Mã Phu

Chương 20

Tuy rằng Biện Thanh Nghi đã tới, nhưng mọi ngày trôi qua vẫn giống như trước. Mỗi đêm Tiểu Tứ tử vẫn đến phòng y chia sẻ chăn của y thuận tiện cũng hưởng thụ luôn người y. Y ngẫu nhiên cũng lừa Tiểu Tứ tử trốn đi gặp bạn tốt Lí Thành Hưng, gặp mặt xong, y quyết sẽ không giữ gìn cho Lục Phụng Thiên khi Thành Hưng mắng như trước nữa, tương phản y cũng mắng theo, Lí Thành Hưng mừng rỡ chụp bả vai y nói lại có một người nhận rõ bộ mặt thật của tên tiểu tử vô liêm sỉ kia.



Buổi chiều hôm nay, mới vừa đi mã phòng giúp đỡ đẻ cho một con ngựa, thỏa mãn cùng cảm động xong, mệt mỏi cũng nhập vào thân, tay nắm lại đấm đấm thắt lưng của mình, Mã Phu vừa than mình đã già rồi, vừa chào các sư phó trong mã phòng lê bước về tiểu viện của mình.

Đi vào cửa tiểu viện, liền nhìn thấy người mà y không nghĩ sẽ gặp nhất đứng ngoài phòng chờ y.

“Lưu Thẩm, đã lâu không thấy. Hôm nay ta mệt mỏi, có cái gì ngày mai hãy nói.” Thật sự không muốn nói chuyện với nàng, đi qua nàng, lấy tay đẩy cửa.

“Không mất của ngươi bao nhiêu thời gian dâu. Mã huynh đệ, lão thân biết mình có lỗi với người, ngươi có thể cũng không muốn gặp ta. Nhưng lão thân có chút chuyện, không thể không nói với ngươi!”

Lưu Thẩm thân mặc phục sức giống như lão phu nhân nhà quan lại khác, thoạt nhìn có vẻ cao quý, trẻ hơn rất nhiều so với ba, bốn năm trước. Vô luận là một thân cẩm tú lăng la, hay là đồ trang sức đeo ở trên người, đều có thể thấy Lục Phụng Thiên đối đãi nàng không tệ. Nước lên thì thuyền lên, khí thế của nàng cũng cường ngạnh hơn rất nhiều so với ngày xưa.

Bất đắc dĩ thở dài, đành phải quay đầu nhìn về phía nàng, “Ngươi nói đi.” Nói xong sớm, ta cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

“Ngay tại đây.”

“Đúng, ngay tại đây.”

“Cũng đúng. Phòng ở của một người đàn ông độc thân như ngươi cũng không phải là nơi Lục Lưu thị ta có thể tùy tiện vào. Lão thân mặc dù không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu những lễ nghi liêm sỉ tối thiểu nhất.” Lưu Thẩm thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác) nói.

Phát hiện Lưu Thẩm đã bỏ thêm từ Lục trước họ của mình, trong lòng Mã Phu hiểu được Lưu Thẩm đã muốn coi mình là nương của Lục Phụng Thiên. Mệt đến không đứng được, dựa người lên cửa, ôm cánh tay đợi Lưu Thẩm nói vấn đề chính.

May mắn, Lưu Thẩm cũng không để cho y chờ lâu.

“Ngươi vì cái gì muốn tới?”

“Đến xem Tiểu Tứ tử.”

“Ngươi không nhận được thư ta cho người đưa cho ngươi sao?”

“Nhận được. Ngay lúc ta vừa bước ra cửa lao.”

Lưu Thẩm không dám nhìn biểu tình trên mặt Mã Phu, quay đầu đi.

Sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Năm trăm hai kia là ta dùng hết toàn lực mới có được. Ta cũng muốn cho ngươi nhiều hơn, nhưng ta thật sự không lấy được.”

“Ha! Thật đúng là cảm ơn lòng tốt của ngài! Có người đưa bạc tới, ta mới không phải xin cơm suốt một đường đến kinh thành.” Nâng tay ngáp một cái, khốn nạn! Tối hôm qua cái tên tiểu tử kia sinh khí dồi dào! Thật sự là, giống như cái người làm ký hiệu kia, sao tên tiểu tử kia có thể tràn đầy tinh thần mỗi ngày như thế?

