả, vì đển rửa sạch thứ này, lớp da toàn thân y đều bị chà xát thành màu đỏ.

Y cũng nhìn Dương Chính đầy vẻ phức tạp, nghe thấy hắn thản nhiên bình luận về trận chiến.

"Các ngươi thấy đó, nếu như các ngươi có thể vận dụng dược tề trong tay hợp lý thì đánh ngã một pháp sư cường đại hơn mình tịnh không khó khăn gì. Tuy ta và Mã Đế chiến đấu đã dùng nhiều kỹ xảo, và nếu ngõ hẹp gặp nhau thì một sơ cấp luyện kim sư sẽ bị cao cấp pháp sư đánh gục trong chớp mắt nhưng các ngươi cần ghi nhớ, lực chiến đấu của một người tịnh không thể so sánh với năng lực cường đại của y. Kỹ xảo chiến đấu các ngươi phải nhớ kỹ là trọng yếu phi thường. Nếu như các ngươi học cách chiến đấu chính diện từ học giáo như một kỵ sĩ thì hiện giờ các ngươi cần phải học cách chiến đấu giống như một đạo tặc, thích khách, dùng đủ mọi cách để triển hiện hết lực chiến đấu của mình ra."​