Ma Long Phiên Thiên

Chương 76: Cỡi voi trở về


Đang lúc ấy thì, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy núi rừng chung quanh tựa hồ có chút không đúng, thật sự là yên lặng tới mức đáng sợ, hơn nữa phảng phất như chính mình đang bị rình coi. Hắn vội vàng xoay người quét bốn phía một lượt, nhất thời, sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi.

Chỉ thấy rừng rậm cách đó không xa, tất cả Long Thú Cao Giai cao lớn hung mãnh đang núp ở sau rừng cây, chỉ lộ ra một đôi con ngươi to lớn rình coi chính mình, trong ánh mắt nhấp nháy hiện lên sự do dự cùng hung lệ biến ảo không dứt, bộ dạng tựa hồ muốn xông lên đem Phong Liệt xé thành mảnh nhỏ, nhưng lại có điều kiêng kỵ.

-Di? Đầu lục mao đại gia hỏa kia là … Độc Long Viên Tam Giai bị lão tử đoạt Độc Linh Chi?

-Đầu quái vật có lân giáp màu hồng kia là Thiên Hỏa Mãng Tam Giai bị lão tử đoạt bảy lá Huyết Nhân Sâm?

-... Hóa Cốt Điêu Nhị Giai?

-... Minh Hổ Tam Giai?

-...

-Ta kháo! Bọn người kia muốn tạo phản sao?

Phong Liệt kinh ngạc nhìn tất cả những Long Thú đã từng bị mình cướp bóc này, trong lòng dần dần chợt hiểu ra, nguyên lai chính mình mấy ngày qua hành động tự tung tự tác đã tạo nên lửa giận của nhiều người.

Bọn người kia mặc dù rất là e ngại đối với uy áp mạnh mẽ của Phong Liệt, nhưng chung quy cũng không phải là ngốc tử, hơn nữa mỗi một người đều là dân liều mạng, chuẩn bị chỉ cần người nào mở đầu trước, sẽ đồng thời xông lên đem Phong Liệt xé thành mảnh nhỏ.

Suy nghĩ một chút, mồ hôi lạnh sau lưng Phong Liệt "Ào ào" chảy ra, lấy thực lực của hắn lúc này tùy tiện một người trong số kia cũng không phải là người mình có thể đối phó, huống chi kia có khoảng hơn ba mươi đầu thú dữ Nhị Giai, Tam Giai.

-Ngao rống …

Tiểu Dạ tựa hồ cũng cảm nhận được tình cảnh nguy hiểm, không nhịn được nhe hai chiếc răng nanh nhỏ phát ra một tiếng rống dài tràn đầy địch ý giữa núi rừng.

Sau khi trầm ngâm một lúc, uy áp trên người Phong Liệt mạnh thêm nhiền, uy áp cuồng mãnh nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, đầu Băng Giao kia cách đó không xa không khỏi nằm trên đất, nức nở không dứt. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Đồng thời cũng làm cho toàn bộ Long Thú trong núi rừng phải liên tiếp lui về phía sau, nhưng khiến cho Phong Liệt thất vọng chính là, vẫn không thể khiến chúng nó chạy tứ tán.

Nhìn tình huống lúc này, trong lòng Phong Liệt biết vẫn là giữ được cái mạng nhỏ quan trọng hơn, liền bất chấp đóa Băng Long Niết Bàn Liên kia, vội vàng nắm lấy Tiểu Dạ chạy về phía xa kia, thầm nghĩ phải mong chóng thoát khỏi mảnh đất thị phi này.

Kế tiếp, hắn cũng không dám lại trì hoãn tại phụ cận, vội vã kết thúc hành trình tầm bảo của mình, sau đó hàng phục một đầu Long Tượng Nhất Giai, ôm Tiểu Dạ ngồi ở trên lưng rộng rãi của đầu Long Tượng kia, chạy ra khỏi bên ngoài Dạ Mạc Đại Hạp Cốc.