“Ngươi vì cái gì muốn tới kinh thành? Ngươi cùng tiểu thiếu gia…, ngươi căn bản là không nên đến! Tiểu thiếu gia đã không còn như lúc xưa, hắn hiện giờ đường đường là…” Lưu Thẩm bắt đầu kích động.

“Ta đến để cho hắn báo ân.” Mã Phu cắt ngang nàng, vui đùa nói.

“Báo ân? Ngươi! Không phải ngươi chê năm trăm hai quá ít? Ngươi muốn tiểu thiếu gia báo đáp thế nào ngươi mới chịu đi?!” Lưu Thẩm mở trừng trừng hai mắt.

Mã Phu sờ sờ cái mũi, mở miệng ngáp cái thứ hai, thuận miệng ứng phó một con số: “Một vạn hai. Lưu Thẩm, chuyện ngươi muốn nói chỉ như thế? Nếu không có chuyện khác, ta muốn đi ngủ. Ngại quá, xin lỗi không tiếp được.”

“Chậm đã! Ngươi không cần đánh đố ta. Nếu ngươi thật muốn hắn báo ân, cần gì phải để cho tiểu thiếu gia mỗi đêm…” Nữ nhân chuẩn mực ngượng ngùng không dám nói hết lời.

Sao giống như tất cả mọi người đều biết? Có phải là lúc trên giường ta kêu quá lớn? Mã Phu cười thầm. Quay mặt nhìn về phía Lưu Thẩm.

“Lưu Thẩm, có chút chuyện không thể nói lung tung.” Mã Phu chầm chậm nói.

“Mã Phu, ngươi nghe cho rõ, Lưu Thẩm ta vì quá khứ mới xin khuyên ngươi một câu: rời tiểu thiếu gia sớm một chút đối với ngươi không hề xấu.” Biểu tình của Lưu Thẩm cũng trở nên nghiêm túc.

“Chờ thời điểm ta muốn đi, ta sẽ đi.” Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến việc rời đi? Ta chỉ là đi không được mà thôi.

“Ngươi đã nhìn thấy Biện tiểu thư?”

“Ân.” Nếu biết cần gì phải hỏi.

“Ngươi cảm thấy Biện tiểu thư thế nào? Có phải nhân trung long phượng không? Người có thân phận cùng dung mạo như nàng, là cầu còn cầu không được! Trong kinh thành không biết có bao nhiêu con dòng cháu giống muốn cưới nàng làm vợ, chính là nàng cùng cha nàng đều không để vào mắt. Nhưng đến lúc tiểu thiếu gia đi cầu thân, cùng ngày liền…”

“Ngươi nói cái gì?” Mã Phu cắt lời Lưu Thẩm, ý niệm muốn ngủ cũng không biết bay đi đâu mất. “Ngươi nói là hắn chủ động đi Tương phủ cầu thân? Không phải tể tướng chủ động đem nữ nhân cho hắn?”

“Đương nhiên. Tiểu thiếu gia trước lúc đi cầu thân đã cùng Biện tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, hắn cầu thân cũng là Biện tiểu thư ám chỉ. Nếu không tể tướng đại nhân sao có thể dễ dàng đáp ứng đem con gái bảo bối của mình cho tiểu thiếu gia như thế! Lúc ngươi chưa tới, Biện tiểu thư thường xuyên lại đây, hai người ngâm thơ vẽ tranh đánh đàn hát đệm thi đấu giống như tiên lữ lương quyến. Từ lúc ngươi ở đây, liền biến thành tiểu thiếu gia đi tể tướng phủ.”

Trách không được mỗi ngày hắn đều về muộn như vậy, trách không được lúc hắn trở về trên người mang theo hương khí, ta còn cười nhạo hắn giống nữ nhân (chém T__T)! Đệ tử đeo túi thơm, hóa ra đúng là di hương.

Nhưng thế này cũng không có gì, hắn muốn lợi dụng thân phận con rể tể tướng nhất định phải thường xuyên gặp cô gái kia để bồi dưỡng tình cảm.

Vậy vì sao hắn phải nói dối với mình? Rõ ràng là hắn chủ động đi cầu thân, vì sao hắn lại nói với mình là tể tướng cương quyết đem nữ nhân cho hắn? Là hắn cảm thấy điểm ấy không trọng yếu, hay là Lưu Thẩm đang nói dối?

