Mã Phu

Chương 54: Phiên ngoại 3 phiền não của lục đại lão gia

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới kế hoạch tẩm bổ vì mục đích trăm năm bên nhau của Lục trung vương mà Mã Phu mỗi ngày đều được đại bổ tiểu bổ các loại đẩy vào thân thể, đến cuối năm thứ tư khi chuyển đến sống tại Cửu Giang, Mã Phu đã khởi sắc hơn, và dĩ nhiên là nhờ chế độ kiểm tra và ép buộc ngặt nghèo của Lục trung vương bằng không Mã Phu đã chẳng chịu mỗi ngày đều uống thuốc bổ.



Ai nha, mặc kệ nói như thế nào thì thân thể của Mã Phu đã khôi phục được đến mức có thể giơ tay đá chân biểu diễn vài đòn quyền cước. Nếu tinh thần hăng hái này của Mã Phu mà dùng để phục vụ Lục trung vương lúc ở trên giường thì, chà, tin tưởng rằng Lục đại lão gia của chúng ta sẽ không có chuyện đi kêu gọi quan viên đến để tuyên truyền tư tưởng yêu dân của Đại Á hoàng triều “Làm vua mà không nghe ý kiến nhân dân chẳng bằng về nhà đào khoai lang.”

Mà đó cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, một tháng vài ba lần gặp mặt, một năm tổng kết lại cũng được khá nhiều chuyện. Đến lúc này, Lục trung vương bỗng nhiên phát hiện ra chuyện này chẳng thể giải buồn được cho hắn. (ý nói là anh Lục ở nhà chán quá, chả có gì làm, đi kêu gọi quan viên tới tám chuyện chơi.  )

Lục đại lão gia sau khi tại vương phủ nghe hí nhạc xong, sang ngày hôm sau đã nghe tin người kia đã tuyển một đội võ nhạc về. Chính là Mã đại ca – Mã Phu kiêm dzợ yêu của Lục trung vương oán giận nói rằng sinh hoạt của hắn quá buồn chán, cường liệt yêu cầu xin triển khai đội võ nhạc. Chỉ cần Lục vương gia phê chuẩn thì tại phụ cận của vương phủ sẽ mở một trường miễn phí dạy đám trẻ con võ thuật để tạo thành một đội võ nhạc.

Từ cái ngày đội võ nhạc được thành lập, Lục đại lão gia vì chẳng chiếm được đầy đủ ai đó mà tức giận nằm phơi nắng, âm thầm tự nhủ phải sai người đem đội võ nhạc ấy phá hủy đi.

Nhưng người nọ mỗi lần trở về đều dùng thân thể để “đút lót” hắn khiến hắn vui vẻ không thôi, lại đem khu nhà của đội võ nhạc vào khu vực được bảo vệ. Ô hô~~

– Chà, đã trở về rồi à.

Lục đại lão gia làm bộ gõ cửa để hòng khiến người ở trong phòng chú ý.

– Uhm, đã trở về. Quản gia nói ngươi đang thính hí (xem hí nhạc), ta không nghĩ sẽ quấy rối ngươi.

Mã Phu thấy hắn đứng ngoài cửa, bàn tay đang cởi áo cũng dừng lại.

– Ăn gì chưa?

– Ăn rồi. Mấy hài tử buổi tối hôm nay ở lại nên ta làm cơm cùng với Tiểu Đản nhi và bọn chúng ăn rồi.

Mã Phu cười trả lời. Hừm, phải tìm người đốt trù phòng mới được. Lục đại lão gia lần thứ mười chín nghĩ đến điều này.

– Ngươi làm gì đó?

– Giúp ngươi cởi.

Lục Phụng Tiên ôm lấy thắt lưng của dzợ, thuận tiện xoa bóp vùng eo đã có da có thịt do mình một tay làm nên.

– Đừng náo loạn, ta mệt mỏi quá. Bọn quỷ nghịch ngợm ấy lăn qua lăn lại ta muốn chết rồi.

– Vậy sao người không chịu cho ta lăn qua lăn lại chứ?

– Ngươi tha cho ta đi. Ta từng tuổi này rồi làm sao chịu đựng nổi ngươi cứ lăn qua lăn lại hoài. Được rồi, nhanh đi ăn tối đi. Cơm nước xong trở về ta cho ngươi tùy ý. Thật là… mỗi ngày đều làm, ngươi không sợ bị thận suy ư?

