Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 9: Lại Tin Hắn Một Lần



"Trọng Tà đại nhân!"
Ngoài cửa sổ có tiếng gọi nhẹ làm Tinh Hà đang ngủ mơ bừng tỉnh lại.

Tinh Hà nhíu mày, chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn Dạ Truy đứng ngoài cửa sổ, y đứng dậy đi qua: "Quỷ gào cái gì, sợ người khác không biết ta là Trọng Tà à?"
Chỉ là Tinh Hà vừa định từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đột nhiên lại bị kết giới bắn ngược trở về, cả người bị đẩy lùi sau đó "bịch " một tiếng đụng vào bàn.

"Ui da." Tinh Hà đau đến hít một hơi.

Mắt thấy Tinh Hà bị thương, Dạ Truy cũng không quản nhiều, trực tiếp đánh ra hơn mười quyền vào kết giới, hao tổn hơn phân nửa linh lực mới mở ra được một khe hở, vì thế Dạ Truy lại lần nữa nện mạnh một quyền vào kết giới, đánh vỡ kết giới này, vọt vào trong phòng, không nói hai lời lập tức bế ngang Tinh Hà chạy ra ngoài.

"Này!"
"Trọng Tà đại nhân, ta muốn đem ngài về Ma giới."
Nhân gian quá nguy hiểm, Cửu Trọng Thiên cũng quá nguy hiểm, ngốc ở bên người Bạch Hành càng nguy hiểm hơn.

"Ta không về, ngươi mau thả ta xuống!" Tinh Hà giãy giụa, suy nghĩ muốn từ trong lòng hắn nhảy xuống dưới, nhưng bất đắc dĩ hiện tại mình thật sự quá yếu, không thể tránh thoát: "Ta không cần về Ma giới."
"Trọng Tà đại nhân, chỉ cần ngài trở về, ta nhất định giúp ngài đem vị trí Ma Quân một lần nữa đoạt lại." Dạ Truy một bên chạy như điên một bên nói, trên thực tế hắn cũng không có trưng cầu ý kiến của Tinh Hà, dù sao mặc kệ Tinh Hà có đồng ý hay không, mình đều phải mang ngài ấy mang đi, tuyệt đối không thể để ngài ấy lưu lại bên người Bạch Hành.


"Dạ Truy, ta không nghĩ sẽ lại làm Ma Quân." Tinh Hà trầm mặc một lát mới ngước mắt nhìn Dạ Truy, nghiêm túc nói: "Không nói đến ta hiện giờ chỉ là một phàm nhân, năm đó ta chưởng quản Ma giới, lại mỗi ngày đi trêu chọc Bạch Hành Đế Quân, thường thường chạy đến Cửu Trọng Thiên, các ngươi thật sự cần một vị Ma Quân như vậy sao?"
Dạ Truy tức khắc nghẹn lời, tuy nói Trọng Tà lúc trước xác thật cùng Cửu Trọng Thiên kết giao quá mực, nhưng khi đó tam giới hoà bình, không giống hiện giờ Ma Quân Trọng Ác, một lòng chỉ nghĩ mở rộng địa bàn Ma tộc, muốn thống nhất tam giới, không ngừng khơi mào chiến tranh, chọc đến bá tánh trôi giạt khắp nơi.

Nhưng nhìn Tinh Hà trong lòng ngực nghiêm túc, Dạ Truy khó hiểu: "Từ trước ngài luôn hướng tới hoà bình, hiện giờ Ma tộc gặp nạn, ngài không quan tâm sao?"
"Dạ Truy." Tinh Hà trầm sắc mặt: "Ta đã không còn là Ma Quân, những việc này không liên quan gì đến ta, các ngươi muốn đánh cũng được, không đánh cũng được, đây đều là chuyện của các ngươi, thả ta xuống!"
"Trọng Tà đại nhân! Ngài rõ ràng nhớ rõ sự tình kiếp trước, nhưng vì sao ngài......!vì sao còn muốn ngốc ở bên người Bạch Hành, vạn năm trước chúng ta đều thấy rõ ràng, chính hắn đã dùng Đoạn Hồn kiếm đâm vào tim ngài! Trảm nát ba hồn bảy phách của ngài! Hắn như vậy nhẫn tâm vô tình, ngài thật sự một chút cũng không thèm để ý sao!"
"Giết ta đích xác là Đoạn Hồn kiếm, nhưng người giết ta......"
"Nếu tính không phải Bạch Hành, thế Đoạn Hồn kiếm phải giải thích thế nào? Nó chính là bội kiếm của Bạch Hành, thiên địa này chỉ có một cái, đả thương người trảm hồn người, không ai sẽ nhận sai.

