Bất luận thế nào đi nữa, có thể tắm nước nóng cũng không tệ.
Căn phòng này không lớn, Hình Diệp nhìn mỗi góc trong này một lần. Xác nhận không có người nhìn lén, anh mới cởi quần áo tiến vào trong thùng tắm.
Tấm gương vẫn còn kẹp trong ngực, vừa vào nước đã chìm đến đáy thùng tắm. Hình Diệp không để ý đến nó, chỉ nhanh chóng rửa mặt gội đầu.
Ngày thường khi tắm rửa, từ lúc cởi quần áo đến khi ra phòng tắm Hình Diệp chỉ cần năm phút. Nhưng bây giờ tóc quá dài, lại lâu lắm rồi không gội, dầu gội mà bối cảnh trò chơi cung cấp cũng không biết là niên đại nào, khả năng tẩy sạch không tốt lắm. Hình Diệp chỉ mất ba phút để tắm rửa, nhưng mất đến nửa tiếng để gội đầu.
Anh tắm trước sau đó mặc quần áo xong mới đi gội đầu, để tránh tóc quá bẩn khiến việc tắm rửa trở nên phí công.
Cuối cùng cũng gội sạch sẽ, nước trong thùng tắm đã trở nên đen thui. Chiếc gương đang giãy dụa vật lộn trong thùng nước một cách trái nguyên tắc vật lý, mặt gương cũng đen thui, rốt cuộc không phản xạ được thứ gì nữa.
Hình Diệp lạnh lùng nhìn tấm gương giãy giụa, sau đó cầm chiếc chậu nhỏ bên cạnh thùng tắm, hỏi: “Chỗ này có nước sạch, có muốn tắm không?”
“Muốn!” Dấu chấm than trên gương còn to hơn cả chữ viết.
Hình Diệp mỉm cười: “Vậy rốt cuộc mày là cái gì?”
Gương: “…”
Dọc đường đi, Hình Diệp xác định được hai chuyện.
Thứ nhất, bối cảnh câu chuyện không ngừng đổi mới là việc tùy thời thay đổi vì con người. Cũng vì xác nhận điểm này, Hình Diệp mới có thể đá tấm gương vào sông. Trong lời giới thiệu trò chơi ban đầu, hệ thống đã đặc biệt nhắc nhở người thao túng không có cách nào sửa chữa kết cục đã thiết lập xong trước đó, điều này rất dễ khiến những người tham dự trò chơi nảy sinh ảo giác không thể nhúng tay. Nhưng kết cục không phải là quá trình, người thao túng có thể căn cứ lựa chọn của anh để sửa đổi lời thuyết minh.
Thứ hai, lời thuyết minh không thể khống chế tấm gương này. Điểm đó vô cùng quan trọng, dựa theo thiết lập của lời dẫn, đây là một tấm gương có ma lực thần kỳ. Nó vẫn sống, có sở thích của mình, là vì thích Claire nên mới có thể mặt dày mày dạn đi theo cô. Nhưng tấm gương này lại biểu hiện thái độ cực kỳ ghét bỏ và không tình nguyện, có khi thậm chí ngay cả trách nhiệm cũng không muốn thực hiện, mà hình như lời thuyết minh lại không phát hiện được sự phản kháng của nó.
Cho dù Hình Diệp không chơi trò chơi, nhưng từ góc độ thương mại cũng có thể dễ dàng nghĩ ra bất cứ một nhà phát triển trò chơi nào cũng sẽ không vì người chơi mà chuẩn bị một thần khí tại thôn tân thủ, như vậy sẽ đánh vỡ cân bằng.
Tấm gương này hoặc là bug, hoặc là có thân phận khác.
Sau khi Hình Diệp tra hỏi, tấm gương bất động. Nó chậm rãi chìm xuống đáy thùng tắm, dường như thà chết đuối chứ không muốn nói đáp án cho Hình Diệp.
Điều này càng đáng giá suy nghĩ hơn.
Trước khi tấm gương hoàn toàn chìm xuống, Hình Diệp vớt nó lên, đoạn dùng nước lạnh rửa thật sạch sẽ. Sau đó anh nhìn tấm gương vẫn không phản chiếu mặt người, hỏi: “Mày có thể nhìn ra người nào là người chơi không?”
Tấm gương im lặng không trả lời. Căn cứ vào biểu hiện trong thời gian này của nó, không nói phủ định chính là khẳng định.
Nếu như nó chịu phối hợp, vậy đúng là thần khí rồi.
“Coi như biết thì tao cũng không cần.” Hình Diệp vỗ vỗ tấm gương: “Dù sao cũng không phải là chuyện quá khó đoán.”
Nói xong anh bèn nhét tấm gương vào trong ngực mình.
Gương: “Không!!!”
Hình Diệp liếc nhìn chữ này, sau đó chẳng thèm để ý đến sự kháng cự của nó mà mặc quần áo hầu gái trắng đen, đoạn để tóc rối bù ra khỏi phòng.
Bà hầu gái lớn tuổi chờ ở ngoài cửa khẽ nhíu mày: “Tóc cô bị sao thế?”