Mã Phu một chưởng đòi đẩy tay của Lục Phụng Tiên ra nhưng dĩ nhiên là đẩy không được.

– Ta không đói bụng, buổi chiều thính hí đã ăn rất nhiều điểm tâm rồi.

Lục Phụng Tiên vẫn tiếp tục nỗ lực.

– A Phu, ta là người tốt mà. Đêm nay ngươi chiều ta đi mà~~

Lục Phụng Tiên cắn nhẹ lỗ tai dzợ, đầu lưỡi giảo hoạt đưa đẩy vành tai Mã Phu, trong miệng thốt ra toàn những lời *** mỹ.

Mã Phu nhịn không được bật cười, tìm cách đánh lạc hướng Lục Phụng Tiên:

– Ngày hôm nay ngươi nghe vở gì?

– Thập bát mô. (Ai không hiểu, thỉnh đi hỏi google đại nhân)

– Gì? Chuyện đùa. Được rồi, được rồi. Ta nghĩ nên nói với ngươi chuyện này, ngày hôm nay trong đội võ nhạc có một tiểu hài tử là người từ bên ngoài… Ngươi làm gì đó, ta đang nói chuyện với ngươi mà.

– Ngươi cứ nói, ta vẫn đang nghe.

Lục Phụng Tiên đá giày rơi xuống, cánh tay dùng lực vừa đủ, nâng người dzợ đã trần trụi phân nửa lên sàng (giường). Tuy rằng rất muốn thượng ngay dzợ yêu, nhưng sau bao năm tháng ở bên cạnh, Lục Phụng Tiên đêm nay quyết định sẽ trở thành một ông chồng ôn nhu với dzợ. Lục đại lão gia cũng cởi sạch quần áo, đồng dạng xích lõa nằm trên giường ôm chặt lấy Mã Phu, tìm mọi cách để khơi mào *** của dzợ.

Mã Phu thoải mái gối lên người Lục Phụng Tiên, khép mở đôi mắt nói:

– Hài tử đó nhìn rất quật cường. Tiểu nhi tử của Lam gia tướng thiếu chút nữa đã cùng nó đánh nhau. Khi đó nó đứng ở bên ngoài đội võ nhạc, vẻ mặt ngoan lệ. Tuy rằng quần áo rách tươi nhưng đứng ở trước mặt bọn nhỏ trên mặt không có một chút tự ti. Ngươi có biết khi đã vừa nhìn thấy nó đã cảm giác rất giống…

– Ta. (đây là Lục Phụng Tiên nói)

– Ha hả. Ngươi hay thật. Tiểu tử nhà ngươi, chẳng phải đang ngụ ý muốn làm chủ việc này à.

– Ừ, phải. Phụ mẫu đứa nhỏ đâu?

‘Lão tiểu tử nhà ngươi chân làm gì mà ép chặt như thế.’ Mã Phu thầm oán.

– Không có. Đứa nhỏ đó không có cha mẹ cũng không có người thân, chỉ có một mình nó. Ta hỏi nó chuyện gì nó cũng không nói, bảo nó theo ta trở về nó cũng không chịu. Tiểu Đản nhi hình như… có điểm ghét thằng bé kia. Ha ha…

Mã Phu nắm chặt bàn tay của Lục Phụng Tiên, không cho hắn thăm dò nữa.

– Ngươi sẽ không khiến đội võ nhạc đó thành chỗ nương nhờ của đám tiểu quỷ không nhà không cửa chứ?

Lục đại lão gia ninh ninh cái mông của dzợ, ai oán nói.

– Ngươi cho rằng Trung vương phủ của ta là trại tế bần à?

– Ai nha~~, mấy đứa tiểu quỷ ấy thật ra rất dễ nuôi, sao lại tốn tiền. Đỡ mắc công ngươi tốn tiền tốn sức đem về một đống tiểu lão bà mà. Đúng hay không?

Mã Phu cười hì hì ngẩng đầu nhìn Lục Phụng Tiên, thuận tiện tại quai hàm của Lục Phụng Tiên cắn một ngụm.

– Vợ cả làm việc không đàng hoàng, khiến cho ông chồng tức giận nha~~

– Ủa, khi nào ta thăng thành ‘vợ cả’ vậy?

