Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 138: Cuối cùng hồn phách biến mất

Editor: Ngoc Luyen

Tích Phong há miệng, muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không nói được.

Bởi vì bất kể mình nói gì, chắc nàng cũng sẽ không tin mình nữa.

"Tiểu Nhất, ngươi còn đứng ngây đó làm gì."

"Yêu Vương, mời đi ra ngoài."

"Tuyết Nhi...... Phải làm thế nào, mới khiến nàng tin ta lần nữa?"

"Ngũ giới xuống dốc, ngày cuối cùng của thế giới!" Khi đó, tin hay không, đối với ai cũng không còn ý nghĩa nữa!

Một bước sai, cả bước sai. (Giống câu sai một li đi một dặm của mình)

Hắn chỉ có thể để cho sai lầm đó không tiếp tục kéo dài nữa mà thôi.

Cho dù như thế nào, việc cấp bách là hãy để cho nàng biết, Trăm Đao thật muốn tập kích.

"Ta biết rồi." Mở cửa phòng ra, sải bước đi ra ngoài.

Diệp Tuyết khoanh tay, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi bệt xuống đất......

Mình cũng không cùng hắn so đo, tại sao...... Tại sao hắn còn không chịu buông tha cho mình, còn nhiều lần tới trêu chọc mình!

Mình chỉ muốn yên lặng canh giữ bên cạnh Lạc Băng, chẳng lẽ nguyện vọng đơn giản như vậy, cũng không thể thức hiện được sao?

Ngón tay xuyên vào mái tóc dài ướt sũng, vùi đầu vào giữa đầu gối......

......

Mất hơi sức rất lớn, rốt cuộc nàng mới khôi phục lại cảm xúc của mình.

Lần nữa gọi Tiểu Nhất chuẩn bị nước, sau đó tắm rửa, tắm xong sau đó mới đi tìm Cửu Chỉ.

"Nương nương, đã trễ thế này, Cửu Chỉ cho là ngươi không tới."

"Còn không phải là bởi vì......"

"Tiểu Nhất." Diệp Tuyết ngăn lại lời nói của nha đầu bên cạnh, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên làm trễ nãi chút thời gian, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm Lạc Băng."

Có một số việc, nói ra cũng chỉ khiến tăng thêm phiền não cho người khác mà thôi, không bằng không nói.

"Được rồi." Cửu Chỉ là người thông minh, nếu nàng không muốn nói, đương nhiên là sẽ không hỏi: "Nương nương đi theo thần."

......

Tiểu Nhất phải ở bên ngoài cung điện, Cửu Chỉ mang theo Diệp Tuyết tiến vào một gian phòng được trang bị đầy đủ dược liệu, sau đó sờ soạn trên tường một lúc, vách tường nứt ra một cái lỗ.

Nhìn từ bên ngoài, đen thùi lùi, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi ra từ bên trong.

Hắn ở bên cạnh cầm viên dạ minh châu, cẩn thận chiếu đường cho nàng, đi vào từng chút.

Bên trong vừa đi qua một cánh cửa đá, một cánh cửa sát, thêm một cánh cửa ngọc, cuối cùng mới đến cửa băng.

Chỉ đứng ở cửa, khí lạnh thấu xương khiến cho thân thể mỏng manh của nàng có chút không chịu nổi.

Cửu Chỉ coi như săn sóc, nhấc tay một cái, biến ra một cái áo bông thật dầy khoác lên người nàng: "Nương nương, bởi vì chỉ có một hồn phách, cho nên rất dễ dàng bị thương tổn. Khi người đi vào, nhất định phải nhớ không được làm ra động tĩnh quá lớn, càng không thể bởi vì nhất thời kích động mà đi lên đụng vào, biết không?"

"Được Được, ta bảo đảm cái gì cũng nghe theo lời của ngươi."

"Được, bởi vì hồn phách này vì người mà lưu lại, cho nên người có thể nói một ít lời nói vui vẻ cho Ma Quân nghe, như vậy đối với việc khôi phục thần hồn của Ma Quân, là giúp ích rất lớn."

"Ta biết rồi, Cửu Chỉ, ngươi mau cho ta vào đi." Diệp Tuyết có chút không chờ đợi được. Nàng giống như đi xác nhận một chút, rốt cuộc giờ phút này Lạc Băng thế nào.

Tuy rằng là bởi vì do pháp lực, theo lời Cửu Chỉ nàng không thể thấy được, nhưng nàng tin tưởng, nhưng chỉ cần mình dụng tâm cảm nhận, nhất định có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Cửa băng từ từ nhấc lên, khí lạnh màu trắng thoát ra từ bên trong.

Cửu Chỉ dùng tay làm dấu mời: "Nương nương, trên đất là băng, đi bộ xin cẩn thận."

"Ta hiểu rồi."

Chân trước hai người vừa đi vào, chân sau cửa băng lập tức đóng lại.

