Ma Sư Xuống Núi

Chương 2: Ma Sư Xuống Núi.

   Trước kia, Ma giáo chỉ là một đám ô hợp tụ tập lại một chỗ với nhau. Luôn bị chính đạo tu sĩ ép tới gắt gao.
   Cho đến một ngày kia, Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã dùng thủ đoạn lôi đình lên làm giáo chủ, thống nhất ma tu. Chính đạo tu sĩ mới bắt đầu để mắt tới nơi này.
   Nhưng hết thảy đều đã muộn.
   Độc Cô Duy Ngã một tay che trời, chưa đến trăm năm liền đã quét ngang đại lục.
  Kẻ không phục? Giết.
  Kẻ chống đối? Giết.
  Giết, giết, giết, rốt cục liền không còn người dám chống lại Ma giáo nữa.
   Nhất thời, ma diễm thao thiên. Chính đạo tu sĩ chỉ có thể co ro rụt đầu, chờ đợi thời cơ phản công.
   Tổng đàn Ma giáo nằm ở phía tây dãy núi Côn Luân. Quanh năm mù mịt chướng khí, đá sỏi ghồ ghề. Từ xa nhìn tới tựa như một đầu hồng hoang hung thú đang tiềm phục, vô cùng khiếp người.
   Lúc này, ở đỉnh Côn Luân Ma giáo. Bên trong đại điện đang không ngừng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết.
   Đối với Ma giáo giáo chúng tới nói, âm thanh này phải nói là vô cùng quen thuộc, gần như ngày nào cũng nghe thấy được.
   Đường chủ hình đường lúc này đang áp dụng cực hình lăng trì lên trên người một tên gian tế.
   Thịt trên người kẻ này rốc xuống, đều được đựng trên khay gỗ, bưng tới cho tồn tại chí cao vô thượng đang ngồi trên vương tọa kia.
   Hắn mặc một thân tử sắc chiến bào, một đầu tóc trắng dùng phát quan vấn cao thành hình đuôi ngựa. Khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, đuôi mắt hơi xếch, đồng tử đen sẫm như mực, ẩn chứa vô tận bạo ngược cùng lạnh lùng.
   Lúc này, bàn tay thon dài của hắn đang cầm lấy đôi đũa, gắp từng miếng thịt tươi sống trên khay đút cho đầu Kim Sí Đại Bằng đậu trên vai mình.
   Bỗng dưng, theo một loạt tiếng bước chân hối hả vang lên, nam tử liền dừng lại động tác, nhìn sang.
   "Giáo chủ, Tiêu Dao Đỉnh có biến!!!" Hắc y nhân dùng tốc độ gió lốc lao tới, quỳ gối trước mặt nam tử, gấp không chờ được nói.
   Nghe thấy ba chữ 'Tiêu Dao Đỉnh', bàn tay của nam tử liền hơi khựng lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi :"Có biến?"
   "Vâng. Vừa nãy, có một thanh niên từ trên Tiêu Dao Đỉnh bước xuống đã trong nháy mắt giết chết trăm người của các đại thế lực khác. Nghi ngờ là tân đệ tử của Ma sư."
   "A?" Kinh ngạc nâng mắt, nam tử liền lắc đầu :"Không thể nào. Sư tôn của bổn tọa đã lập thiên địa thề nguyện, cả đời sẽ không nhận thêm đệ tử nào rồi mà."
   "Kẻ đó tướng mạo ra sao? Nói bổn tọa nghe một chút."
   Thấy nam tử không mấy quan tâm, hắc y nhân cũng không dám giấu diếm, lập tức miêu tả :"Thanh niên đó tuổi chừng hai mươi, mặc một thân hồng y, khí chất cao quý thoát tục như thiên tiên hạ phàm."
   "Mặc hồng y sao? Ha..." Vốn đang tà mị nhếch môi. Bỗng dưng, cả người nam tử liền cứng lại, con ngươi trừng lớn, từ trên vương tọa ngồi bật dậy, doạ đến Kim Sí Đại Bằng hoảng loạn bay sang một bên.
   "Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!"
   Nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của nam tử, hắc y nhân liền sợ run, lập tức lặp lại.
   Mà nghe xong, nam tử liền như mất hết sức lực đồng dạng, ngồi bẹp trên ghế, không ngừng lẩm bẩm :"Xong rồi...ta sắp xong rồi..."
   Nhưng là, giống như nghĩ tới cái gì. Nam tử liền lập tức đứng phắt dậy, bắt đầu cởi bỏ chiến bào trên người mình, gấp rút hô hoán.
   "Mau triệu tập giáo chúng tới đây. Giải tán Ma giáo. Từ nay về sau ta rửa tay gác kiếm, không làm Ma quân nữa!"
------------------------------
   Lúc này, ở một sơn cốc nhỏ nào đó.
