Trong mắt Triệu Mật lóe tia dâm tà, âm trầm nói:
- Hừ, sớm nghe nói Diệp Trung Thiên có đôi nữ nhi bảo bối lớn lên quốc sắc thiên hương, nếu đã tới trước mắt bổn công tử thì sao bỏ qua được? Các ngươi lập tức nhích người, bắt lấy tiểu mỹ nhân đó. Mà không, bổn công tử đích thân đi.
Dứt lời Triệu Mật định đi ngay.
Lão bộc đứng ở cửa nhướng mày, cung kính nói:
- Công tử, chuyện này không tốt lắm đâu? Nếu nữ nhi của Diệp Trung Thiên xảy ra chuyện, chỉ sợ Diệp gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cộng thêm đại ma đầu Phong Liệt có thù liền báo, e rằng tình cảnh của chúng ta không may.
Triệu Mật khuôn mặt vặn vẹo, nặng nề hừ lạnh, nói:
- Hừ, bổn công tử đã lạc đến nông nỗi này, còn có gì tệ hơn nữa?
Biểu tình oán hận của gã giống như con rắn độc chực chờ cắn người vậy.
......
Một chiếc xe ngựa Diệp gia xa hoa chạy nhanh trên con đường gập ghềnh tựa giẫm đát bằng, phía sau xe có ba mươi thị vệ Diệp gia áo giáp sáng choáng cưỡi ngựa cao to, khí thế hùng hồn.
- Đại tiểu thư, phía trước chính là Nam Uyển thành, Nam Uyển thành vốn là tòa thành lớn có lịch sử lâu đời nhưng hôm nay gần như hoang phế, chín phàn võ giả đều di cư đến Tứ Phương Thành.
- Hơn nữa, nhị cô gia ở trong mấy ngàn dặm Tứ Phương Thành có tiếng là nghĩa bạc vân thiên đại anh hùng, rất nhiều gia tộc đều nương tựa nhị cô gia che chở mới sống tiếp được.
Xa phu lớn tuổi nói với thùng xe ngựa xa hoa, trong giọng nói có khen ngợi.
Trong thùng xe vang giọng nữ êm tai khinh thường nói:
- Hừ, đại ma đầu chính là đại ma đầu, khi nào thì trở thành đại anh hùng? Mua danh trục tiếng!
Xe phu cười, cung kính nói:
- Ha ha, đại tiểu thư có điều không biết, nhị cô gia cai trị Tứ Phương Thành gọn gàng ngăn nắp, phồn hoa, bây giờ Tứ Phương Thành đã chen vào hàng đại thành rồi, không kém gì Phi Long thành.
- Ồ? Phong Liệt thật sự có bản lĩnh như thế? Hừ, bổn tiểu thư phải xem xét kỹ mới được.
Trong thùng xe Diệp Thiên Quỳnh chu môi, có vẻ khinh thường.
Diệp Thiên Quỳnh từ một năm trước đã muốn đi Tứ Phương Thành xem tình hình muội muội ra sao, nhưng khi đó vừa lúc nhân tộc mất long huyết, thiên hạ cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa Diệp phủ trên dưới thực lực giảm sút, Diệp Trung Thiên không yên tâm an toàn của con gái, kiên quyết không đồng ý.
Mãi đến một năm sau hôm nay, Diệp Thiên Quỳnh dựa vào thiên phú siêu tuyệt, tu luyện "Tử vi luyện tinh quyết" đến tầng thứ tám, tu vi cũng hồi phục tới thần thông cảnh cửu tầng, làm nũng nhõng nhẽo mãi mới được Diệp Trung Thiên đồng ý mang theo một đám thị vệ đắc lực đi ra Diệp phủ.
Thật ra Diệp Thiên Quỳnh đi xem muội muội là nhân dịp thôi, còn có lý do khác thì khó mà mở miệng, thậm chí chính nàng cũng không hiểu rõ.
Nàng chỉ biết lúc đó ở khuê phòng tiểu muội thấy Phong Liệt đè lên người tiểu muội 'khi dễ' làm nàng đến nay khó quên, đặc biệt là lúc đó tiểu muội "Hét' rất sung sướng khiến nàng khó hiểu.
Mỗi khi đêm khuya trăn trở, hình ảnh đó thường hay hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng khó hiểu cũng thấy rất ngại ngùng.
Dần dần, chuyện này đã thành tâm bệnh của nàng, nếu không làm rõ ràng nàng sớm mình sẽ phát điên.
Nàng cùng tiểu muội luôn không có gì giấu nhau, tình cảm rất tốt, cho nên mục đích của nàng là muốn tiểu muội giải đáp thắc mắc cho.
- Nếu biết Phong Liệt không tốt với tiểu muội thì, hừ hừ, bổn công tử nhất định sẽ nghĩ hết cách tiêu diệt tên đại ma đầu đó, cứu tiểu muội thoát khỏi bể khổ.
Diệp Thiên Quỳnh suy nghĩ tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ quyết tuyệt. Mực kệ đại ma đầu Phong Liệt có huênh hoang ngang ngược cỡ nào, nàng là tỷ tỷ tuyệt đối không lùi nửa bước.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét cảnh giác của xa phu.
- Đại tiểu thư, đằng trước có người cản đường, dường như có ý xấu.