Phía sau mấy chục đầu Long Thú Cao Giai kia luôn luôn lẳng lặng đi theo phía sau cách Phong Liệt mấy dặm, cho đến bỏ xa tới mấy trăm dặm, Phong Liệt mới chánh thức bỏ rơi chúng, lúc này trái tim đang căng thẳng mới bình tĩnh lại. Hồi tưởng lại hành trình tầm bảo của mình, trên mặt không khỏi cười khổ không dứt.

Đầu Long Tượng phía dưới Phong Liệt này đã thức tỉnh Kim Long huyết mạch rồi, đã đạt đến Nhất Giai hậu kỳ đỉnh phong, cao chừng ba trượng, tứ chi nặng nề vô cùng dọa người, lỗ mũi vừa dài vừa thô ước chừng dài hơn hai trượng, hai chiếc ngà voi ánh vàng rực rỡ cực kỳ giống hai cây trát đao dài hơn trượng, lúc nó chạy giống như một ngọn núi di động, rất là uy mãnh bất phàm.

Bất quá loại thú dử như Long Tượng này ở trong đại hạp cốc không được ưa chuộng, cho dù là từng bầy Long Tượng, thường thường sau khi thấy thú ở Dạ Mạc đều chạy trốn đi rất xa.

Nhưng hôm nay ở phía dưới Phong Liệt, có Phong Liệt che chở, đầu Long Tượng này quả nhiên là chỉ cao khí ngang, không ai bì nổi, ở giữa núi rừng lớn như thế đấu đá lung tung, khí lực cực lớn hơn vạn cân kia đi qua nơi nào, ngay cả đại thụ to bằng bắp đùi chắn ngang đều bị bẻ gãy, chấn động khiến cả vùng đất vang lên âm thanh ầm ầm không dứt, vô cùng huênh hoang khoác lác.

Phong Liệt trong lòng cười thầm không dứt, hôm nay đối với đầu Long Tượng này mà nói chỉ sợ là một ngày đắc chí nhất, bất quá Phong Liệt cũng không có ý tứ đả kích sự hứng thú của nó, dù sao nó cũng đang giúp mình chạy về, liền tùy nó đi đi.

Ở trên lưng rộng rãi của Long Tượng không thấy được cảm giác xóc nảy chút nào, sau một khoảng thời gian Phong Liệt nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn đem Tiểu Dạ từ trong lòng ngực lôi ra, sau đó từ trên ngón trỏ lấy ra một giọt máu huyết, để cho Tiểu Dạ nuốt xuống.

Kế tiếp vẻ mặt Phong Liệt liền mong đợi nhìn Tiểu Dạ, nếu là hắn đoán không lầm, Tiểu Dạ tất nhiên sẽ giống như một đầu Kim Câu, thức tỉnh Ma Long huyết mạch.

Chỉ bất quá tình huống kế tiếp làm Phong Liệt cau mày không dứt.

Chỉ thấy Tiểu Dạ sau khi nuốt máu tươi của hắn vào, trên người rất nhanh liền nổi lên một đoàn hắc mang mênh mông, nhưng hắc mang chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó liền không còn có phản ứng nào khác. Mà Tiểu Dạ lại dùng hai con ngươi màu lam kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Liệt, cái miệng lại động động, tựa hồ mùi vị không tệ.

-Di? Không phải là một giọt máu huyết còn chưa đủ chứ? Vậy thì lại thêm một giọt nữa!

Phong Liệt vừa ngờ vực tự nói, vừa lần nữa đút cho Tiểu Dạ một giọt máu huyết.

Nhưng phản ứng kế tiếp của Tiểu Dạ vẫn làm hắn rất là thất vọng, dứt khoát một chút phản ứng cũng không có, Phong Liệt chau mày, nghĩ:

"Chẳng lẽ Dạ Mạc Thú chỉ có thể tự mình từ từ thức tỉnh huyết mạch sao? Ừm, hẳn là như vậy, xem ra máu huyết của lão tử cũng không phải là vạn năng a! Hắc hắc, tiểu tử, sau này phải xem ở ngươi a.