Càng đi vào bên trong, nhiệt độ lại càng thấp, đến khi đi vào tận cùng bên trong, Diệp Tuyết bị đông cứng hai hàm răng liên tục va vào nhau.

"Nương nương, người có khỏe không?" Cửu Chỉ quan tâm hỏi. Thật ra thì hiện tại hắn có chút hối hận đồng ý với thỉnh cầu của chiến thần Bích Dao, bởi vì chỉ cần pháp lực của nương nương khôi phục, rét lạnh này không tính là gì với nàng. Hơn nữa nếu pháp lực của nương nương khôi phục, hôm nay lúc Thần giới đến, có lẽ bên tinh thần sa sút chính là thần binh Thần Tướng đi.

"Không có việc gì." Diệp Tuyết xoa xoa bàn tay, để cho mình ấm áp chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cách đó không xa.

Khí lạnh màu trắng từ từ tản ra, hiện ra một bóng dáng quen thuộc......

Một bộ áo trắng, khí phách hiện ra ngoài.

"Lạc Băng...... Băng!" Nàng che miệng mình, cảm xúc kích động, khó có thể kìm chế.

Đây là băng của nàng, Lạc Băng của nàng!

Hắn còn chưa chết, còn sống khỏe mạnh phải hay không?

Nàng cũng biết, hắn là Ma Quân, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy!

"Băng......" Nàng không nhịn được muốn tiến lên, hỏi hắn tại sao muốn lừa gạt mình. Hắn có biết, mình nhớ hắn bao nhiêu không!

Cửu Chỉ thấy nàng khó có thể tự kiềm chế, vội vàng một bắt lấy cánh tay của nàng, giữ nàng tại chỗ: "Nương nương, chẳng lẽ người quên những gì ta nói với người lúc tiến vào sao?"

"Nhưng Lạc Băng không có chết, Lạc Băng của ta không có chết......"

"Nương nương, mời người nhìn rõ, đó không phải là Ma Quân, đó chỉ là một pho tượng băng mà thôi." Cửu Chỉ có chút ảo não. Nữ nhân, rất thích xử trí theo cảm tính, làm gì cũng không chịu suy nghĩ.

"Tượng băng? Làm sao có thể......" Diệp Tuyết như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân. Vốn thân thể đã cóng đến phát run, trong lúc bất chợt càng lạnh hơn: "Nhưng...... Rõ ràng trên người của hắn......"

"Thân thể Ma Quân đã biến mất, hồn không chỗ dựa, cho nên Cửu Chỉ chỉ có thể điêu khắc tượng băng này, để hồn phác của Ma Quân bám vào bên trong. Xin lỗi nương nương vì đã làm ra tượng Ma Quân, nhưng cũng bởi vì việc này có tác dụng với hồn phách."

Thì ra là...... Là như vậy......

Nàng bình tĩnh lại, nhìn theo góc độ khác tiếp nhận chuyện này.

"Nhưng mà hồn phách, sao lại có mùi hương của Lạc Băng nồng đậm như vậy, ta tin không bao lâu nữa, Lạc Băng có thể hoàn toàn khôi phục đúng không?"

"Nương nương nói rất đúng, tốc độ khôi phục thần hồn của Ma Quân, nhanh hơn so với dự đoán." Cửu Chỉ nói thật: "Nhưng mà, nương nương cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù tốc độ khôi phục nhanh hơn nữa, cũng là phải chờ đợi mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm."

"Không sao, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, vĩnh viễn chờ ở bên cạnh hắn. Lạc Băng, ta nói..., ngươi có nghe thấy không? Cho dù xảy ra chuyện gì, từ nay về sau, ta sẽ ở chung với ngươi. Cả ngày ở trong băng thất này, nhất định sẽ hết sức nhàm chán, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ luôn luôn ở cùng ngươi, nói chuyện với ngươi, nhất định không để cho ngươi cảm thấy cô độc."

"Nương nương, hôm nay thời gian không còn sớm, chúng ta hãy trở về trước thôi." Cửu Chỉ chậm rãi nói. Thật ra thì vấn đề không phải là thời gian sớm hay muộn, mà là bây giờ thân thể của nàng không chịu được rét lạnh, dễ dàng bị đông cứng. Hơn nữa nhiệt độ trên người của nàng cũng sẽ giải đi, từ đó ảnh hưởng đến nhiệt độ của phòng băng.

"Ừ." Diệp Tuyết gật đầu, vẫy tay một cái về phía tượng băng: "Lạc Băng, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."

Hai người xoay người, đi về phía cửa băng.

Ai cũng không phát hiện, tượng băng sau lưng có ánh sáng chợt lóe: Tuyết Nhi, yên tâm, chỉ cần là chỉ vì nàng, ta nhất định sẽ cố gắng khôi phục......

......

