Ma Ngân

Chương 9: Tiến Bộ



Rất nhanh sau đó, canh cá đặt trên đống lửa đã sôi trào, cũng bắt đầu rung động xèo xèo. Mùi cá tươi thơm phức cũng từ từ tỏa ra không khí.
Lót vài tấm vải, cẩn thận bắc canh cá từ trên đống lửa xuống, nhẹ nhàng thổi, uống một hớp nhỏ, trong nháy mắt dạ dày lạnh như băng của Tiêu Hoằng có thêm một tia ấm ấp. Đại não vừa rồi bị bó chặt suy nghĩ lúc này cũng hơi thả lỏng.
Ăn cả canh cá và thịt xong, trạng thái tinh thần của Tiêu Hoằng tốt hơn hẳn, thể lực cũng hồi phục một ít, đứng dậy lấp bùn đất dập tắt đống lửa. Tiêu Hoằng trở lại bên trong phòng, ngồi xuống trước bàn, tiếp tục tìm kiếm trong các bộ sách, muốn tìm được phương pháp có thể hoàn thành ý tưởng của mình.
Trong nhà Tiêu Hoằng cũng rất nhiều sách, thiên kỳ bách quái, dạng gì cũng có. Có thể nói cứ tới ngày học viện tốt nghiệp, Tiêu Hoằng lại đứng chờ ở cửa học viện, chỉ cần không phải dạng quá quý thì cơ bản là sách gì cũng có, hơn nữa càng cũ càng tốt. Bởi vì sách mới thường đại biểu cho việc học sinh không có lý tưởng, không có ghi chép ghi chú cho kiến thức bên trong, ít có giá trị tham khảo.
Thời gian đã về đêm. Lúc này trên bàn viết của Tiêu Hoằng đã có đầy đủ các loại sách đủ hình dạng, ước chừng tới hai mươi mấy bản. Bắt đầu là sách thuốc, sau đó là tài liệu lý giải Ma Văn.
Tờ giấy trên bàn cũng dày đặc ghi chép về thảo dược. Chỉ cần cảm thấy có ích, Tiêu Hoằng sẽ ghi chép lại hết, sau đó dùng chúng làm manh mối, muốn suy xét hợp lý để đạt mục đích của mình.
Bỗng nhiên ngay vào lúc Tiêu Hoằng chuẩn bị ném sách vở đi ngủ thì bỗng nhiên lại phát hiện ra ở một bộ sách dùng da thú viết có một loại tài liệu tên là vỏ Bạch anh thụ.
Loại vỏ này vốn là dùng để chữa ho long đờm nhưng trong sách lại giới thiệu loại vỏ này đốt rất chậm, hình thành sương khói, lại có thể hấp thu rất nhiều dưỡng khí.
- Đốt cháy chậm, nếu phủ bên ngoài Ngự Lực thì giảm bởi sự tiếp xúc của nó với không khí, có phải sẽ có thể giảm tốc độ cháy, khói lại có rất nhiều dưỡng khí, như vậy có phải chỉ cần nghĩ biện pháp thu dưỡng khí trong khói ra hay không...
Có phát hiện như vậy, một loạt ý tưởng bắt đầu không ngừng hiện ra trong óc Tiêu Hoằng.
Vô số ý niệm cổ quái cuồn cuộn không ngừng xông ra.
Cầm lấy cây bút, Tiêu Hoằng bắt đầu viết không ngừng lên một tấm giấy mới tinh.
Ước chừng hơn ba giờ trôi qua, Tiêu Hoằng lau mồ hôi trên trán, rốt cục lại một lần nữa hợp được một phương thuốc mới tinh. Tài liệu cần dùng có năm loại, đều là những thứ rất thông thường. Còn về Bạch anh thụ thì lại càng không cần nói. Ở cách nhà hắn không xa có một gốc.
Hoàn thành phương thuốc pha chế, Ngự Lực trong cơ thể của Tiêu Hoằng cũng gần như hao hết, trực tiếp cầm bút ngủ lăn ra bàn.
Mà hiện giờ tất cả những gì hắn cần làm chỉ có một, đó là thể hiện trong mắt người khác là hắn có bệnh nan y, sống sót cho tốt.
Chớp mắt đã lại qua một ngày. Hôm nay Tiêu Hoằng gần như không làm gì khác, toàn bộ tâm tư đặt vào việc cải tạo Ngự Hương. Buổi sáng hắn thu thập tài liệu, buổi chiều bắt đầu pha chế, nghiên cứu chế tạo.
Mãi tới ba giờ chiều thì Ngự Hương cải tiến rốt cục đã sinh ra. Ngự Hương vốn có bên ngoài giờ đã được bọc một tầng vật chất rất dày màu trắng, nhìn qua giống như bột, nắn thành to cỡ một bàn tay.