-Ô ô!

Tiểu Dạ ngờ vực kêu hai tiếng.

Phong Liệt vui vẻ cười cười, trong lòng hắn đối với sự thông minh của Tiểu Dạ rất là thích thú, tên tiểu tử này mặc dù rất lâu không rõ ý tứ của mình, nhưng trong con ngươi màu xanh lam kia lại lóe ra thanh linh thần quang, lộ ra bộ dáng rất có linh tính, tuyệt không phải dã thú cấp thấp bình thường thèm khát máu huyết, hung lệ có thể sánh bằng.

Khống chế Long Tượng đi được một ngày một đêm, Phong Lôi rốt cục đi ra khỏi phạm vi khu vực của Dạ Mạc Đại Hạp Cốc, giữa núi rừng chung quanh thú dữ từ Nhị Giai trở lên đã không còn thấy được nhiều nữa, đại đa số cũng là Long Thú Nhất Giai cùng dã thú cấp thấp, thỉnh thoảng cũng có thể gặp phải tốp năm tốp ba những đệ tử thí luyện của Ma Long Giáo.

Các đệ tử Ma Long Giáo này hoặc là ở trong rừng cây tìm kiếm linh thảo, hoặc là cùng nhau vây giết một vài Long Thú, dã thú cấp thấp, thu lấy lân giáp, xương cốt của chúng, hoặc là dứt khoát cướp sạch của những đệ tử khác, cả đám đều loay hoay tới bất diệt nhạc hồ.

Những người này thấy Phong Liệt có thể khống chế một đầu Long Tượng uy mãnh vô cùng, một người ở giữa núi rừng tung hoành ngang dọc, không khỏi chấn kinh, rối rít tò mò về lai lịch của Phong Liệt, nhưng lại không có người nào có ý định tiến lên đánh cướp Phong Liệt.

Nói giỡn, một đầu Long Tượng Nhất Giai đỉnh phong sợ rằng đủ để giết chết hai gã Long Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, những người này tới Dạ Mạc Đại Hạp Cốc thí luyện đại đa số cũng chỉ là tiểu đệ tử Nguyên Khí Cảnh Ngũ, Lục Trọng Thiên mà thôi, người nào lại rảnh rỗi đi tìm phiền toái cho mình a?

Phong Liệt đối với mấy đệ tử cấp thấp này cũng chẳng muốn phản ứng, bất quá hắn cũng là muốn tìm người hỏi thăm tình huống bên ngoài một chút.

Vừa đi về phía trước nửa canh giờ, Phong Liệt rốt cục thấy được bảy tên đệ tử Ám Vũ Viện, hơn nữa một người trong đó Phong Liệt cũng nhận biết, chính là Triệu Trang cũng là hạch tâm đệ tử.

Chỉ bất quá tình cảnh của đám người Triệu Trang lúc này rất là không ổn, bọn họ trêu chọc một đầu Long Trư Nhất Giai hậu kỳ, kết quả không nghĩ tới đầu Long Trư này đã thức tỉnh Hỏa Long huyết mạch rồi thế nhưng dị thường hung lệ, hơn nữa có thể phun trào một ngọn lửa màu đỏ với nhiệt độ cực kỳ cao, hơn nữa tốc độ của Long Trư kia nhanh vô cùng, đem đám người Triệu Trang hành hạ thảm không nói nổi.

Bảy người này chỉ có Triệu Trang có thực lực Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, sáu người còn lại đều có thực lực ước chừng Nguyên Khí Cảnh Lục, Thất Trọng Thiên, trong bảy người đã có ba người bị đả thương dưới ngọn lửa của Long Trư, thậm chí một tên thiếu niên đã bị đốt mất một cánh tay trái, thê thảm vô cùng.

-Triệu sư huynh! Chúng ta e rằng không thu thập được nó, hay là mau chóng rút lui đi.

Một gã thiếu niên nắm trường kiếm trong tay, bị sự uy mãnh của Long Trư hù dọa đến sắc mặt trắng bệch hét lên nói với Triệu Trang.