– Chứ không phải vợ cả của ta là do ngươi cưỡng chế di dời hả? (nghe giống mấy vụ đất đai ghê)

– Cưỡng chế nàng đi rồi thì sau này cũng đến phiên ta bị cưỡng chế đúng không? Nếu sau này có người hãm hại ta phải chăng ngươi sẽ đuổi ta đi?

Bàn tay Mã Phu dời đến giữa ngực Lục Phụng Tiên, chuẩn bị tùy thời tùy lúc có thể đánh một chưởng.

– Đến một người giết một người. (Ý là ai dám hãm hại bạn Mã, anh Lục sẵn sàng giết)

Ánh mắt Lục vương gia không chút nào che giấu sát ý cường liệt.

Mã Phu mặt mày tươi như hoa, khóe miệng cười đến tận mang tai, bàn tay đặt trước ngực chuyển thành sờ soạng khắp nơi, vuốt ve âu yếm, từ từ lần mò đến chỗ kia, lại còn khiêu khích trắng trợn. Hai chân vốn đang khép cũng tự nhiên mở rộng, gác lên người Lục Phụng Tiên.

Nam nhân nhiều ngày khô hạn (bị bỏ đói) làm sao chống lại những trò ma mãnh đó của Mã Phu:

– Ngươi cố ý khiêu khích ta ư? Hừ, ngươi là tên mã phu *** đãng. Xem ta đêm nay thu thập ngươi như thế nào.

Ngay lúc Lục đại lão gia tức khí thở phì phò, toàn thân nóng bừng bừng định xoay người đè ai kia xuống thì…

– Khò~~~

– A Phu… Mã Phu!

– Tứ… Xin lỗi, hôm nay ta mệt mỏi quá. Ngươi tự xử đi, ta nhắm mắt một lúc.

Mã Phu vì ban ngày đã quá đuối nên mặc kệ Lục Phụng Tiên đang trong cơn nước sôi lửa bỏng cũng chẳng thèm đoái hoài, thậm chí còn chui đầu vào ***g ngực Lục Phụng Tiên mà ngủ say.

‘Ngươi ngủ thì ngủ đi, cọ cọ cái gì chứ?’ Lục Phụng Tiên thầm nghĩ.

– Mã Phu! Ngươi và ta có cừu oán gì sao? Ngươi lại đối với ta thế này chứ. Hảo, ngươi giỏi lắm, ta cho ngươi ngủ.

Thế nhưng… Thế nhưng… Lục Phụng Tiên ngày hôm nay đâu giống khi xưa, làm sao nhẫn tâm xâm phạm giấc ngủ của dzợ yêu. Huống chi thân thể của dzợ cũng vốn là không tốt gì. Kết quả là Lục đại lão gia một mình nổi giận, trừng trừng nhìn thân thể xích lõa của dzợ yêu mà ngủ tới sáng… vì chỉ nhìn được mà ăn không được. (Thương thay  ) Lục vương gia vốn ngày thường ham mê hưởng thụ thân thể dzợ yêu, nay bảo phải tự xử dĩ nhiên là cảm thấy buồn chán. Vì thế, chuyện đã leo lên tới trên giường, cởi đồ rồi mà chả mần ăn gì được là phiền não đầu tiên của Lục vương gia chúng ta.

Có cái thứ nhất thì phải có cái thứ hai. Phiền não thứ hai của Lục đại lão gia còn có điểm khó mở miệng hơn cái thứ nhất. Mặc kệ thế nào, Trung vương Lục Phụng Tiên của chúng ta trong khoảng thời gian gần đây rất hay phiền não.

Nguyên nhân phiền não không phải vì trong thị trấn quản hạt có tên quan lại ngu xuẩn nào, cũng không phải là vì quận Cửu Giang thiếu thuế nộp lên trên, lại càng không phải do dân chúng muốn hắn xuống đài (bỏ chức) hay tạo phản. Những chuyện này trong mấy năm qua, Lục Phụng Tiên đã xử lý hết rồi.

Mặc dù không dám nói dưới trướng toàn là người tài ba nhưng cũng không đến nỗi chuyện gì cũng đến tay Lục Phụng Tiên.