“Mã huynh đệ,” Lưu Thẩm mắt nhìn trời chiều, nhẹ nhàng thở dài, “Chúng ta không ngại đem nói hết ra. Có lẽ ngươi cảm thấy ta là một tiểu nhân nịnh bợ, năm đó lợi dụng ngươi bồi dưỡng chiếu cố tiểu thiếu gia, hơn nữa ngươi còn vì tiểu thiếu gia… Trong khoảng thời gian đó ngươi cùng tiểu thiếu gia làm gì vào buổi tối, trong lòng ta biết rõ ràng. Chính là, ngươi có cẩn thận nghĩ tới, ngươi cùng tiểu thiếu gia không có tương lai. Ngươi nhẫn tâm nhìn tất cả những bố trí tỉ mỉ của tiểu thiếu gia bị hủy đi như vậy sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn tiểu thiếu gia bị người ta chỉ chỏ mắng hắn là đứa con riêng đáng xấu hổ cùng nam nhân lêu lổng sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn cả đời không tử vô tôn (không con không cháu) sao? Nếu hiện tại hắn buông tha tất cả để chọn ngươi, tuy ta là một nữ nhân không có kiến thức, đối với ngươi cũng hiểu được quan trường như chiến trường, tể tướng đại nhân chịu nhục cùng những người quyền cao chức trọng sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu thiếu gia. Đến lúc đó, hắn sẽ thảm hại hơn so với trước đây! Ta không biết võ công của hắn cao bao nhiêu, đối với ngươi biết hai tay khó địch bốn tay, đến lúc đó ngươi có thể vỗ ngực nói ngươi có thể bảo hộ tiểu thiếu gia như lúc xưa không?”

Lưu Thẩm giống như lần đầu tiên nhìn thấy Mã Phu, tỉ mỉ nhìn y một lượt từ đầu đến chân.

“Mã huynh đệ, bỏ qua cái đó. Ngươi cảm thấy tiểu thiếu gia thật sự đối tốt với ngươi cả đời sao? Ngươi có thể cảm thấy ta nói thực tàn nhẫn, ngươi cảm thấy ngươi có thể so với “Đại Nghi công chúa” sao? Ngươi nhìn lại chính mình đi, ngươi chỉ là một người chăn ngựa, một người chăn ngực chỉ biết dưỡng ngựa đuổi ngựa dưới đáy xã hội, một thô nam nhân giúp đỡ tiểu thiếu gia lúc hắn còn nhỏ mà thôi! Ngươi cảm thấy tài mạo của ngươi có thể lưu lại tiểu thiếu gia không? Nếu thật sự như vậy, hắn căn bản sẽ không đến Tương phủ cầu thân. Ngươi cũng biết tiểu thiếu gia là người bạc tình, nếu hắn không có một tia cảm tình với Biện tiểu thư, sao có thể ôn nhu săn sóc nàng như vậy? Ta không rõ vì sao tiểu thiếu gia muốn giữ ngươi bên cạnh, nhưng ta biết nếu ngươi không đến tìm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đi tìm ngươi!”

“Mã huynh đệ, nếu nói tuyệt tình: hiện tại ngươi đối với tiểu thiếu gia mà nói chính là một chướng ngại vật!”

Nói xong câu đó, Lưu Thẩm xoay người bước đi, không dám nhìn lại biểu tình đã có phần tang thương của nam nhân. Mã huynh đệ, xin lỗi ngươi, chính là ta không thể không vì tiểu thiếu gia, không thể không vì chính mình tính toán, hơn nữa ta tin tưởng điều này cũng là tốt với ngươi.

Mắt thấy bóng dáng Lưu Thẩm đã đi xa, Mã Phu vỗ vỗ mông, đẩy cửa phòng ra, “Phanh!” một tiếng, lấy chân đẩy cửa, bổ nhào lên giường ngủ.

Tiểu Tứ tử, ta thật sự thích ngươi! Không cần Lưu Thẩm nói, những điều đó ta cũng biết. Chính là, ta nghĩ đánh cược một lần, dùng tất cả của ta cược xem Mã Phu ta kiếp này có thể có ngươi không.