- Triệt Nhĩ ngươi là tên thối tha! Chúng ta căn bản không trốn thoát khỏi nó được! Nếu là mọi người tản ra, sợ rằng ít nhất phải bỏ lại hai ba cái mạng! Bổn công tử đáp ứng cha mẹ của các ngươi đem các ngươi còn sống mà đi ra ngoài, thì nhất định sẽ không bỏ lại các ngươi! Ba người các ngươi tụ lại ở một chỗ, dùng Tam Lăng Thuẫn ngăn cản ngọn lửa của nó, ta nhân cơ hội công kích từ bên cạnh!

Triệu Trang hung hăng mắng hắn một câu, sau đó huy động một thanh Trường Đao bén nhọn màu đỏ trong tay hấp dẫn lực chú ý của Long Trư, trên khuôn mặt anh tuấn đã tràn đầy mồ hôi, quần áo mặc trên người cũng xuất hiện nhiều lỗ thủng, lộ ra chiến giáp màu vàng bên trong.

"..."

"..."

Đang lúc ấy thì, đột nhiên một tiếng oanh minh truyền đến từ xa xa làm rung động cả vùng đất, chấn động tới mức vô số cành lá cũng rơi xuống, động tĩnh thật sự có chút kinh người.

Bảy người sắc mặt cả kinh, rối rít men theo phương hướng thanh âm truyền đến nhìn lại, nhất thời liền thấy một gã thiếu niên thanh tú đang mặc trang phục hạch tâm đệ tử của Ám Vũ Viện, vẻ mặt thản nhiên ngồi ngay ngắn ở trên người một đầu Long Tượng giống như núi nhỏ, trong ngực lại ôm một đầu thú nhỏ màu đen dữ tợn.

Thấy một màn như vậy, trong nhất thời bảy người đều há hốc mồm, không hẹn mà cùng xoa xoa con ngươi.

-Kia … kia không phải là Phong Liệt sao?

-Hắn chỉ có một người thế nhưng cũng dám tới địa phương hung hiểm này? Nhưng lại không có chết? Còn cưỡi một đầu Long Tượng? Lại còn là Long Tượng Nhất Giai đỉnh phong? Ta kháo! Ta không phải là nhìn hoa mắt chứ? Có để cho người sống hay không đây!

-Thứ hắn ôm trong ngực đó là … đó là Dạ Mạc Thú? Ta kháo! Hắn lại dám từ trong sào huyệt của Dạ Mạc Thú cướp đi một con con.

-Cẩn thận Long Trư.

-Hô.

-A …

Khi mọi người đang ngây người, đầu Long Trư kia bị xem nhẹ nhân cơ hội phun ra một cái hỏa xà dài hơn một trượng đánh lên trên người một gã đệ tử, đem hắn đánh văng ra xa bốn năm trượng.

Nếu không phải tên phú gia công tử này mặc trên người một chiến giáp hộ thể là linh bảo hạ phẩm, sợ rằng lần này cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của hắn. Nhưng mặc dù có bảo giáp hộ thể, hắn cực lực phun ra vài búng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nằm trên mặt đất rất lâu bò không dậy nổi.

Triệu Trang sắc mặt khẩn trương, vội chạy tới hấp dẫn hỏa lực của Long Trư, khó khăn lắm mới cứu được tên đệ tử này.

-Khụ khụ, Triệu sư huynh, nhìn dáng dấp tất cả mọi người thu hoạch không nhỏ nha, có cần ta hỗ trợ hay không a?

Phong Liệt nhìn một mảnh hỗn loạn ở phía dưới, trong lòng cười thầm không dứt. Triệu Trang này cũng thật sự có ý tứ, lúc nghiên cứu chiến thuật cũng biết điều mà tránh lỗ tai của Long Trư đi, chẳng lẽ không biết sự thông minh của Long Trư Nhất Giai không xê xích bao nhiêu so với loài người hay sao? Vừa nhìn đám công tử ca này cũng biết họ sống an nhàn sung sướng quen rồi, ngay kiến thức căn bản cũng đều không hiểu.

