Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 2: Y Chính Là Trọng Tà



Bạch Hành không có bất kỳ giải thích nào sau khi đem Tinh Hà tới Cửu Trọng Thiên.

Hắn cũng chỉ sai người đi thu xếp tốt chỗ ở cho y, sau đó rời khỏi Tịnh Vu cung tới chỗ của Tư Mệnh Tinh Quân.

Lúc hắn đi vào trong phòng, vừa vặn thấy Tư Mệnh cùng mấy tiên tì đang vây quanh một tấm gương kích động kêu to: "Hôn nàng!!! Mau hôn nàng!!!"
"Khụ." Bạch Hành ho nhẹ một tiếng.

"A!" Tư Mệnh quay đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt phượng rét lạnh như huyền băng của Bạch Hành, chân lập tứ mềm nhũn ngã ngồi trên đất, mấy tiên tì thấy vậy liền cung kính hành lễ sau đó lui xuống.

Tư Mệnh xấu hổ vỗ vỗ mông đứng lên: "Đế Quân."
"Người ta đã mang về."
Tư Mệnh gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem cảm thụ của mình phóng đại ra.

Ước chừng qua nửa nén hương, Tư Mệnh mới một lần nữa mở hai mắt: "Thật nghiêm trọng, y bị mất một phách, hình như còn bị phản hệ."
"Hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách giữ được mạng Trọng Tà trước." Tư Mệnh cũng bất chấp cái gì lễ nghĩa, xoay người chạy về hướng thư án của mình, lấy ra mấy quyển sách lật xem vài cái, mới tìm được trang sách mà mình muốn tìm: "Đế Quân, người xem."
Tư Mệnh đem sách đưa cho Đế Quân: "Quỷ Linh Thảo, Vô Tâm Hoa, Thất Tinh Mộc, tìm được ba loại này là có thể làm cho tình trạng của y ổn định hơn."
"Ở đâu?"
"Ta không biết......" Tư Mệnh nhìn Bạch Hành sắc mặt âm trầm, lời đến bên miệng liền mạnh mẽ nuốt xuống: "Ta đây lập tức đi tìm! Đế Quân người...!Xin chờ mấy ngày."
Ba cây linh dược này trân quý dị thường, muốn ở tam giới tìm được cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có là Bạch Hành cần gấp cũng phải cho Tư Mệnh một ít thời gian để xác định vị trí của chúng.

Bạch Hành gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi lại nghe Tư Mệnh ở sau người nhẹ giọng nói: "Đế Quân, ăn xong ba cây linh dược này, Trọng Tà y...!sẽ hoàn toàn khôi phục ma tính, thậm chí có khả năng hậu quả còn nghiêm trọng hơn."

"Nếu vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." Bạch Hành cất bước lập tức rời đi, đưa lưng về phía Tư Mệnh nhàn nhạt nói: "Y chính là Trọng Tà".

Tư Mệnh thấy người đã đi xa mới phiền muộn thở dài một hơi: "Ta không chỉ là người nắm giữ vận mệnh của mọi người, mà còn là y tiên cứu người đấy."
Bên kia.

Tinh Hà nhàm chán giả làm người chết ghé vào trên bàn, sau đó lại trở mình, nâng nâng mí mắt lười biếng nhìn bày trí trong Tịnh Vu cung, đập vào mắt có thể thấy được mỗi chỗ đều là một mảnh tuyết trắng lộ ra vẻ đơn điệu, bầu không khí cũng nhàm chán.

"Tịnh Vu cung của các ngươi không có màu khác sao?"
"Cái rèm kia không phải màu xanh à?" Vân Vựng tức giận nói, chỉ thiếu điều không lấy rèm ném vào mặt Tinh Hà.

Hắn thầm nghĩ không biết người này rốt cuộc đã cho Đế Quân uống mê hồn canh gì mà có thể khiến Đế Quân mang y từ nhân gian lên Cửu Trọng Thiên, y mỗi ngày ở trong Tịnh Vu cung cứ ríu rít không ngừng!
Nhưng cố tình Đế Quân cũng mặc kệ y không quản, tùy ý cho y đem Tịnh Vu cung náo đến long trời lở đất, Đế Quân bọn họ cũng chỉ nhàn nhạt uống một ngụm trà, sau đó nói: "Đều tùy y đi."
Y không phải chỉ là một phàm nhân thôi sao! Đế Quân bọn họ lớn lên đẹp như vậy, năng lực lại cường đại vì sao lại......!lại sủng y như vậy chứ! Vân Vựng bĩu môi, đầy mặt không vui.