Thượng chính thì hạ sẽ không loạn. Dân chúng Cửu Giang quận nói chung cũng chẳng gây sự vụ gì, không phải uống rượu đánh nhau thì cũng là chuyện gia đình lục đục, một vài chuyện sinh sự lẻ tẻ, còn lại thì có thể xem là bách tính an cư lạc nghiệp, thuế dĩ nhiên cũng chẳng thành vấn đề, huống chi trừ bỏ thuế má với hoàng triều, tiền dư Lục Phụng Tiên đều chia đều cho dân chúng, ai lại muốn hắn xuống đài chứ.

Như vậy phiền não của Lục Phụng Tiên là gì đây ha

Theo lẽ bình thường, khi một người đàn ông trụ cột bình thường trở về nhà, vợ và con ra nghênh tiếp thì cũng là chuyện quá phình phường đi. Cơ mà khi hắn – Lục Phụng Tiên – trở về nhà thì ngoại trừ người hầu trong nhà và thị vệ ra thì đừng nghĩ sẽ thấy được cái bóng của dzợ yêu.

Lục Phụng Tiên hắn cũng là một người bình thường nha. Hắn cũng muốn sau khi bận rộn cả ngày với chuyện công sự thì sẽ được về nhà gặp lão bà, bồng hài tử nha. Dù rằng hài tử đáng ra phải gọi hắn là “cha” thì lại đi gọi là “nương” và lão bà cũng không tỏ rõ quan tâm tới hắn, nhưng giờ đây chẳng có ai, hỏi hắn làm sao không phiền muộn.

“Hai năm nay, lão tiểu tử ta càng chăm sóc ngươi thì ngươi càng xem thường. Người ta nói cái gì đã đến tay rồi thì sẽ không biết quý trọng. Phải chăng ngươi xem là đã có được ta một cách chắc chắn, hơn nữa nửa người bên dưới của ta đã bị ngươi quản nên không sợ ta xuất ngoại tầm hoa vấn liễu. (ra bên ngoài tìm nữ nhân khác.)

Ta đây Lục Phụng Tiên tuy đã có tuổi nhưng muốn dạng nữ nhân gì mà lại không có. Ngươi phải chăng đã quên năm xưa ngươi cầu xin ta như thế nào. Ngươi đã muốn ra ngoài rong chơi phải chăng muốn xem ta tầm hoa vấn liễu. Không cho ngươi biết lợi hại, ngươi tám phần mười đã chẳng xem ta là ai.”

– Đã trở về rồi à. Hôm nay vì sao mà về sớm vậy?

Mã Phu cởi áo khoác ra, cầm lấy bố khăn mà người vú già sớm chuẩn bị lau lau trên người, thuận miệng hỏi han. Lục Phụng Tiên ngồi trên ghế, cười cười nhìn Mã Phu.

– Ngô thẩm à, cơm chiều chuẩn bị chưa. Thẩm nói trù phòng đừng làm cho ta nữa. Ta ở bên ngoài ăn cơm rồi. Đúng rồi, Tiểu Đản nhi về chưa?

– Tiểu vương gia buổi chiều đi tìm hài tử của Lam gia tướng cùng chơi và chưa trở về.

Ngô thẩm cười trả lời. Lục đại lão gia ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn dzợ.

– Tên tiểu quỷ này. Trời đã không còn sớm nữa, ta đi tìm hắn về. À Phụng Tiên, ngươi ăn cơm trước đi, không cần chờ chúng ta. Đại khái chắc Tiểu Đản nhi cũng đã ăn no bên nhà Lam gia tướng rồi.

Vừa mới trở về chưa được bao lâu, Mã Phu lại mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, thậm chí chẳng một lần nhìn lại. Ngô thẩm len lén nhìn Lục đại lão gia đang im lìm ngồi trên ghế thái sư (ghế to đặt chính giữa nhà), cẩn cẩn dực dực dò hỏi:

– Vương gia, trù phòng chuẩn bị cơm được chưa?

Nửa ngày sau mới có một tiếng Ân đáp trả. Đêm nay Lục vương gia một người tịch mịch nhìn cả bàn cơm phong phú.

Đó. Đây chính là phiền não thứ hai của Lục vương gia. Vợ và hài tử không chịu bồi hắn ăn cơm.

Lục Trung vương cho rằng con người có hai cái phiền nào cũng đã quá nhiều rồi. Thế nhưng trời thường chẳng chiều long người. Ngươi càng muốn ít phiền não thì phiền não của ngươi càng nhiều.

Hôm nay chỉ có chút ít công sự lặt vặt, Lục đại lão gia ở trong phủ hoài cũng ngán, quyết định đi ra ngoài giải sầu, kiêm thêm tìm hiểu dân tình.