Lúc Diệp Tuyết và Cửu Chỉ ở bên trong thật sự không cảm thấy gì, không biết bên ngoài chiến tranh đã sớm nổi lên bốn phía.

Tiếng la hét, âm thanh chiến đâu kịch liệt, vang lên liên tiếp.

"Trăm Đao?! Hắn thậm chí còn không tuân thủ lời hứa với đồ đệ của mình!" Cửu Chỉ tức giận không thôi. Không thể ngờ Trăm Đao là người không giữ lời như vậy, nhưng khi hứa với đồ đệ của mình, còn chưa từng nuốt lời. Không ngờ lần này, ngay cả đồ nhi của mình cũng lừa.

"......" Diệp Tuyết á khẩu.

Thì ra là...... Lời của hắn nói là thật, Thần giới quả thật tới tập kích......

Tuy mình mở miệng nói tình nguyện cả Ma giới rơi vào tay giặc, cũng không nguyện ý nghe lời của hắn. Nhưng...... Có thật sự là như vậy không? Ma giới rơi vào tay giặc, mình có lỗi với nhưng Lạc Băng......

"Bây giờ nên làm gì?"

"Nương nương không cần lo lắng, có Cửu Chỉ ở đây." Hắn trấn định an ủi nàng, bởi vì Cửu Chỉ biết, vào giờ phút này, mình quyết không thể hốt hoảng. Ma Quân giao việc phụ trợ Tuyết Nhi cô nương trên người của mình, làm sao mình có thể cô phụ kỳ vọng của Ma Quân được. Nếu mình hoảng loạn, cả Ma giới có thể sẽ rối loạn: "Tiểu Nhất, ngươi mang nương nương đến nơi an toàn, nhất định phải bảo vệ nương nương cho tốt, biết không?"

"Dạ, xin ma y yên tâm."

"Đúng rồi, trước khi đi đến ngắn kéo phòng ta lấy một cái hộp, bên trong có Thiên Sơn tuyết liên, một khi nương nương gặp phải nguy hiểm, ngươi hãy cho nương nương ăn Tuyết Liên, đến lúc đó có thể chuyển nguy thành an. Nhớ, không phải bất đắc dĩ, không được làm như vậy." Mặc dù có chút không muốn tuân thủ cam kết, nhưng Cửu Chỉ cũng không muốn giống Trăm Đao, nói không giữ lời.

"Vâng"

"Mau đi đi."

"Vâng" Tiểu Nhất cung kính phúc thân, sau đó đỡ Diệp Tuyết vội vã chạy đến phòng của Cửu Chỉ...... 

......

Chỉ là Diệp Tuyết thế nào cũng không nghĩ tới, nàng mới chạy ra không bao xa, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn......

Sáu Mắt đại chiến với Trăm Đao, nhưng căn bản hắn không phải là đối thủ của Trăm Đao. Đối phương ép sát từng chút, hắn buộc lòng phải lui về phía sau. Nhưng trong lúc vô tình thối lui đến khu vực phía trên phòng băng......

Trăm Đao giơ thật cao cán dài của đại đao lên, một kích trí mạng đâm về phía hắn.

Sáu Mắt biết không đỡ được, buộc lòng phải mau chóng tránh sang bên cạnh......

Vì vậy một đao này tập trung tám phần nội lực của Trăm Đao, nặng nề đâm xuống đất......

Tiếng vang "Ùng ùng" ở bên trong, mặt đất cứng rắn bị tách ra.

Đất đá rơi xuống, phòng băng dưới đất sụp xuống......

"Ma Quân......" Cửu Chỉ mở lớn con mắt, trong lúc nhất thời căn bản không dám tin đây là sự thật. Nhưng...... Một ít vụn băng...... Để cho hắn không có cách nào coi thường......

"Lạc Băng......" Diệp Tuyết nghe được tiếng hét của Cửu Chỉ, biết đại sự không ổn. Hất tay của Tiểu Nhất ra, chạy như điên đến......

"Nương nương......" Cửu Chỉ muốn ngăn lại nàng, nhưng không kịp, nàng đã đến bên cạnh hố to......

Tảng đá lớn cũng không có đè vào tượng băng ở phía dưới, nhưng lại khiến tượng băng vỡ nát......

Đất đá bừa bãi ở bên trong, khí lạnh lấy tốc độ không giống bình thường mà biến mất, mà biến mất theo...... Là y phục màu trắng của Lạc Băng......

"Cửu Chỉ...... Cửu Chỉ...... Ngươi mau cứu Lạc Băng, mau cứu hắn......" Cửu Chỉ đã nói, bộ y phục kia không có biến mất, là bởi vì hồn phách của Lạc Băng bám vào, nhưng mà bây giờ...... Y phục kia không thấy...... Biến mất rồi......

"Nương nương......" Cửu Chỉ cúi đầu, hi vọng cuối cùng cũng đã biến mất, hắn...... Cũng không có biện pháp......

"Không......"