-Cần a! Phong sư huynh, mau tới hỗ trợ a!

Không đợi Triệu Trang nói chuyện, tên đệ tử bị đụng ngã lăn trên mặt đất khổ không thể tả kia đã hô to, hắn mới vừa rồi ở Quỷ Môn Quan quay một vòng, thiếu chút nữa bị dọa chết.

Phong Liệt khẽ mỉm cười, ngồi xuống vỗ nhẹ nhẹ Long Tượng, phân phó nói:

-Đại Sơn, qua bắt lấy nó!

-Rống.

Long Tượng nhất thời phát ra một tiếng rống to hưng phấn, nhưng ngay sau đó tốc độ tăng nhanh, đột nhiên đánh về phía Long Trư. Phong Liệt đã cho nó một cái tên cực kỳ phong cách — Đại Sơn!

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Bốn cây đại trụ tử của Đại Sơn nện bước, rất nhanh liền đi tới phụ cận Long Trư, quả thật giống như là một tòa núi lớn di động, thanh thế kinh người.

Bất quá lại nói, Long Trư này lại là một loại Long Thú cực kỳ linh hoạt, hình thể so sánh với Long Tượng cũng nhỏ hơn một chút, mắt thấy Long Tượng vọt tới, nó tự nhiên không dám ngạnh kháng, liền lập tức theo bản năng né tránh, sau đó từ mặt bên tập kích đám người dám trêu chọc mình.

Bất quá đang lúc nó muốn né tránh, đột nhiên, một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ phủ xuống trên người nó, nhất thời làm thân hình của nó hơi chậm lại, trong nháy mắt quỳ phục ở trên mặt đất.

Ngay sau đó, chỉ nghe "Phốc xuy! Phốc xuy!" hai tiếng nổ trầm, Đại Sơn hai chiếc răng ngà màu vàng giống như đại trát đao hung hăng đâm vào trong cơ thể Long Trư, sau đó vẫn không ngừng quăng nó đi ra xa hơn mười trượng, mạnh mẽ nằm trên mặt đất, lay động không ngừng.

-Ngao, ngao, ngao, hừ hừ!

Sau khi Long Trư kêu thê lương thảm thiết mấy tiếng, thanh thế dần dần yếu đi, xương cốt cả người cơ hồ bị Đại Sơn đụng gãy cả rồi.

-Đây … đã xong rồi sao?

Nhìn một màn rung động này, bảy người Triệu Trang trong nhất thời trợn mắt há hốc mồm, con ngươi cũng rụng xuống đất, lúc nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt dị thường nóng bỏng, quả thực hâm mộ muốn chết.

Hơn nữa là tên đệ tử thiếu một cánh tay kia, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt dị thường phức tạp. Ban đầu lúc mới tiến vào đại hạp cốc, Triệu Trang từng muốn mời Phong Liệt nhập bọn, nhưng người này cũng là xem thường tu vi của Phong Liệt, trên mặt rất là khinh thường.

Nhưng giờ phút này, hắn trơ mắt nhìn Phong Liệt ra lệnh một tiếng, liền dễ dàng giết chết đầu Long Trư làm cho bảy người chính mình chật vật không chịu nổi, trong lúc nhất thời trong lòng hiện lên đủ loại tư vị. Thầm nghĩ nếu là lúc ấy để cho Phong Liệt nhập bọn, chính mình có lẽ cũng sẽ không tổn thất một cánh tay, đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận để ăn.

Phong Liệt ra lệnh Đại Sơn bỏ qua Long Trư đã chết ở trên mặt đất, lui về phía sau mấy bước, rồi hắn mới từ trên lưng rơi xuống.

Bất quá hắn thấy bảy người trước mắt trong nhất thời có chút thất thần, không khỏi khẽ mỉm cười, ra vẻ ho hai tiếng nói:

-Khụ khụ, các vị đều khỏe chứ?