Trang phục giản đơn không che giấu được khí chất tỏa ra từ bên trong con người của vị Lục trung vương Lục Phụng Tiên này. Giọng nói uy nghiêm, lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn, đuôi mắt dài hẹp theo thời gian, nội hàm thâm thúy phát ra. Bên trong con người chất chứa những tình cảm không ai có thể đoán biết được, sự sắc bén có từ khi niên thiếu đến giờ càng tăng thêm. Con người hắn bây giờ chẳng ai có thể hiểu được, trừ người đó.

Theo sát phía sau Lục Phụng Tiên là bốn người thị vệ thân tín, cũng là bốn gia tướng của Lục vương phủ. Bốn người này theo hắn chinh chiến nhiều năm, đối với hắn tâm phục khẩu phục. Khi hắn thụ phong Trung vương thì cũng cùng nhau đi đến quận Cửu Giang. Giờ thì đã có gia nghiệp riêng, vợ con thành đàn.

Ăn trưa tại một tiểu lâu, các cô nương trong lâu liên tục phóng mị nhãn về phía Lục Phụng Tiên. Khi đó hắn nghĩ thầm: ‘Nếu như có Mã Phu ở đây thì tốt rồi. Đã lâu không ngửi thấy mùi dấm chua của người kia nữa. Nếu như hắn biết mình được nữ nhân hoan nghênh thế nào thì có lẽ thời gian hắn về nhà sẽ sớm hơn, không có việc gì cũng sẽ hỏi ta đi đâu đấy.’ (ý anh Lục là ảnh muốn anh Mã chăm lo cho mình hơn.)

Ăn cơm xong, Lục Phụng Tiên nhớ đến đội võ nhạc Hắc Mộc Đầu. Làm gì có cái tên kì quái như thế cho một đội võ nhạc chứ. Chậc, việc này nói thì cũng ngắn thôi. Đội võ nhạc ban đầu không có tên, nhưng vì đại môn luôn rộng mở, mà đầu gỗ bái sơn ở đại môn ấy bị sơn màu đen. Nếu có ai hỏi đại giáo đầu là đội võ nhạc tên gì, hắn nói: Chỉ có mộ cái tên, Hắc Mộc Đầu bên cạnh Trung vương phủ.

Hắc Mộc Đầu kia với Lục đại lão gia của chúng ta vốn là kẻ thù không chung một bầu trời. Ai bảo Hắc Mộc Đầu cướp lấy người Lục đại lão gia yêu quý. Đáng ra Hắc Mộc Đầu không có khả năng được Lục đại lão gia bảo bộ đâu. Nhưng mỗi lần đi ra ngoài, Lục đại lão gia vẫn cứ thường ghé tới nơi này. Lý do hả? Vì nó ngay bên cạnh vương phủ mà.

Hôm nay Lục Trung vương Lục đại lão gia Lục Phụng Tiên chẳng may lại bước tới nơi này. Đại môn mở rộng, hắn cũng tự nhiên đứng bên ngoài ngó vào. Vừa nhìn thấy thì… Ha ha…

Biểu hiện của Mã Phu thật là đáng yêu. Đông bính tây lủi, một đám con nít đùa giỡn với Mã Phu không rời. Quả thật y như lời Mã Phu nói: “Ban ngày đã bị lăn qua lăn lại rồi, tối có thể không như thế không?” (Ban ngày có lũ nhóc quậy phá, ban đêm anh Mã muốn được yên thân.  )

– Thằng con của ta nắm đấm ngày càng có lực nha. Cũng ra dáng quyền cước rồi đó.

Trương gia tướng đứng phía sau Lục đại lão gia lên tiếng, cười vang,

– Lam Hướng, nhi tử nhà người sao lại đuổi theo tiểu vương gia thế. Ngươi xem, tiểu vương gia khiến hắn chạy tới chạy lui đến khổ sở kìa.

Lam gia tướng nhìn tiểu hài tử nhà mình ai điếu nói:

– Cũng không phải là do con ta đùa giỡn, mà là tiểu vương gia đoạt lấy hà bao mà nương của nó đưa cho nó.

Người xem đi. Tiểu ma vương trên tay cầm hà bao, một bên lắc lư cánh tay, hỉ hả kiêu ngạo dễ sợ. Lam Hướng thương cảm cho con trai mình đến mức muốn kêu to.