Diệp Thiên Quỳnh nhíu mày, lập tức ra sát lệnh: truyện được lấy tại Trà Truyện
- A? Ai to gan như vậy, dám ngăn lại xe ngựa "Tử vi luyện tinh quyết" chúng ta? Giết ngay tại chỗ!
Một đường đi đến không ít kẻ chặn đường cướp của, đều bị thị vệ "Tử vi luyện tinh quyết" giải quyết hết nên Diệp Thiên Quỳnh không chú trọng.
Nhưng lần này gặp toán cướp ra ngoài dự đoán của nàng, nàng chưa nói dứt câu thì nghe phía sau vang tiếng hét thảm.
- A a!!!
- Giết a!
Ba mươi thị vệ Diệp gia thực lực mạnh mẽ chớp mắt đã mất mạng, trán mọi người bị cương khí đâm xuyên một lỗ máu, hồn phi phách tán.
Diệp Thiên Quỳnh thầm giật mình, lập tức bay ra thùng xe, trông thấy bộ dạng đạo tặc.
Đối phương có tổng cộng sáu người, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi điển trai nhưng nhếch nhác, nhìn khuôn mặt trắng trẻo toát ra kiêu ngạo thì rõ ràng là đệ tử xuất thân không nhỏ. Nhưng quần áo gã rách rưới, rất là nghèo túng, không biết tại sao sa đọa đến phải chặn đường cướp của.
Khiến Diệp Thiên Quỳnh cảnh giác nhất là bên cạnh gã đứng một lão bộc già toát ra uy nhiếp mạnh mẽ đỉnh hóa đan cảnh.
Có thể trong một năm ngắn ngủi hồi phục đến đỉnh hóa đan cảnh, đối phương rất có thể là một cường giả long biến cảnh.
Trừ lão bộc này ra còn lại năm người đều là tu vi dưới thần thông cảnh.
Diệp Thiên Quỳnh lạnh giọng chất vấn:
- Các ngươi là ai?
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm lão bộc, trong mắt nàng chỉ có người này đem đến uy hiếp.
- Chậc chậc, đúng là trăm nghe không bằng một lần thấy, tuyệt sắc mỹ nữ như vậy đã lâu bổn công tử không nhấm nháp.
Công tử trẻ tuổi cười khẽ, tặc lưỡi, ánh mắt dâm tà kiêng dè đánh giá từ ngực đến bụng Diệp Thiên Quỳnh, khiến người nàng khẽ run, thấy rất khó chịu.
Không chút nghi ngờ, công tử này chính là Triệu Mật. Lão bộc đỉnh hóa đan cảnh là gia nô của gã, Triệu Hòe, vốn là một cao thủ trung kỳ long biến cảnh.
Một năm nay Triệu Mật có thể giữ mạng rất lớn nhờ vào thực lực mạnh mẽ của Triệu Hòe.
Bây giờ Triệu Mật giọng điệu cực kỳ dâm tà nhưng ánh mắt thì lạnh thấu xương. Bản thân gã không phải người tham luyến mỹ sắc, hiện tại làm như vậy rất lớn là vì muốn trút giận, trả thù.
- Ngươi...ngươi muốn chết!
Diệp Thiên Quỳnh quát một tiếng, lập tức tuốt ra trường kiếm tỏa ánh sáng chói mắt, định chém tên khốn thành trăm mảnh.
Lúc này xa phu Diệp Uẩn bỗng truyền âm nói.
"Đại tiểu thư chậm đã, đối phương có cao thủ áp trận, hơn nữa đến có chuẩn bị, đại tiểu thư đừng hiếu chiến, mau đi Tứ Phương Thành mới tốt."
Diệp Thiên Quỳnh mắt chợt lóe, biết Diệp Uẩn nói là sự thật. Nàng không phải loại người do dự thiếu quyết đoán, thân thể mềm mại nhoáng một cái định bay lên trời.
Triệu Mật lạnh lùng cười, âm trầm nói với lão bộc:
- Triệu Hòe, bắt nàng xuống, bổn công tử muốn người còn sống.
- Lão nô tuân mệnh!
Diệp Uẩn lên tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn Diệp Thiên Quỳnh bay lên, trong đôi mắt đục ngầu lóe tia khinh thường.
Ngay sau đó lão bỗng vung ra một chưởng.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Bảy khí kình đen bắn ra, cực kỳ chính xác bao phủ bảy chỗ hiểm của Diệp Thiên Quỳnh.
Diệp Thiên Quỳnh biến sức mặt, lập tức vung kiếm chém xuống dưới.
*Vèo!*, kiếm khí sắc bén chém ra.
Nhưng không ngờ hai bên thực lực cách quá xa, kiếm khí của nàng chỉ va vào một khí kình từ đối phương liền tan biến, còn lại sáu khí kình rơi vào người nàng, lập tức phong tỏa sáu điểm yếu.
*Bịch bộp bộp!*
Người Diệp Thiên Quỳnh run lên, vô lực té xuống.
- Đại tiểu thư!
Diệp Uẩn biến sắc mặt, định tiến lên đỡ Diệp Thiên Quỳnh nhưng Triệu Hòe lại vung ra một chưởng.
Một chưởng này uy lực gấp mười lần lúc trước.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.