Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 4: Cho Hắn Sự Bất Ngờ



Tinh Hà ngày thứ hai tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ mình hơi đau, giống như bị người ta đánh một chưởng.

Chờ đến lúc y vươn tay xoa xoa cái cổ của mình mới phát hiện mình đã mặc xong y phục từ lúc nào không biết.
"Đêm qua không phải ta đang tắm thì ngủ quên sao?"
Như thế nào mỗi lần ngủ quên trong lúc tắm rửa, ngày thứ hai tỉnh dậy nhất định đã mặc xong quần áo rồi nằm trên giường, hơn nữa cổ còn bị đau nhức?
Thật là gặp quỷ.
Không nghĩ ra nguyên nhân, Tinh Hà đưa ra kết luận, nhất định mình bị mộng du rồi.

Y nghĩ qua loa như vậy xong, cũng không hề nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xoay người bước xuống giường, xỏ giày, rửa mặt rồi chạy ra ngoài.
Chỉ là chạy đi tìm một vòng, Tinh Hà đều không nhìn thấy bóng dáng Bạch Hành đâu cả, vì thế y tùy tay giữ lại một tiên đồng hỏi: "Đế Quân nhà ngươi đâu?"
"Bẩm Tinh Hà công tử, Đế Quân bị Thiên Đế gọi, đã đi được nửa canh giờ rồi."
"Tốt." Tinh Hà buông lỏng ống tay áo đang bị nắm của tiên đồng, từ bỏ ý định tìm Bạch Hành.

Y xoay người trộm lẻn vào tẩm điện của hắn, tính toán thừa dịp Bạch Hành không ở đây làm cho hắn một cái kinh hỉ lớn!
Bận việc ước chừng một canh giờ, Tinh Hà cùng mấy cái phép thuật dở tệ của mình cuối cùng cũng chuẩn bị xong cái kinh hỉ kia, sau đó y vì quá mệt mỏi mà ngã lên giường Bạch Hành nằm hình chữ đại (大).
"Không biết đến lúc Bạch Hành nhìn thấy cái này sẽ như thế nào nhỉ...!Phụt, khẳng định rất thú vị đi hahaaa"

Cơn buồn ngủ ập tới, Tinh Hà ngáp một cái.
Gần đây thân thể của mình càng ngày càng kém, động một tí là lăn ra ngủ mê man.
Hơn nữa giường của Bạch Hành thật sự rất mềm, Tinh Hà không muốn đứng dậy.

Y nghĩ dù sao Bạch Hành cũng chưa về, ngủ một chút cũng không sao, cho nên y đã yên tâm thoải mái đi ngủ.
Nửa canh giờ sau.
Thanh Ảnh đi vào mở cửa đại môn tẩm điện Đế Quân, đột nhiên hắn bị lóe mắt, lập tức đem cửa đóng mạnh "rầm" một tiếng, xoay người đứng ở cửa vẻ mặt rối rắm nhìn Bạch Hành: "Đế Quân, hay là chúng ta đi một lát rồi hãy trở về?"
Bạch Hành không đáp, không khí an tĩnh đến đáng sợ.

Thanh Ảnh đi theo Bạch Hành lâu như vậy tự nhiên minh bạch ý tứ của hắn, vì thế hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa ra, dịch sang bên cạnh ba bước chờ đợi.
Cửa vừa mở, bên trong gần như nhìn không sót một thứ gì.
Bạch Hành tức khắc sắc mặt âm trầm.

Hắn nhìn căn phòng của mình ban đầu trang trí là màu trắng giờ đã hoàn toàn biến thành đỏ, rèm đỏ, thảm đỏ, khăn trải bàn đỏ, đập vào trước mặt là các loại đồ vật trang trí màu đỏ rực rỡ.

Hơn nữa càng quá phận chính là ở giữa phòng còn dán chữ "Hỷ" thật lớn, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng Bạch Hành Đế Quân muốn cưới Đế Hậu.
Hơn nữa chữ này vừa thấy đã biết là chính tay Tinh Hà cắt ra.
Bởi vì, nó đặc biệt xấu.
Thanh Ảnh nuốt nước miếng, cẩn thận đứng ở một bên nhìn Đế Quân.

Hắn nghĩ thầm Tinh Hà công tử này một ngày không gây phiền toái thì không chịu ngồi yên đây mà, cũng không biết lúc này Đế Quân có thể vì quá giận mà chém nát Tịch Vu cung này không.
Nghĩ đến lúc trước, Lâm Thanh cung Tư Mệnh Tinh Quân cảm thấy tẩm điện của Đế Quân thật sự quá mức đơn điệu, cho nên đã tự mình quyết định giúp Đế Quân trùng tu lại sân một lần, làm cho hoa trong hồ nở năm màu rực rỡ tuyệt đẹp, kết quả là......!Đế Quân nhà mình trực tiếp cầm theo Đoạn Hồn Kiếm đi đến Lâm Thanh cung, không nói hai lời đã đem Lâm Thanh cung chém nát, sau đó lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy Lâm Thanh cung như vậy là đẹp nhất."
Từ đó về sau, trong Cửu Trọng Thiên hầu như không ai dám tùy ý đi lộn xộn đồ vật của Tịnh Vu cung, mỗi lần có người tới bái phỏng các Tiên Quân gần như đều sẽ nín thở, sợ mình làm rối loạn thứ gì, sau đó trở thành Tư Mệnh Tinh Quân thứ hai.
Nhưng có điều......!xem độ nuông chiều của Đế Quân với Tinh Hà công tử, cái mạng của y hẳn là vẫn còn có thể giữ được.
Bạch Hành nhìn về phía mép giường, hắn chỉ thấy tư thế ngủ của Tinh Hà cực kém, quần áo thì lộn xộn nằm ngã trên giường của mình, vì thế hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Thanh Ảnh một cái: "Đứng đó."
"Vâng." Thanh Ảnh đi ra canh giữ ở cửa, chờ một lát nữa Tinh Hà công tử bị Đế Quân ném ra ngoài.
Bạch Hành khẽ thở dài một tiếng, đi vào bên trong.
Chờ đến khi tới gần, Bạch Hành mới phát hiện tư thế ngủ của Tinh Hà kém bao nhiêu.