“Đi theo ta.” Bà hầu gái dẫn Hình Diệp đến một gian phòng khác, đoạn chải mái tóc rối còn ướt cho ngay ngắn, lại đeo chiếc khăn hầu gái lên đầu anh.
Sau khi xử lý xong tóc tai, bà ta đưa Hình Diệp đến căn phòng của bá tước. Vừa tới trước cửa, một hầu gái đã bị ném ra.
Trên người cô hầu như không còn một mảnh vải, vết thương đầy mình, răng gần như bị gãy sạch. Hình Diệp ngồi xổm xuống dò xét mạch của cô, người đã chết rồi.
“Thay ả hầu khác.” Bên trong căn phòng truyền ra tiếng nói của một người đàn ông.
Lông mi của bà hầu gái lớn tuổi không hề rung động lấy một chút, bà ta bình tĩnh nói với Hình Diệp: “Claire, bá tước Luka đang gọi cô kìa.”
Hình Diệp đứng lên liếc nhìn bà ta một cái, sau đó nhanh chóng bước vào căn phòng của bá tước Luka.
Lời thuyết minh: “Người hầu gái bị chết kia khiến Claire vô cùng hoảng sợ. Nàng siết chặt vạt áo của mình, lo rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
Bây giờ đã là ban đêm, trong phòng thắp đầy nến. Trên chiếc giường tráng lệ có một gã đàn ông nửa trần đang nằm, lúc trông thấy Hình Diệp, lão bèn nói: “Đóng cửa lại.”‘
Hình Diệp không chỉ đóng cửa mà còn khóa trái cửa lại.
Bên giường có để không ít dụng cụ hành hình, trong lúc bước đi Hình Diệp nhìn qua từng cái, nhưng bước chân lại không hề lộn xộn, cuối cùng dừng lại trước mặt bá tước Luka.
Đó là một gã đàn ông cực kỳ gầy gò, trên tay còn cầm một cái roi. Thân hình cao lớn của Hình Diệp khiến lão cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Bá trước Luka bèn đứng lên khỏi giường, phát hiện mình còn thấp hơn Hình Diệp nửa cái đầu.
“Ta ghét có kẻ nhìn xuống mình.” Bá tước Luka u ám nói, đoạn giơ roi toan quất Hình Diệp.
Hình Diệp nhanh tay nhanh mắt, trong giây phút lão vung tay, anh bèn túm lấy cánh tay lão lại. Một tay kia anh che miệng bá tước Luka không để lão phát ra âm thanh.
Bá tước Luka vốn túng dục quá độ sao có thể đọ sức với Hình Diệp, một người vốn vô cùng chú ý đến việc rèn luyện thân thể, còn thường xuyên học thuật phòng thân với vệ sĩ.
Hình Diệp nhanh chóng cướp lấy roi trên tay bá tước, sau đó dùng dụng cụ trong phòng trói lão lại, miệng cũng bịt chặt. Lúc hai người đang vật lộn trong phòng phát ra âm thanh rất lớn, Hình Diệp vừa khàn giọng hô to “Á! Đau quá!” “Xin ngài bá tước hãy tha cho con đi”, vừa chế ngự lão ta lại.
Sau khi trói chặt bá tước, anh dùng một tay kéo lão dậy tới trước cửa. Hình Diệp hé cửa ra một khe nhỏ, cũng khẽ mở vải nhét miệng bá tước Luka ra một chút.
Quả nhiên lão ta lập tức hô to: “Có ai không, mau…”
Hình Diệp chỉ để lão hô câu này, sau đó lập tức đánh ngất.
Anh giấu lão bá tước sau cửa. Thấy bà hầu gái lớn tuổi ngoài cửa dè dặt cần thận thò đầu vào nhìn rồi bước vào, Hình Diệp lập tức đóng cửa và khóa trái lại.
Bà hầu gái nghe được tiếng đóng cửa bèn quay phắt lại, thấy Hình Diệp vứt lão bá tước đã ngất xỉu xuống đất như một tấm giẻ lau.
“Trước khi gọi người hãy nghĩ chút, rằng liệu người thao túng có thể bị người khác phát hiện thân phận không.” Hình Diệp dùng một câu đã ngăn chặn được tiếng thét của bà hầu gái.
“Cô, cô đang nói cái gì?” Bà ta nhìn bá tước Luka không biết sống chết ra sao, đoạn hỏi một câu với sắc mặt trắng bệch.
Hình Diệp sợ gương cấn khó chịu, nên vừa nói chuyện vừa rút tấm gương từ trong ngực ra: “Muốn đoán ra ai là người thao túng rất đơn giản, lời thuyết mính chỉ có thể khống chế cử động của NPC, nhưng không thể nào chi phối suy nghĩ của tôi. Người thao túng hi vọng kịch bản sẽ đi theo thiết lập của mình, nên nhất định sẽ tự mình ra tay sửa đổi. Vì để bảo đảm tôi có thể được chọn làm hầu gái của bá tước Luka, trong ba người lựa chọn hầu gái nhất định có một kẻ là người thao túng.”