Tinh Hà quay đầu lại, nhìn theo hướng Vân Vựng chỉ lại, nháy mắt không thốt lên lời, nếu không phải Vân Vựng nói đó là màu xanh thì Tinh Hà nhìn không ra.

Nếu bây giờ mình nói thêm gì nữa đoán không chừng người này sẽ còn tức giận thêm, vì thế y lập tức đứng dậy, nói lời thấm thía vỗ vỗ bả vai Vân Vựng: "Người trẻ tuổi, tính tình không cần nóng nảy như vậy, ngươi nhìn xem bên ngoài hoa nở chim hót, là một ngày đẹp cỡ nào! Bình tĩnh, bình tĩnh."
"Ta một vạn tuổi......"
Tinh Hà sửng sốt, nghĩ đến mình cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, y kêu hắn là người trẻ tuổi hình như không được tốt cho lắm, vì thế thử mở miệng thăm dò hỏi: "Cái kia xin lỗi, muốn ta kêu ngươi một tiếng gia gia không?"
"Không cần!!!" Vân Vựng nghẹn một hơi tức đến sắp hộc máu, không muốn ngốc ở nơi này, liền xoay người rời đi.


Tinh Hà thở dài một hơi, nghĩ lúc này Bạch Hành hẳn là đã trở về liền lập tức chạy ra ngoài, quả nhiên từ xa đã thấy bóng dáng của Bạch Hành: "Này, Đế Quân!"
"Tinh Hà công tử, ngài nhỏ giọng chút." Tiên tì có ý tốt nhắc nhở nói, ai cũng đều biết Bạch Hành Đế Quân từ trước đến nay thích yên tĩnh, các nàng hầu hạ bên người Đế Quân chỉ hận không thể trực tiếp bay đi, tiếng bước chân phải thật nhẹ, lúc nói chuyện âm thanh vô cùng nhỏ, sợ hơi vô ý sẽ quấy nhiễu Đế Quân.

"Được được." Tinh Hà ngậm miệng, sau đó lén lút đi đến bên người Bạch Hành, la lên một tiếng: "Hù!"
Trên dưới Tịnh Vu cung: "......"
Lát nữa Đế Quân mà đánh chết y, không phải chúng ta phải đi nhặt xác cho y sao?
Bạch Hành: "......"
Tinh Hà: "?" vì sao hắn không bị dọa nhảy dựng lên?
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, bộ dạng giương nanh múa vuốt của Tinh Hà còn chưa kịp thu hồi lại, Bạch Hành đã buông sách trên tay xuống, lạnh lùng nhìn y một cái, trầm giọng nói: "Ngươi rất rảnh rỗi?"
"Ta......!Cũng không phải thật rảnh rỗi." Tinh Hà thu lại tư thế xấu hổ này, trực tiếp ngồi bên cạnh Bạch Hành, một tay chống cằm nhìn về phía Bạch Hành: "Đế Quân?"
Bạch Hành không để ý đến y, tiếp tục đọc sách.

"Ngươi có thích ta không?" Tinh Hà giương khóe miệng không có ý tốt cười cười, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Bạch Hành.

Bạch Hành không trả lời, chỉ là giây tiếp theo, Tinh Hà đã bị ném ra ngoài.

"Bịch" một tiếng, Tinh Hà mông chạm đất đầu tiên.

"Hừ, xuống tay thật tàn nhẫn."
Tinh Hà xoa xoa cái mông của mình, thật ra lần này Bạch Hành cố ý bảo vệ Tinh Hà, ngã cũng không đau thật, nhưng......!Tinh Hà người này mà không diễn một chút liền sẽ chết đó.


Vì thế y trộm nhìn thoáng qua Bạch Hành đang ngồi ngay ngắn bên kia, thuận thế ngã trên mặt đất nhắm mắt lại, ôm lấy cái mông mà lăn lộn, không biết xấu hổ la lớn: "Ui da, đau quá đi! Đế Quân, ta thật sự chưa bị đánh ngã bao giờ, ngươi đánh ta ngã hỏng rồi thì phải đến chăm sóc ta cả đời!"
Bạch Hành bình tĩnh lật sách, trầm giọng nói: "Được."
Tinh Hà: "???"
Ừ?
Cho nên hắn là tính chăm sóc ta, hay là đánh ta ngã hỏng?
Sau đó Tinh Hà mở mắt ra, thấy nhóm tiên tì đang sôi nổi dùng ánh mắt quái dị nhìn mình trên mặt đất lăn lộn.