Sau đó Tiêu Hoằng cũng không trì hoãn gì, dựa theo phương thức hôm qua ngồi ở đầu giường.
Sau khi châm Ngự Hương, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy tốc độ thiêu đốt của Ngự Hương rõ ràng chậm hẳn. Làn khói vốn màu xám lúc này biến thành màu xanh nhạt.
- Xem ra khả thi rồi!
Tiêu Hoằng khẽ nói, sau đó cũng một dám tạm dừng, khép hờ hai mắt, toàn thân đồng thời buông lỏng, bắt đầu tiếp tục sử dụng Khí Tức Huấn Luyện Pháp huấn luyện Ngự Lực của mình!
Khí tức tiến vào thân thể, Tiêu Hoằng cảm nhận rão là hơi khói trong cơ thể đã không còn giống như ngày hôm qua, tràn ngập xao động mà đã hơi ôn hòa hơn, cũng chứa một tia tươi mát.
Từ hiệu quả trước mắt mà nói thì coi như cũng không tồi. Hơi khói cũng không có lắng lại chút nào trong cơ thể, đó mới là điều quan trọng nhất.
Lần này Ngự Hương cải tiến ước chừng đốt được nửa giờ, tăng hơn gấp ba so với trước. Hơi khói thiêu đốt thong thả hình thành giúp Tiêu Hoằng có thể hấp thu đầy đủ, cũng không tiêu tán trong không khí, lãng phí đi nhiều.
Chậm rãi mở hai mắt, tuy rằng trước mắt còn chút choáng váng nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Lần này trải qua nửa tiếng, Ngự Lực của Tiêu Hoằng đã tăng lên mười lăm luồng, hiện giờ biến thành một trăm năm mươi tám luồng.
Dựa theo tốc độ hiện giờ, dự tính chỉ cần ba bốn ngày là hắn có thể tăng Ngự Lực lên cấp hai.
Tưởng tượng Ngự Lực đạt tới cấp hai là có thể chế tác Ma Văn, khống chế một Ma Văn rất cao cấp. Toàn thân Tiêu Hoằng tràn ngập cảm giác hưng phấn, hận không thể tiếp tục luyện tập một lần nữa. Nhưng điều kiện đã không cho phép nữa.
Bởi vì huấn luyện Ngự Lực cũng đồng thời tiêu hao Ngự Lực trong cơ thể. Hiện giờ Ngự Lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã không còn nhiều lắm. Hơn nữa hắn hiểu rõ bản thân, không thể vì cái trước mắt mà phải cho thân thể có thời gian giảm xóc.
Đi tới trước bàn viết, ăn mấy Hồng hoa quả màu đỏ, Tiêu Hoằng liền cầm bộ sách về chế tác Ma Văn mà nghiên cứu. Bộ sách thế này Tiêu Hoằng trước cũng từng xem qua, chỉ có điều lúc ấy chỉ là tò mò. Hiện giờ hắn hoàn toàn chuẩn bị, tận lực tiếp thu tri thức về Ma Văn trong bản ghi chép.
Sau đó hắn lấy ra một tấm ván gỗ, sử dụng đầu mũi dao khắc lên trên đó. Thật ra chế tác Ma Văn cũng phải có dao điêu khắc chuyên dụng. Thứ đó có thể truyền Ngự Lực trong cơ thể vào Ma Văn hoàn hảo, chứ sử dụng dụng cụ cắt gọt bình thường căn bản không thể hoàn thành được.
Tiêu Hoằng làm như vậy cũng chỉ là luyện tập chút xúc cảm khi điêu khắc Ma Văn mà thôi.
Mặt trời chiều đã ngả về tây, sắc trời tối dần. Tiêu Hoằng dựa vào chiếc giường kêu kẽo kẹt, hai tay đùa nghịch hai viên Ma Văn Châu thần bí kia.
Cẩn thận quan sát hoa văn trên đó, đồng thời phán đoán tác dụng của nó. Tuy nhiên hoa văn trên đó thực sự quá phức tạp, bằng vào hiểu biết hiện tại của Tiêu Hoằng với Ma Văn thì căn bản không thể hoàn toàn hiểu được. Hoa văn đó mỗi một lần chuyển biến, mỗi một chỗ giao nhau dường như đều có tác dụng huyền ảo, giống như hắn đang quan sát tinh không vô ngần vậy, sâu sắc khiến người ta mê muội.
- Hai viên Ma Văn Châu này rốt cục dùng làm gì?
Tiêu Hoằng vẫn thì thào tự nhủ như trước, vừa nghịch Ma Văn Châu, một tay vừa lấy Hồng hoa quả bỏ vào miệng, nhấm nháp ngon lành.

Chớp mắt đã qua ba ngày. Ngự Lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới một trăm tám mươi tám luồng. Từ lúc đó hắn đã lại đi vào rừng thu thập ít thảo dược một lần.