Hình Diệp nhặt roi rơi trên mặt đất, nói: “Bá tước Luka là một quý tộc có ham mê đặc biệc. Lão hứng thú với việc làm hại những hầu gái không có năng lực phản kháng. Nếu như tôi bị lão nhìn trúng thì chỉ có hai cái kết cục, một là bị nhận ra thân phận đàn ông, nhiệm vụ thất bại; một cái khác là bị bá tước Luka ngược đãi đến chết, như vậy cũng đạt được kết cục bà đã bố trí, đúng không?”
Anh bước từng bước đến gần, bà hầu gái không ngừng lùi lại, mãi đến khi lưng chạm phải vách tường không thể lùi lại được nữa, bà ta mới hỏi bằng giọng run rẩy: “Vì, vì sao cậu lại đoán là tôi?”
“Quá đơn giản, trước khi tiến vào phòng tắm, người canh giữ bên ngoài là lão quản gia, nhưng sau khi ra ngoài thì lại biến thành bà. Làm người thao túng, hẳn bà sẽ hi vọng được tận mắt thấy kết cục của tôi nhỉ.”
Bà hầu gái không còn lý do để ngụy biện chỉ đành đặt mông ngồi dưới đất, vô lực nói: “Cậu nói đúng, tôi là một trong những người thao túng. Trận này cậu thắng rồi, có điều chúng tôi còn có hai người, mà bây giờ cậu còn phải lo lắng phải làm sao để chạy thoát khỏi trang viên bá tước.”
“Ồ?” Hình Diệp nhìn bà ta, chờ câu nói kế tiếp.
“Phủ bá tước có rất nhiều thị vệ, dù cậu có đánh thắng một bá tước thì cũng không thể nào chiến thắng nhiều thị vệ đến vậy. Cậu đã làm hại đến bá tước, nhất định không thể trốn thoát được, nhưng tôi có thể giúp cậu.” Bà ta nói: “Thiết lập thân phận của tôi là nhũ mẫu đã nuôi nấng bà tước từ nhỏ đến giờ, lão rất tôn trọng tôi, mà trong trang viên tôi cũng rất có tiếng nói.”
Hình Diệp nhìn bà ta từ trên cao: “Thật là một đề nghị không tệ, nếu bà giúp tôi trốn thoát thì bà sẽ thế nào?”
“Có lẽ sẽ bị bá tước phẫn nộ và xử tử.” Bà hầu gái cười khổ lắc đầu: “Có điều tôi đã thua, người chơi tử vong trong trò chơi cũng không chết thật sự. Trái lại làm thế này tôi còn có thể sớm trở lại trong không gian hệ thống, không cần ở lại chỗ này làm lao công. Dù sao tôi cũng là người hiện đại, đương nhiên hy vọng nhanh chóng thoát khỏi thân phận người hầu.”
“Vậy thật sự cảm ơn bà.” Hình Diệp cười hiền.
“Cảm ơn bà đã nói cho tôi một quy tắc khác của trò chơi này.” Hình Diệp nói: “Trước đó tôi vẫn đang suy nghĩ hàm nghĩa của hai chữ “Kết cục”. Cái gọi là kết cục câu chuyện, đến tột cùng là kết cục của ai? Người bình thường đều sẽ cho rằng là kết cục của người chấp hành, dù sao Claire mới là nhân vật chính trong câu chuyện. Nhưng đây thật sự lại là một điều nhầm lẫn, bởi vì đây là cái nhìn đứng ở góc độ của người chấp hành. Còn nếu đứng trên lập trường của người thao túng, hẳn là có hai nhân vật chính, một là Claire, một người khác là bản thân người thao túng, cũng là kết cục của người hầu gái, chính là bà.”
“Lúc một người thao túng có được hai kết cục, thứ người đó làm nhất định là bảo đảm hai bên. Kết cục bên ngoài là Claire bị phát hiện thân phận người chơi nên thất bại và bị bá tước ngược đãi đến chết nên thất bại, lúc hai điều này đều không thể đạt được, người thao túng có thể lựa chọn một kết cục khác. Lấy góc độ của người hầu gái lớn tuổi, thì bà ta sẽ có lương tâm không đành lòng để Claire bị tổn thương, nên đã giúp nàng trốn thoát.”
“Chỉ cần tôi tin tưởng lời giải thích vừa rồi của bà mà chạy khỏi trang viên, thì tôi sẽ thua.”
Lần này, bà ta mới lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng thật sự: “Sao, sao cậu có thể đoán được nhiều như vậy? Rõ ràng hệ thống đã nói cho chúng tôi biết, quy tắc này bị che giấu với người chấp hành.”
“Nếu như đối thủ là người thao túng, có lẽ sẽ không nghĩ ra điểm này.” Hình Diệp nìn xuống người thao túng đã hoàn toàn nhận thua: “Nhưng đây là trò chơi khiêu chiến vận mệnh đúng không, làm một người nghịch mệnh, đương nhiên phải thường xuyên coi hệ thống là đối thủ mới có thể phát hiện nguy cơ ẩn giâu trong quy tắc, không phải sao?”
Nghe được những lời này, tấm gương trong tay Hình Diệp đang cầm bỗng hơi sáng một chút.