Ma Sư Xuống Núi

Chương 98: Tiểu Nam Hài.

Lúc này, ở một thôn xóm nhỏ nào đó trên đại lục...


"A Ngưu, con đâu rồi, A Ngưu!"


Nghe thấy tiếng gọi của nữ tử, tiểu nam hài khoảng chừng năm tuổi này vẫn thủy chung ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó.


Thân thể hắn tương đối nhỏ gầy, thoạt nhìn cũng cùng những hài tử 3 tuổi không có gì khác. Làn da đem nhẻm do cháy nắng quá lâu, trên người mặc một bộ y phục rách nát, chắp vá khắp nơi.


Ngũ quan của nam hài cũng không tính là đặc biệt xuất sắc, thuộc về kiểu đặt giữa đám người liền sẽ nhanh chóng quên mất.


Tóc ngắn dùng dây cỏ cột thành chùm nhỏ ở sau đầu. Tóc mái lưa thưa được vén sang một bên, để lộ ra một đôi mắt ám trầm, âm u như vực sâu thăm thẳm, không phù hợp với số tuổi.


Lúc này, chủ nhân của giọng nói cũng đã dần dần xuất hiện ở phía sau lưng nam hài.


Đây là một nữ nhân niên kỉ chỉ khoảng ba mươi. Trên người mặc một bộ y phục sẫm màu, bị giặt tẩy đến trắng bệch. Tóc được búi cao ở sau đầu theo kiểu phụ nhân đã có gia thất.


Vài sợi tóc đen rơi xuống, dán vào trên gương mặt của nữ nhân, dịu dàng mà xinh đẹp.


Chỉ là, nếu nhìn kỹ, người ta sẽ lập tức phát hiện ra được chỗ bất hợp lý ở đây. Đó chính là, trái ngược hoàn toàn với dung mạo thanh tú động lòng người của nàng, lại là một đôi mắt trống rỗng, vô hồn, không có nửa điểm tiêu cự.


Phối hợp với gậy gỗ mà nàng đang dùng để dò đường, không khó để đoán ra được, nữ nhân này, thế mà lại là một người mù!


'Lộc cộc' 'Lộc cộc'


Tiếng gậy gỗ va vào trên đất đá vang lên, khi truyền vào tai nam hài, đã khiến hắn thu hồi tầm mắt, lập tức quay đầu.


Hắn không nói không rằng, chỉ mặt không cảm xúc, tựa như u linh đi tới bên cạnh nữ nhân, đưa tay đỡ lấy nàng.


Cảm nhận được bàn tay gầy guộc, nhỏ bé của đối phương. Gương mặt hoảng loạn của nữ tử mới thả lỏng. Nhưng rất nhanh liền đã nghiêm nghị răn dạy :"Sao con bỗng dưng lại bỏ chạy a! Lỡ vấp ngã thì phải làm sao bây giờ?"


Đối với lời dạy dỗ của nữ nhân, nam hài cũng không đáp lại. Chỉ bắt đầu dìu nàng bước đi.


Nữ nhân tựa hồ cũng đã quen thuộc với tính cách này của hắn. Cho nên rất tự nhiên mà dạy dỗ hắn một đợt, sau đó lại bắt đầu nhu thanh dỗ dành hắn.


Nhưng chỉ đi được nửa đường, phụ mẫu bọn họ lại đụng phải một chút phiền phức.


Lúc này, ở trên một gò đất đằng xa, một nam nhân cao lớn, lưng hùng vai gấu liền bước xuống. Gương mặt râu ria xồm xoàm, vừa nhìn liền biết là không phải kẻ tốt lành gì.


"Ôi chao, thật sự là duyên phận trời ban a. Tiểu nương tử, có muốn để ta giúp đỡ, dẫn mẫu tử các ngươi về nhà không?" Dùng giọng điệu ngả ngớn trêu chọc bọn họ, đôi mắt hổ sáng rực của Long Tiêu vẫn không dời khỏi bờ mông bao khỏa dưới lớp váy dài của Tịnh Hương.


Bị gã nhìn đến toàn thân ghê tởm không chịu nổi. Tịnh Hương liền lập tức xoay người, lạnh mặt đe doạ :"Long Tiêu, ngươi tốt nhất đừng có giở trò xằng bậy. Nếu không, ta sẽ đi báo cho trưởng thôn là ngươi quấy rối ta!"


Không biết là lời doạ dẫm này của Tịnh Hương thật dọa sợ Long Tiêu hay không. Gã ta cũng thật sự không mở miệng nói xằng nói bậy nữa.