– Ngươi xem nên sinh thêm một đứa nữa đi. Biết đâu tiểu vương gia sẽ không chú ý đến nhi tử của ngươi nữa.

Du gia tướng lên tiếng.

– Thôi đi. Chẳng qua tiểu ma vương thấy cái gì trên người Tiểu Lam Tử thuận mắt đều lấy đi, chứ chú ý gì. Lần trước nương hắn cho hắn một cái khăn cũng bị tiểu ma vương đoạt đi. Hai ngày trước thì cởi giày đoạt bào. Vương gia, ta muốn hỏi phải chăng hiện tại vương phủ đến tiền mua giày cho tiểu vương gia cũng không có a?

Lam gia tướng nhịn không được bèn hướng Lục vương gia oán giận nói.

Lục Phụng Tiên liếc mắt nhìn hắn:

– Ai kêu nhi tử nhà ngươi để cho Tiểu Đản nhi khi dễ rồi lại uy hắn ăn cơm. Hiện tại, trừ cha của hắn thì Tiểu Đản nhi chỉ thích nhất tiểu nhi tử nhà ngươi. Đó là biểu hiện tình yêu của con nít đó.

– Ha ha, coi bộ tám phần mười mà tiểu vương gia coi trọng nhi tử nhà ngươi rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã chọn được tình duyên. Gọi vợ ngươi sinh thêm một đứa nữa đi. Ta nghĩ sớm muộn gì cũng là con người ta rồi.

Lý gia tướng hắc hắc cười.

– Tới địa ngục đi. Nói cái gì chứ. Nếu tiểu ma vương dám để ý đến Tiểu Lam Tử, ta thiến hắn.

– Ha ha ha…

Lục đại lão gia chẳng quan tâm xem nhi tử mình có bị thiến hay không, ánh mắt của Lục Phụng Tiên vẫn chưa từng rời khỏi con người đang đứng trong sân luyện võ kia.

Bỗng nhiên đôi mắt của Lục đại lão gia trầm dần xuống, đôi mắt đen nheo lại, bắn ra tinh quang tưởng như quang kiếm ảnh (ánh mắt của anh Lục sắc như lưỡi kiếm)

– Kia không phải là nữ nhi của Khai nhân bố Trang lão bản sao? Nàng vì sao lại ở chỗ ít người vãng lai này thế?

Du gia tướng thấy kỳ quái nên hỏi.

– Nghe vợ ta nói là đến để chăm sóc đám nhi tử của đội võ nhạc đấy.

– Chăm sóc nhi tử ư?

– Ai biết. Nhưng xem nàng đang chăm sóc ai kìa?

Ánh mắt bốn vị gia tướng nhất tề hướng về phía nữ nhi của Trang lão bản đang lấy khăn lau mồ hôi cho ai đó.

– Hai năm gần đây Mã gia ở bên ngoài rất được nữ nhân yêu thích. Thời gian đầu còn có vài quả phụ hướng ta hỏi thăm xem Mã Phu làm người chăn ngựa trong vương phủ kiếm được một tháng bao nhiêu tiền nữa.

Lam gia tướng không biết hậu quả, cứ thế mà kể ra. Rầm một cái. Tảng đá nằm bên ngoài đội võ nhạc Hắc Mộc Đầu nứt ra thành đôi. Ba vị gia tướng còn lại cùng một lúc thối lui, tránh xa khỏi Lam gia tướng một cự ly an toàn.

– Mã gia mở ra đội võ nhạc này, hiện tại mọi người đều biết Mã gia có tài, cả tiểu cô nương cũng cảm thấy có hứng thú. Mà tính tình của Mã gia lại thân thiện, ai cũng kết thân được, vài tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi đều mỗi ngày lấy lý do đưa cơm nước cho huynh đệ mà đến đây. Chà, nam nhân mà, niên kỷ càng lớn càng thu hút người khác.

Lam gia tướng thản nhiên bốc phét,

– Lam Hướng.

– Dạ.

– Ta cho ngươi thời gian ba ngày phải đem gả toàn bộ những tiểu cô nương chưa chồng ở xung quanh phụ cận Vương phủ. À, kể cả những quả phụ có chồng đã qua đời cũng thế. Phải gả đi hết cho ta. Ta sẽ tìm người đến gặp ngươi kiểm tra.