   Một cái thanh y thiếu niên đang yên lặng ngồi pha trà.
   Đối phương dung mạo tuấn lãng, tựa như tiểu ca nhi nhà bên. Đường nét gương mặt nhu hòa, mượt mà, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo như nước, phảng phất có thể nhìn xuyên nhân tính trên thế gian.
   Lúc này, vốn đang thưởng trà, giống như nhận thấy việc gì, thiếu niên liền đem tách trà ném xuống :"Sợi trận văn ta để lại trước cổng Tiêu Dao Đỉnh tại sao lại bị phá rồi? Chẳng lẽ có người từ bên trong đi ra?"
   Ngay lập tức, thiếu niên liền nghĩ tới, trên Tiêu Dao Đỉnh, giống như chỉ có một mình sư tôn đi a?
   "Không xong, sư tôn xuống núi!"
---------------------------
   Nửa đêm, một phủ đệ nằm ở chủ thành Nam Kinh lúc này đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
   Thời khắc này, gia chủ Bách gia đang quỳ mọp trên đất, run lẩy bẩy khấu đầu, kêu khóc :"Xin Kiếm Ma tha mạng, ta về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cầu ngài tha mạng cho ta."
   "Là ta có mắt không tròng làm phiền tới ngài, mong ngài tha cho cái mạng chó này của ta."
   Trước mặt lão, là một nam nhân vận chế phục bó sát, toàn thân hắc y, cổ áo cao đem nửa gương mặt đều che giấu. Mái tóc cột cao sau đầu, mắt xếch chứa đầy băng lãnh. Cả người quanh quẩn một cỗ kiếm ý, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm phong mang vạn trượng.
   Bỗng dưng, hai mắt nam nhân liền hơi ngưng tụ, nhìn về phía chân trời. Chỉ thấy, một đầu hạc giấy đang nhanh chóng bay về phía này, rất nhanh liền đậu lên vai hắn.
   Mà lúc này, một thanh âm cũng văng vẳng bên tai hắn, lời ít ý nhiều :"Sư tôn xuống núi, chạy mau!"
   Bách gia gia chủ vốn đang tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
   Chỉ là, một lúc lâu vẫn không thấy vị đại nhân kia xuất thủ, lão liền nghi hoặc ngẩng đầu.
   Lúc này, một thanh binh khí liền bất chợt bị ném tới trước mặt lão. Theo sau đó, lại tới một quyển công pháp, linh thảo, đan dược,...
   "Cầm lấy những thứ này. Nếu có người hỏi thăm tung tích của ta. Liền nói ta đã đi về phía bắc, có biết không?"
   Nếu để cho người ngoài biết được, Kiếm Ma còn có thể nói được nhiều lời như vậy, thì e rằng sẽ cả kinh tới rớt cằm.
   Bách gia gia chủ sửng sốt ngẩng đầu. Nhưng lúc này, thân ảnh của nam nhân kia đã sớm biến mất nơi chân trời phía nam.
   Khoan đã, cái này...liền đi rồi?
--------------------------
   Lúc này, trên một hòn đảo nằm xa xôi ngoài Bắc Hải.
   Biệt viện sa hoa lộng lẫy, đang không ngừng truyền tới tiếng hoan thanh tiếu ngữ.
   Giữa sân lớn, một nam tử đang lười biếng nằm trên ghế quý phi sưởi nắng. Bên cạnh hắn, lại là một đám oanh oanh yến yến, có nam có nữ, mập ốm cao gầy đều có đủ.
   Nam tử mặc một bộ bạch y trắng tinh, ngăn nắp chỉnh tề. Mày kiếm sắc bén, mắt phượng hẹp dài. Khí tức quanh thân vô cùng nội liễm, văn nhã. Chỉ cần liếc mắt liền khiến người nghĩ tới năm chữ : công tử thế vô song.
   Người người đều biết, nam tử này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam của cả Tiên Ma lục, tôn xưng Ngọc công tử. Là 'trộm hương tặc' nổi danh tu chân giới.
   Hắn có một quyển Tụ Mỹ Đồ chuyên dùng để họa lại tất cả mỹ nhân trong thiên hạ. Nhưng kỳ lạ chính là, hắn chỉ trộm hương, chưa từng trộm sắc.
   Mới ban đầu, không ít người vẫn còn bị chuyện này làm giận dữ.
   Nhưng càng về sau, việc được vẽ vào Tụ Mỹ Đồ cũng trở thành một loại vinh hạnh, khẳng định tài sắc của chính mình.
   Bởi vì những người được vẽ trong Tụ Mỹ Đồ, không ai không phải là người nổi danh thiên hạ, tài sắc song toàn cả.
   Do dung mạo tuấn lãng, nên Ngọc công tử hiển nhiên cũng trở thành lang quân trong mộng của vô số người.