Giờ phút này Tiêu Hoằng ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gỗ cũ nát, hai mắt khép hờ. Ngự Hương và ống trúc đã được cố định trên một cái giá.
Mỗi lần hít một hời, một làn khói lam lại tiến vào bên trong lỗ mũi Tiêu Hoằng.
Thần sắc Tiêu Hoằng lúc này lại rất chuyên chú, lông mày hơi nhướng lên, mỗi lúc mím lúc mở, tận lực áp chế gợn sóng trong lòng. Lần này hắn có thể đạt tới Ngự Đồ cấp hai. Chuyện này đối với Tiêu Hoằng mà nói tuyệt đối là một đột phá biến đổi về chất. Một khi tới cấp hai thì hắn chẳng những có thể khống chế Ma Văn cấp bậc à còn có thể học tập chế tạo Ma Văn mà mình cần.
Đây là điều mà Tiêu Hoằng không lúc nào không khao khát.
Mười lăm phút, Ngự Hương đã đốt cháy một nửa, Ngự Lực trong cơ thể của Tiêu Hoằng đã đạt tới một trăm chín mươi lăm luồng.
- Xem ra hẳn là đủ rồi.
Tận lực khiến tâm cảnh trở lên bình tĩnh, Tiêu Hoằng âm thầm nói. Ước lượng thời gian là một mặt mạnh của Tiêu Hoằng, cũng là do hắn ở trong tầng bốn giếng mỏ mới có thể bồi dưỡng ra.
Khi Ngự Hương trong hộp gỗ hóa thành tro cả, thời gian nửa tiếng đã qua. Mà lúc này Ngự Lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đề cao lên tới hai trăm linh hai luồng.
Hoàn toàn đã đạt tới cấp độ của Ngự Đồ cấp hai!
- Thành công rồi.
Từ từ mở hai mắt, Tiêu Hoằng dừng hai tay, thì thào tự nhủ, vẻ mặt hưng phấn, vui mừng, cũng có vẻ bàng hoàng trở tay không kịp.
Chẳng bao lâu sau mình có thể tự chế tác Ma Văn, điều trị bệnh của mình. Đó chính là khát cầu vô cùng của Tiêu Hoằng. Chỉ tiếc là thời điểm kia, hắn bị bệnh tật hành hạ, cuộc sống áp bách khiến giấc mộng nho nhỏ này của hắn có vẻ xa không thành nổi.
Giờ khắc này bản thân rốt cục đã thành công rồi. Tiêu Hoằng lúc này cảm thấy hơi không tin nổi, xác định lại vài lần thông qua khí tức mới nhảy vọt từ trên giường xuống, mở song chưởng, nắm chặt hai nắm đấm, hét lớn:
- Thành công rồi. Ta cũng không phải ngồi chờ chết với ma bệnh nữa! Rốt cục ta đã có thể chế tác Ma Văn rồi!
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là tiếng lòng chân thật nhất của Tiêu Hoằng.
Phút thể hiện niềm vui ngắn ngủi qua đi, tuy rằng trong lòng vẫn rung động như trước nhưng toàn thân Tiêu Hoằng cũng đã bình tĩnh lại. Hắn hoạt động thân thể một chút, phát hiện ra thân thể mình so với trước kia nhẹ nhàng hơn không ít, tinh lực dường như dư thừa vậy.
Đó cũng không có gì là kỳ quái. Lúc trước đã nói là Ngự Lực là căn nguyên chống đỡ thể lực vào tinh lực. Ngự Lực tăng lên thì thể lực và tinh lực tất nhiên cũng tăng.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới có thể hoàn toàn triệt để bảo trì bình tĩnh. Hiện giờ hắn lo lắng là phải làm thế nào để chế tác Ma Văn, cùng với tiếp tục tăng Ngự Lực lên.
Đương nhiên việc cấp bách trước mắt chính là mua tài liệu cần để chế tác Ma Văn. Trong đó ắt hẳn không thể thiếu Điêu văn đao, cùng với Tái thạch. Còn về văn dịch thì bản thân có thể tự chế tạo. Thứ này cũng là khảo nghiệm quan trọng nhất đối với Chế Văn Sư.
Mà về Tái thạch thì Tiêu Hoằng cũng không lo lắng lắm. Bản thân mình có thể tùy tiền nhặt vài khối ở giếng mỏ, cầm lên cắt, mài một chút là có thể sử dụng. Hiện giờ Tiêu Hoằng cần nhất đó là một bộ Điêu văn đao đầy đủ. Loại đao này trải qua công nghệ chế tạo đặc thù mới có thể truyền Ngự Lực tới Tái thạch.
Đương nhiên giá trị của nó cũng không nhỏ. Trước kia Tiêu Hoằng đã từng nghe Lý Nhạc nói qua, rẻ nhất cũng phải mấy chục ngân tệ. Ngoài ra còn cần đủ thứ như mực điểm thạch, túi Ma Văn.