Lục đại lão gia phất ống tay áo, rầu rĩ hướng về phía vương phủ.

Phía sau, ba vị gia tướng không đợi Lam Hướng mở miệng đã cùng nhau lắc đầu nói. “Ta không quen biết ngươi.” Ba người bước đi, dĩ nhiên cũng không quan tâm đến Lam Hướng nữa. Lam gia tướng ôm đầu ngồi chồm hổm mà khóc rống thất thanh.

Con ơi. Cha cũng bị Lục đại nhân khi dễ thảm thê luôn.

Lục đại lão gia vừa đi vừa nói thầm, rồi lại muốn chửi ầm lên. “Ngươi giỏi nói tam đáp tứ lắm Mã Phu. Ngươi đêm nay giỏi thì đừng trở về.” Vò vò đầu, Lục đại lão gia đã gặp phiền nào lớn nhất rồi. Mã Phu xấu xí của hắn cũng có nữ nhân yêu thương. Ô ô ô ~~~~

Ban đêm vào lúc Mã Phu đã trở về. Không thèm quan tâm đến Lục Phụng Tiên đang nói gì hắn, Mã Phu cứ thản nhiên bước vào.

– Yêu~, khuôn mặt ngươi cứ như ăn phải ớt thế.

Mã Phu nhận lấy bố khăn xoa xoa mặt, cười meo meo tiến đến bên người Lục Phụng Tiên.

– Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Khi ta vừa về đã thấy Lam Hướng ngồi xổm bên ngoài Hắc Mộc Đầu khóc lóc om xòm, khóc đến mức nhi tử hắn cũng khóc theo. Tiểu Đản nhi thấy thế cũng hùa vào, rồi bọn nhóc kia thấy thế cũng đòi khóc theo. Nhao nhao cả lên.

Mã Phu vừa nói vừa ngồi xuống, giơ chân của chồng lên.

– Làm gì thế?

Lục Phụng Tiên hoài nghi. Dzợ hôm nay tốt tính muốn xoa bóp chân cho mình để chuộc tội thì phải. Tuy cũng chẳng phải lỗi của dzợ nhưng quả thật là dzợ có thực tâm muốn dĩ hòa vi quý.

Mã Phu cởi hài của Lục Phụng Tiên ra, xoa bóp chân rồi đem chân của chồng đặt vào trong ngực, tùy tiện ngồi xuống đất, sau đó móc ra một bố bao. Mở ra thì nguyên lai bên trong có đôi giày vài màu lam.

– Ta nghe nói Khai nhân bố trang có mua từ bên ngoài về một ít vải vóc đặc biệt, vừa chắc chắn lại giữ ấm. Trời lạnh rồi, ta ở chỗ đội võ nhạc vừa nhàn lại chẳng có việc gì nên đã làm cho ngươi một đôi giày. Ngươi thử xem.

Lục đại lão gia bị đóng băng ngay lập tức.

– Trong phủ đã có người chuyên lo phụ trách chuyện này, ngươi phiền lòng làm gì.

Mã Phu ngẩng đầu trừng mắt.

– Ta vui vẻ ngươi quản được à? Mùa đông năm nay ngươi dám đi đôi hài nào khác thử xem. Ngươi đi một đôi, ta thêu một đôi.

Ngực của Lục Phụng Tiên tựa như nở hoa, bàn chân ở trong ngực Mã Phu bắt đầu cọ quậy.

– Vậy ngươi ít nhất cũng phải nói sớm. Chí ít cũng phải làm cho ta ba bốn đôi giày.

– Ngươi mơ đi.

Mã Phu không chút khách khí đánh bay đôi chân háo sắc kia. Ừ thì chân rơi xuống như người lại áp lên. Chẳng quản nơi đây là phòng khách và xung quanh còn còn Ngô thẩm đang đứng hầu hạ, Lục đại lão gia muốn ăn thì cứ ăn thôi.

Ngô thẩm thở dài, đem thủy bồn ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa phòng khách lại. Nếu như Mã Phu là nữ nhân chắc trong phủ đã có đến bảy tám thiếu gia tiểu thư. Nhưng cũng tốt, nữ chủ nhân của vương phủ chính là Mã Phu đó thôi. Lão thiên gia phù hộ cho Trung vương phủ đừng có thêm nữ chủ nhân nào cả. A di đà phật, thiện tai thiện tai.