   Tỷ như lúc này, một vị thánh nữ của thánh địa nào đó cũng đang tựa vào lòng hắn, nũng nịu :"Công tử a~ Tiểu nữ nghe nói, Ma sư có dung mạo vô cùng xấu xí, liệu có phải là thật không?"
   Nghe có người nhắc đến Ma sư, nam tử liền rũ mi, lắc đầu cười nhạt.
   "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi. Sư tôn của ta là trích tiên giáng thế, nào có thể xấu xí được chứ?"
   Lúc này, vài ba cái mỹ nhân cũng mang theo bát quái tâm tiếp cận, đánh bạo hỏi :"Công tử công tử, ngài trộm hương khắp thiên hạ, nếu sư tôn ngài cũng là mỹ nhân, thì ngài có từng 'trộm' qua ngài ấy chưa?
   "Ha..." Giống như hồi ức chuyện vui vẻ gì, trên mặt nam tử liền hiện lên ý cười dịu dàng :"Đương nhiên là có rồi. Sư tôn chính là mỹ nhân đầu tiên ta vẽ trong Tụ Mỹ Đồ."
   "A! Vậy thì ngài có thể lấy ra cho chúng huynh đệ tỷ muội chiêm ngưỡng phong thái của Ma sư không a?" Thánh nữ khi nãy lập tức chen giọng đề nghị.
   Lúc này, nam tử vẫn ôn hòa nhìn nàng.
  Chỉ là, ngay khi những người khác chưa kịp phản ứng, hắn liền đã bóp lấy cổ nàng nâng lên, giọng điệu có phần âm u :"Tiện nhãn của ngươi mà cũng muốn nhìn thấy tiên dung của sư tôn?"
   "Khụ...khụ...công tử...tha mạng..." Thánh nữ hoảng loạn hô, rõ ràng đã sợ hãi không nhẹ.
   Ngay khi nam tử chuẩn bị hạ tử thủ, thì giống như phát giác gì đó, hắn liền đem nàng vứt sang một bên như vứt một cái bao tải. Ngồi trở về trên ghế, nhàn nhã ngẩng đầu đạo :"Là ngọn gió nào đưa giáo chủ quang lâm cư xá của sư đệ vậy a?"
   Lúc này, trên bầu trời cũng dần dần ngưng thực ra ảnh chiếu của Độc Cô Duy Ngã.
   Không quản nam tử châm chọc, hắn chỉ lạnh giọng trần thuật :"Ta không có thì giờ đôi co với ngươi. Nói cho ngươi biết, sư tôn xuống núi rồi."
   "Hả?" Nghe Độc Cô Duy Ngã nói, nam tử liền nhướng mày, bán tín bán nghi :"Lão nhân gia ngài không phải đã 4000 năm không xuống núi rồi sao? Sao bỗng dưng lại..."
   "Tin hay không thì tùy ngươi, tự xử lý cho tốt đi." Độc Cô Duy Ngã lập tức cắt lời, chỉ là, trước khi đi, vẫn chân thành để lại một câu.
   "Với tư cách là đại sư huynh, ta khuyên ngươi vẫn là nên chuẩn bị tinh thần đi. Một là vung đao tự cung, hai là xuống tóc làm hòa thượng. Ngươi biết rõ, nếu để lão nhân gia ngài nhìn thấy bộ dạng của ngươi lúc này, thì hạ tràng của ngươi...e rằng không cần ta nói đi?"
   Nhìn thấy thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã tan biến, những thiếu niên thiếu nữ ở đây mới dám thở ra một hơi.
   Cũng không trách bọn họ túng quẫn, ai bảo ma uy của hắn lại đáng sợ như vậy chứ?
   Lúc này, một thiếu niên liền thấp giọng hỏi nam tử :"Công tử, trông ngài giống như rất sợ Ma sư a?"
   "Sợ? Bần tăng sẽ sợ ngài ấy sao?"
   Nghe được câu trả lời tràn ngập khinh thường của nam tử, thiếu niên liền câu môi cười. Uy vũ như thế, mới là lang quân của y a.
   Chỉ là rất nhanh, thiếu niên liền phát hiện ra một tia dị dạng.
   Nam tử vừa nãy giống như tự xưng là...bần tăng đi?!!
   Gần như để chứng thực cho suy nghĩ của thiếu niên, nam tử liền từ trên ghế đứng dậy, chắp tay trước ngực, làm thành một cái phật hiệu.
   "A di đà phật, bần tăng cảm thấy chính mình cùng phật môn hữu duyên, nên liền quyết định sẽ quy y, quên hết chuyện phàm tục. Một lòng hướng về Tịnh thổ."
   "Hiện tại bần tăng đi trước. Chư vị thí chủ xin hãy tự lo liệu." Nói xong, thân ảnh của nam tử liền đã biến mất giữa nguyên địa.
   Chúng nhân :....................