Lúc này, thở phào một hơi, Tịnh Hương cũng không dám ở cùng một chỗ với gã quá lâu, lập tức dẫn theo nam hài rời đi.


Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, Long Tiêu chỉ xùy một tiếng khinh miệt, rõ ràng là không đem nàng để vào mắt.


"Hừ, còn dám cả gan dọa dẫm lão tử. Để xem sau này lão tử có làm ngươi ngoan ngoãn bò trên đất làm chó, cầu xin lão tử tha mạng không."


Âm thanh của Long Tiêu mặc dù nhỏ, nhưng lại vừa vặn truyền vào tai của mẫu tử hai người bọn họ. Cũng không biết là gã cố tình hay vô ý.


Nhưng dù là mục đích nào đi nữa, thì những lời này, vẫn khiến sắc mặt Tịnh Hương trong nháy mắt trắng bệch, bước chân cũng hơi lảo đảo.


Đến khi đã đi xa nơi đó rồi, nàng mới nghiêng đầu, nói với nam hài :"Trên đời này làm sao lại có loại cặn bã như vậy kia chứ?"


"Nếu hắn ta có thể biến mất, thế giới này có lẽ sẽ sạch sẽ hơn một chút rồi."


Chỉ là, người nói vô tình, người nghe hữu ý chính là loại thuyết pháp này.


Rất nhanh, mẫu tử hai người đã trở về trong làng. Dân cư ở đây cũng không đông đúc, vẻn vẹn còn chưa đạt tới trăm người.


Cả hai vừa bước vào, bên cạnh đã lập tức vang lên tiếng chào hỏi của người dân trong làng. Thậm chí, còn có người chạy tới, đưa tặng thức ăn cho bọn họ. Thái độ niềm nở đến có phần không thiết thực.


Mỉm cười nhận lấy đồ vật bọn họ đưa tặng, Tịnh Hương một bên nói tạ. Một bên lại dắt theo nam hài vượt qua đám người, có chút ý vị chạy trối chết.


Đến khi đã đi đến gần cuối thôn, không còn người qua lại nữa, nàng mới hơi dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt nam hài, đưa tay bẹo má hắn :"Tất cả đều là do A Ngưu nhà chúng ta quá đáng yêu a."


"Bình thường không sao, chỉ cần dẫn con theo, bọn họ đều sẽ nhiệt tình như vậy."


Khi bị Tịnh Hương đụng chạm, trong mắt nam hài liền lướt qua một tia hung quang. Nhưng rất nhanh liền đã bị che khuất.


Tịnh Hương ở trên mặt nhỏ của hắn hôn hôn vài cái, đưa tay xoa đầu hắn, mới vừa lòng phải ý đứng dậy. Có chút mừng thầm lẩm bẩm :"Nhưng như vậy cũng rất tốt. Không bị người chán ghét, chỉ trỏ sau lưng, chúng ta mới có thể hạnh phúc được."


----------------------------


Chiều dương buông xuống, Long Tiêu lại theo đường cũ trở về nhà.


Vừa đi, gã còn vừa hừ hừ một điệu khúc gì đó, trong miệng vẫn đang cắn cọng cỏ.


Nhà của gã nằm ở đầu thôn, cũng thuộc về gia đình khá giả ở đây. Gã sống chung với đệ đệ, có một thê tử hiền lành xinh đẹp, còn có một nhi tử năm nay đã được sáu tuổi.


Vừa đi đến cửa nhà, chuẩn bị cởi giày bước vào, Long Tiêu đã đột ngột phát hiện được một chỗ không thích hợp.


Ở trước thềm nhà của gã lúc này, cư nhiên lại vô duyên vô cớ nhiều ra một đôi giày nhỏ được đan bằng cỏ lao. Kích thước còn nhỏ hơn bàn chân của nhi tử gã một vòng.


"Tiểu Thái, mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm a. Thạch Đầu, còn không mau đi xới cơm cho đệ đệ."


Thạch Đầu chính là nhũ danh của nhi tử Long Tiêu.


Mà chủ nhân của giọng nói này, không phải ai khác, chính là thê tử của gã - Ngọc Nương.


Long Tiêu lúc này liền nổi giận, ngay cả giày cũng không cởi ra đã lập tức xông thẳng vào nhà.


Gia đình gã mặc dù khá giả, nhưng cũng không thể lãng phí lương thực lên người kẻ khác được a. Ngày bình thường, nếu có khách nhân tới, Ngọc Nương nhất định sẽ đi thông tri gã một tiếng, không thể nào tự tiện quyết định như vậy được.