Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 14: Đụng vào phượng giá

Chỉ là sự thật chứng minh, suy nghĩ của Diệp Tuyết là cỡ nào ngây thơ.

Mắt thấy mặt trời sẽ phải xuống núi, nàng lại liền bóng dáng nửa cửa chính cũng không nhìn thấy, thậm chí ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy một ai, hai bên trừ đám cây cối quái dị vẫn là quái dị.

Ông trời ơi, nơi quỷ quái này đến cùng rộng lớn bao nhiêu a?

Diệp Tuyết ở trong lòng khóc thút thít, có chút hoài nghi mình vừa rồi có phải nên chạy ra ngoài này hay không. Nơi này cứt chim cũng không có, ngộ nhỡ gặp phải hấp huyết thảo lần trước, chết thế nào cũng không biết!!!

Ô ô......

Có cần phải hãm hại như vậy không a!

“Ọc ọc ọc......”

Bụng cũng rất không có tiền đồ kêu lên một trận.

Diệp Tuyết không nhịn được xoay người, nhìn về phía đường lúc đến......

Chẳng lẽ, mình phải trở về sao?

Như vậy cũng quá không có cốt khí phải không?

Đang rối rắm, nơi xa truyền đến một hồi tiếng động khác thường, Diệp Tuyết đang muốn xem rõ ngọn ngành, một đạo hồng quang thẳng tắp hướng nàng đánh tới.

“A......” Khi nàng ý thức được giờ phút này vô cùng nguy hiểm, thời điểm nên né người sang bên cạnh né tránh, eo thon căng thẳng, người đã bay lên trời. Dưới chân một trận gió thổi qua, quần dài bị gió thổi tung.

“Nữ nhân, quả thật ngốc đến cái gì cũng tệ!” Tích Phong trầm thấp giọng nói xong, hé miệng cắn một cái trên vành tai nàng.

“Ngươi......” Diệp Tuyết ảo não giơ tay đánh, cũng ở một giây kế tiếp thân thể mất đi chỗ dựa, thẳng tắp mà rơi xuống trên đất, bên cạnh, hai con linh miêu kích cỡ như con hổ lộ ra móng vuốt bén nhọn bất an nhìn nàng.

Dây thừng trên người Linh Miêu, kéo theo một chiếc xe hoa màu đỏ chót.

Xe hoa hình bán cầu, có điểm giống nhà bạt [1], so với nhà bạt lại xa hoa tinh xảo hơn rất nhiều. Chừng hai thước, không có bánh xe, trôi lơ lửng giữa không trung. Phía trên tua cờ mềm mại như tơ lụa, chiết xạ ra ánh sáng giống như kim cương.

[1]: nhà của dân tộc Mông Cổ

Đạo hồng quang nàng mới vừa thấy, chính là bóng dáng cỗ xe hoa này di động.

Xe hoa giật dây kéo lại, một nữ tử đẹp đến độ muốn nhỏ ra máu bước xuống: một thân quần dài màu đỏ chót, hồng mâu, tóc tím. Ma ấn khóe mắt kéo dài đến huyệt Thái Dương, khiến cho đôi tròng mắt kia càng nhìn về phía trên càng thêm yêu dị cùng mê hoặc lòng người.

Diệp Tuyết đang suy nghĩ nữ nhân này là ai, hai thị nữ theo nữ nhân kia xuống xe đã đứng ở bên cạnh nàng, một tay kéo nàng từ mặt đất dậy, vung tay chính là hai bạt tai: “Yêu nữ lớn mật, lại dám đụng vào phượng giá của Hỏa Linh nương nương, thật là to gan lớn mật.”

“Nhìn ta không lột da của ngươi......”

“Đừng!” Diệp Tuyết trước kia chưa từng thấy qua ác nhân như vậy, nói cái gì đều không nói, đi lên liền đánh, trong lúc nhất thời bị sợ đến chỉ biết tránh né.

“Khoan.” Chỉ thấy nữ nhân áo đỏ nhẹ nhàng phất phất tay, không nhanh không chậm mở miệng: “Bổn cung bình thường dạy dỗ các người thế nào? Phải khiêm tốn đối đãi với mọi người, mặc kệ địa vị tôn ti, đều phải đối xử như nhau, các ngươi đem lời nói của Bổn cung vào tai này ra tai kia phải hay không?”

“Nô tỳ biết sai, xin nương nương thứ tội.” Hai người thị nữ lập tức buông Diệp Tuyết ra, quỳ rạp dưới đất.

“Lần này niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, chuyện cũ sẽ bỏ qua, như nếu có lần sau nữa, nhất định chặt đứt bàn tay ức hiếp người của các ngươi, còn không mau lui ra.”

“Tạ nương nương ân điển.”

Diệp Tuyết cảm kích ngẩng đầu lên, muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình một chút, lại thấy Hỏa Linh nương nương đó ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái, trên mặt cười yếu ớt, lấy lòng nhìn người trong không trung.

Tích Phong chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống, mặt mũi mỉm cười, chỉ là nụ cười, cũng không đạt tới đáy mắt: “Ái phi không hổ là công chuá Linh Miêu quốc, xử lý chuyện chính là hiền huệ thỏa đáng. Nhưng yêu nữ này ngăn ở giữa đường, làm ái phi kinh sợ, tội này không thể tha. Người tới, đem yêu nữ không biết điều này giải vào địa lao, chờ đợi xử trí.”

“Vâng”

Dứt lời, trên đường mới vừa còn một mảnh trống trải, trong khoảnh khắc hiển hiện hai đội binh lính tuần tra, không nói hai lời, áp giải nàng đi.

“Buông ta ra, buông ta ra......” Diệp Tuyết liều mạng giãy giụa, nàng không muốn bị giam lại, không muốn đi địa lao......

Trên phim truyền hình, trong địa lao âm sâu đáng sợ, trừ rắn, còn có vô số gián, ô ô...... Nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn nôn a a a......