Huống chi, binh khí nhận chủ, chỉ có Bạch Hành mới dùng được Đoạn Hồn!" Dạ Truy phản bác nói.

Tinh Hà rũ mi, hồi ức đánh úp lại, trong lòng đau xót, lại vẫn miễn cưỡng cười vui nói: "Năm đó người chặt đứt quan hệ là ta, nếu có chết, cũng là ta xứng đáng, không trách Bạch Hành."
Dù sao mạng này của mình cũng là Bạch Hành cứu trở về, lại tin hắn một lần thì đã sao?
Cùng lắm thì......!chết thêm lần nữa.

"Trọng Tà đại nhân!"
"Dạ Truy, không cần nói nữa."

Tinh Hà không nghĩ nhắc lại kiếp trước, sau đó đột nhiên cảm giác được một hơi thở quen thuộc, Tinh Hà nhíu mày nhìn lại phía sau Dạ Truy, liền thấy một hình bóng quen thuộc.

Là Bạch Hành.

Xem ngươi đối với một đời này của ta tốt như vậy, sự tình kiếp trước......!vẫn là làm bộ không biết thì tốt hơn.

Tinh Hà lập tức ủy khuất hét lớn: "Bạch Hành Bạch Hành!! Cứu ta --"
"Trọng Tà đại nhân!" Dạ Truy tức giận đến bốc hỏa, hận không thể dùng sức lắc lắc Tinh Hà, đem y lắc đến tỉnh táo lại, thầm nghĩ Bạch Hành kia rốt cuộc có cái gì tốt, đã lấy kiếm chọc ngươi chết mà ngươi còn tin tưởng hắn!
"Ta không phải Trọng Tà, ngươi nhận nhầm người rồi, mau thả ta xuống!" Tinh Hà giãy giụa, vẻ mặt ủy khuất vô tội: "Ta thật sự không phải Trọng Tà mà ngươi nói.

"
Bạch Hành đuổi đến, lạnh mặt nhìn về phía Dạ Truy đang ôm Tinh Hà, độ ấm xung quanh bỗng chốc giảm xuống, sát ý nồng đậm từ trong mắt Bạch Hành lộ ra, khiến người ta rùng mình một cái.

Tinh Hà nuốt nuốt nước miếng, Bạch Hành hắn......!Tức giận rồi?
Tinh Hà giãy giụa từ trên người Dạ Truy đòi xuống, còn chưa giãy giụa được vài cái, Dạ Truy đột nhiên buông lỏng tay đang ôm Tinh Hà, đang thời điểm Tinh Hà cho rằng hắn muốn phóng mình xuống, Dạ Truy đột nhiên dùng một bàn tay khác gắt gao ôm Tinh Hà vào ngực.


Tinh Hà: "......" Không phải chứ, đây là đang làm gì? Ta còn chưa muốn chết mà......!
Tinh Hà không cần nhìn đều biết hiện tại mặt Bạch Hành đen cỡ nào......!
Đang lúc thời điểm hai người chuẩn bị đánh nhau, Tinh Hà đột nhiên không đúng lúc mà "Hắt xì --" một tiếng.

Bạch Hành: "......"
Dạ Truy: "......"
Dạ Truy hiện tại kỳ thật rất muốn lấy cho Tinh Hà một cái áo khoác, sợ y bị cảm lạnh, nhưng tại thời khắc khẩn trương như vậy, chẳng lẽ muốn hắn cùng Bạch Hành nói một tiếng "Chúng ta trước ngừng chiến, để ta lấy áo khoác cho ngài ấy đã" sao???
Chỉ là không đợi Dạ Truy nghĩ ra biện pháp, Bạch Hành đột nhiên đánh một chưởng phong lại đây, uy áp cường đại làm Dạ Truy lui lại một bước, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.