Tinh Hà: "......"
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người ta làm nũng sao."
Tiên tì nhỏ giọng mở miệng nói: "Tinh Hà công tử, ngài đây là nổi điên, không phải làm nũng." Đáng tiếc Tinh Hà công tử lớn lên tuấn tú như vậy mà lại là ngốc tử.

"Được rồi được rồi, đi nhanh đi, Đế Quân của các ngươi thấy ta được một đám cô nương vây quanh sẽ không vui, hắn là sợ ta xuống tay với các ngươi."
Nhóm tiên tì gật gật đầu, rời đi nơi này, vừa đi còn ở một bên thảo luận: "Đế Quân đối với chúng ta cũng thật tốt."
Tinh Hà: "???"
Ta nói giỡn! Hắn thật sự sợ ta xuống tay với các ngươi sao tỷ tỷ!
Tinh Hà kéo khóe miệng, cũng không hề để ý nhóm tiên tì đã đi xa kia, y lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Bạch Hành, rõ ràng hai người khoảng cách không tính là xa, Tinh Hà lại cảm thấy chớp mắt một cái, phảng phất như vượt qua vạn năm.

Bạch Hành vẫn đẹp như vậy, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, bất kể là đôi mắt phượng, cái mũi cao thẳng, hay là độ cong bờ môi đều rất vừa vặn, nhiều một phân ngại nhiều, thiếu một phân chê ít.

Y đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước đây, Tinh Hà vẫn là Ma Quân Trọng Tà, y từng không cố kỵ mà duỗi tay sờ mặt Bạch Hành.

Đổi lại là mình hiện tại, thật không có biện pháp để làm giống như lúc trước, rốt cuộc hiện tại chỉ cần một cái tát của Bạch Hành là có thể đưa mình quy thiên......!
Ta vì sao lại yếu như vậy!!
Miên man suy nghĩ một trận, tính xấu của Tình Hà lại trỗi dậy, y giơ tay sờ sờ cằm của mình ra vẻ trầm tư: "Chậc chậc chậc, đáng tiếc, sinh ra đẹp như vậy mà lại là một mỹ nhân băng lãnh ~"

Bạch Hành nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Tinh Hà.

"Bịch!" Lại một chưởng phong đem Tinh Hà đẩy xa hai mét.

"Khụ khụ khụ, ngươi giết người" Tinh Hà che lại ngực giả vờ ho khan vài tiếng, thầm nghĩ gia hỏa này cũng không biết kính già yêu trẻ sao! Phải yêu quý trẻ nhỏ chứ! Thật vô nhân tính.

"Tinh Hà công tử, người không sao chứ?" Tiên tì Mộng Li đã đi tới, vươn tay phải muốn nâng Tinh Hà dậy.

Kết quả nàng còn chưa có đụng tới Tinh Hà, Tinh Hà liền tự chống tay đứng dậy, xua xua tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, ta không sao."
Mộng Li bất đắc dĩ liếc nhìn Tinh Hà một cái, có ý tốt thấp giọng nhắc nhở: "Tinh Hà công tử, ngài nên bớt trêu trọc Đế Quân đi, bằng không cái mông này của ngài sớm hay muộn cũng muốn xong."
Tinh Hà: "......" Lời này của ngươi ta cảm thấy có chỗ nào đó rất kì quái.

Mộng Li xoay người liếc nhìn Bạch Hành ở phía xa, nàng ở Tịnh Vu cung lâu như vậy nên trong lòng biết tính tình Đế Quân không được coi là tốt, nhưng nàng chưa từng thấy ai đùa giỡn với Đế Quân giống như Tinh Hà công tử mà cả người vẫn còn nguyên vẹn.

"A " Tinh Hà đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sợ hãi kêu một tiếng, không có ý tốt mà nhìn Mộng Li.

Mộng Li: "......" Ta có một loại dự cảm bất an.

"Mộng Li tỷ tỷ, giúp ta việc này được không?" Tinh Hà lộ ra nụ cười tiêu chuẩn cùng tràn đầy thành ý nhìn về phía Mộng Li.

"A đúng rồi, Tinh Hà công tử, ta còn có việc phải đi trước!" Mộng Li làm phép xoay người chạy đi, nàng biết rõ nếu không phải đi làm chuyện xấu thì người ta sẽ không cố sức kiên trì nhờ vả, càng đừng nói người nhờ vả này lại là Tinh Hà công tử, nhất định! Khẳng định! Tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

"Đừng chạy!" Tinh Hà chạy nhanh đuổi theo, y vừa chạy vừa giải thích: "Lần này thật sự không phải là chuyện gì xấu! Tiểu Mộng Li! Mộng Li Li! Mộng Li tỷ tỷ!".