Hiện giờ y nằm ngang trên giường thì thôi đi, lại còn đem chăn đá xuống đất, quần áo lỏng lẻo lộ ra bả vai cùng da thịt trắng nõn trước ngực.

Vì thế hắn duỗi tay dùng pháp lực trực tiếp đem chăn từ dưới đất lên quấn kín mít cả người y từ đầu đến chân, không lâu sau Tinh Hà bị nghẹt thở mà tỉnh lại.
"Bạch Hành -" Tinh Hà đột nhiên ngồi bật dậy, hít từng trận không khí mới mẻ.
Tinh Hà kêu như vậy, không riêng gì Bạch Hành sửng sốt, lúc sau phản ứng lại hắn thấy rõ Tinh Hà cũng sửng sốt theo.
Tinh Hà nghĩ đến mình vừa rồi vô thức gọi tên Bạch Hành, giờ phút này y quả thật muốn tát mặt mình một cái, sau đó cúi đầu thầm mắng một tiếng, vì thế Tinh Hà nằm lại trên giường: "Nhất định là ta tỉnh lại không đúng cách, ta sao thể nhìn thấy Bạch Hành Đế Quân? Thật đáng sợ thật đáng sợ."
Sau đó không lâu, Tinh Hà lại ngồi dậy, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, vươn tay dụi dụi hai mắt nhìn Bạch Hành sắc mặt đang âm trầm đến đáng sợ, y mở to đôi mắt vô tội giả vờ hoảng sợ nói: "Ai nha, Đế Quân, thật đúng lúc, ngươi như thế nào lại ở đây?"
"Ngươi hỏi ta tại sao lại ở đây?"
Bạch Hành lúc này trong mắt giống như hồ băng vạn năm, rét lạnh đến mức Tinh Hà nhịn không được rùng mình một cái.

Y ngoan ngoãn rụt cổ lại, giả bộ vô cùng đáng thương: "Đế Quân ~"
Bạch Hành: "......"
Trầm mặc một lát, Bạch Hành mới nhàn nhạt mở miệng: "Quần áo."
Tinh Hà cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo của mình lỏng lẻo không ngay ngắn, da thịt trước ngực lộ ra một mảng, vì thế y ngồi trên giường, một tay chống cằm, nhếch mày: "Muốn mặc, hay là muốn cởi - đây, Đế Quân."
Bạch Hành lúc này không trả lời y, hắn vung tay lên thi triển pháp lực đem quần áo Tinh Hà mặc lại gọn gàng, che khuất làn da lộ bên ngoài kia.

Sau đó lại lần nữa giơ tay đem pháp lực trực tiếp ném Tinh Hà ra ngoài.
"Bịch!" Một tiếng, Tinh Hà ngã ở cửa.
Thanh Ảnh bình tĩnh dịch sang một bên: "Tinh Hà công tử, đi thong thả."
Tinh Hà chưa động.

"Tinh Hà công tử?
Tinh Hà ngồi dưới đất trầm tư, y phát hiện Bạch Hành gần đây lực độ ném y càng ngày càng nhẹ, có thể nói là pháp lực ném hắn hoàn toàn không bằng pháp lực bảo vệ hắn.
Nói cách khác, Bạch Hành người này là muốn ném mình, hay là muốn che chở cho mình hả.
Chuyện gì đây???
Chỉ là suy nghĩ một hồi, bụng Tinh Hà đã kêu lên, y tính đi tìm đồ ăn trước rồi lại qua đây tìm Bạch Hành, nhưng mới vừa cất bước, lại như thế nào cũng không đi được.
Sao lại thế này?
Tinh Hà đang buồn bực, trong phòng liền truyền đến âm thanh lạnh lùng của Bạch Hành: "Quay lại."
Thanh Ảnh và Tinh Hà: "???"
Tinh Hà có chút phát ngốc, sau đó phát hiện mình chỉ có thể quay lại đi vào tẩm điện, không thể đi ra.

Y tức khắc nóng nảy, sống chết cũng không chịu quay lại, là ngươi ném ta ra, dựa vào cái gì muốn ta tự mình quay về, như thế nào cũng phải đến ôm ta một chút chứ! Ta càng không quay lại để xem ngươi làm sao!
Hai người cứ như vậy sống chết ngoan cố.
Thẳng đến khi tiên tì bưng vịt nướng mang vào tẩm điện Bạch Hành.
Tinh Hà: "......" Người này thật quá đáng!!!
Tinh Hà vứt hết khí thế lập tức xoay người vọt vào trong tẩm điện, ngoan ngoãn ngồi ghế trên, chờ tiên tì đem đồ ăn dọn ra..