Dạ Truy vốn không phải đối thủ của Bạch Hành, nhưng thật sự hắn không nghĩ cứ như vậy để Bạch Hành mang Tinh Hà đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Hành, ngươi quên rằng một vạn năm trước ngươi đã làm chuyện gì sao!"
"Không cần ngươi tới giáo huấn ta." sắc mặt Bạch Hành không vui, thẳng tắp nhìn Dạ Truy, giơ tay lại bổ một đạo chưởng phong về phía Dạ Truy, đem hắn đánh bay mười mấy mét, buông lỏng Tinh Hà ra rồi đụng vào thân cây, phun một ngụm máu.

Bạch Hành lập tức phi thân lên tiếp được Tinh Hà, đem y vững vàng ôm vào ngực, còn thuận tiện bọc y vào một cái áo khoác.

Sau khi hai người rơi xuống đất, Tinh Hà yên lặng ngước mắt nhìn Bạch Hành, sau đó y liền thấy Bạch Hành đột nhiên vươn tay về phía mình.

Tinh Hà: "......" Tình cảnh này sao lại có điểm quen mắt thế nhỉ?
Không đợi Tinh Hà nghi hoặc xong, Bạch Hành đánh một chưởng về sau gáy khiến y bất tỉnh, sau đó lại nhìn về phía Dạ Truy, lạnh lùng nói: "Y hiện tại, là người của ta."
"Ngươi......!ngươi nói bậy bạ cái gì! Năm đó khi Trọng Tà đại nhân thích ngươi, ngươi là như thế nào đối ngài ấy, ngươi đều đã quên rồi sao? Hiện giờ ngươi lại cùng ta nói Trọng Tà đại nhân là người của ngươi?" Dạ Truy che lại ngực, run rẩy nhìn về phía Bạch Hành, quả thực tức giận đến muốn hộc máu: "Ngươi hại ngài ấy một lần còn chưa đủ sao? Bạch Hành!"
Dạ Truy khó thở, cầm kiếm đánh về phía Bạch Hành, lại thấy Bạch Hành không chút nào né tránh, trong khoảng thời gian ngắn lại do dự, ngừng ở nửa đường không biết nên làm thế nào cho phải.


Kỳ thật năm đó chính mình cùng Bạch Hành tiếp xúc cũng không ít, thoại nhìn trong lòng cũng biết Bạch Hành thật sự không giống người sẽ giết Trọng Tà, chỉ là Đoạn Hồn kiếm thật sự khó có thể giải thích.

Sau đó Dạ Truy liền nghe thấy Bạch Hành không chút nào che dấu ghét bỏ trong mắt, nhàn nhạt nói: "Ngu xuẩn."
Dạ Truy: "......" Rõ ràng hắn mới là người làm sai, vì sao thoạt nhìn hắn lại là người đúng lý hợp tình, ngược lại là ta giống như thật chột dạ???
Dạ Truy thu hồi kiếm, dưới đáy lòng thở dài một hơi, tuy rằng không biết vì sao Trọng Tà đại nhân lại tin tưởng Bạch Hành, có thể......!điều mình đang làm thật sự tốt sao? Bạch Hành hắn rốt cuộc có đáng giá để tín nhiệm không?
Nếu việc này thực sự có ẩn tình......!
"Chiếu cố y cho tốt." Dạ Truy xiết chặt nắm tay, xoay người rời khỏi.

Tác giả có lời muốn nói:
【 tiểu kịch trường -- Bạch · bình dấm chua · nhìn chằm chằm thê ma · Hành 】
Trọng Tà: Ai nha, Dạ Truy!
Bạch Hành: (khẩn cấp nhìn chằm chằm)
Trọng Tà: Tới tới ôm một cái, Dạ Truy!
Bạch Hành: (không nói hai lời khiêng Trọng Tà đi)
Dạ Truy: Ngươi mau buông Ma Quân của chúng ta ra!
Bạch Hành: (quay đầu lại, trừng hắn)
Dạ Truy: thỉnh ngài đi thong thả ~.