Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 7: Tên Của Khách Sạn



Phòng ngủ hậu viện.

Quanh bàn tròn trong phòng Trịnh Phàm, tám người ngồi thành một vòng.

Giờ là buổi sáng, từ giờ tới lúc mở cửa đón khách còn một thời gian nữa.

Đương nhiên, theo lý để nói, chủ thượng triệu tập mọi người tới, dù là đang làm việc, cũng phải trước tạm gác qua một bên.

Ngay cả cái hộp đựng hòn đá đen kia, cũng được đặt lên bàn, mọi người, đều tập hợp đủ.

- Chuyện này… đại khái là như vậy.

Trịnh Phàm bưng chén trà trước mặt, nhấp nhẹ.

Sau đó, phải xem ý của đám “Ma vương” này.

Dù bọn hắn đều đã biến thành người bình thường, nhưng dù có mất sức mạnh, cũng không thể dùng tư duy bình thường để cân nhắc bọn hắn.

Người mù Bắc hơi ngẩng đầu, như đang suy nghĩ.

Tiết Tam ngồi xổm trên ghế, nhìn Lương Trình cùng A Minh, cũng không có ý nói chuyện.

Phiền Lực cố ép thân thể, tận lực để người xung quanh có đủ chỗ ngồi, nhưng nhìn bộ dạng này, có vẻ cũng không phải đang suy tư.

Tảng đá, vẫn cứ im lặng ở đó.

Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm có chút lúng túng, vì che giấu lúng túng của bản thân, Trịnh Phàm không thể không tiếp tục nhấp vài ngụm trà.

Sao đám này lại không nói gì chứ?

Tối hôm qua, A Minh nói sẽ không vứt bỏ hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp, nhưng lúc này, đám A Minh lại trầm mặc, khiến Trịnh Phàm có chút như ngồi trên đống lửa.

Kỳ thực, suy nghĩ của Trịnh Phàm rất đơn giản, người mù Bắc đã nói, đây là một thế giới bình thường, chỉ là có bối cảnh cổ đại mà thôi.


Nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng, thứ tuyệt không thể xuất hiện ở thế giới bình thường, cho nên, hắn cảm thấy bản thân nên nói chuyện này với đám người.

Cuối cùng, Phong Tứ Nương đánh vỡ im lặng.

Phong Tứ Nương đứng dậy, cầm ấm trà trên bàn, châm trà cho Trịnh Phàm, lại ngồi xuống, thành khẩn nhìn Trịnh Phàm:

- Chủ thượng.

- Hả?

- Chuyện ngài vừa nói, trước cứ tạm gác qua một bên, trước khi nói tới chuyện đó,chúng ta muốn hỏi chủ thượng ngài một vấn đề.

- Vấn đề?

- Đó chính là, trước đó là do chủ thượng ngài hôn mê, nhưng hiện tại ngài đã tỉnh, cho nên chúng ta muốn hỏi chủ thượng, tiếp tới đây, ngài muốn làm gì, muốn đi con đường thế nào?

- Con đường nào?

Trịnh Phàm có chút mê man, chuyện này sao lại liên quan tới việc lựa chọn con đường gì rồi?

- Con đường thứ nhất, đó là an ổn sống ở cái thế giới này, chúng ta sẽ bảo vệ ngài, bảo vệ ngài một đời an ổn. Ngài có thể kết hôn, sinh con, chúng ta sẽ cung phụng ngài mọi thứ cần thiết. Nếu ngài chọn con đường này, như vậy vấn đề kia, căn bản không phải vấn đề, bất kể thế giới này là thế giới bình thường hay thế giới cao võ, cho cùng, đều có thể cho ngài một hoàn cảnh sinh hoạt bình thường.

- Còn… con đường thứ hai?

Phong Tứ Nương nở nụ cười, Tiết Tam, Phiền Lực, người mù Bắc… mọi người đều nở nụ cười:

- Chủ thượng, con đường thứ hai, chính là…

Nói tới đây, Phong Tứ Nương bỗng đưa tay chỉ chỉ ra ngoài tiền thính, nói:

- Không biết chủ thượng có phát hiện không, trên biển khách sạn của chúng ta, chỉ có hai chữ khách sạn, không có tên cụ thể. Lúc mở khách sạn, mọi người đã cùng thương nghị, chờ ngài tỉnh, để ngài quyết định đặt tên cho khách sạn.

- Tên?

- Đúng vậy, ví như nên gọi là Đồng Phúc khách sạn, hay là Long Môn khách sạn, tất cả do ngài quyết định.

Trịnh Phàm hiểu.

Con đường thứ nhất, chính là ăn nó chờ chết.

Con đường thứ hai, là đi kiếm chuyện!

- Chủ thượng, ngài có thể nghĩ một chút.

Phiền Lực nói.

Hắn là người phúc hậu, hắn nghĩ rằng, Trịnh Phàm cần phải cân nhắc suy nghĩ hai vấn đề này.

Huống chi, Trịnh Phàm mới tỉnh lại chưa được hai ngày.

Nhưng, Trịnh Phàm căn bản không cân nhắc quá nhiều, đường chỉ có hai cái, không phải trái thì là phải, rất rõ ràng, đơn giản.

- Cái thứ hai.

Đáp án, rất nhanh sẽ có.

Thẳng thẳng tới mức khiến đám người có chút sửng sốt.

Ngay cả khối đá nhỏ trong hộp cũng khẽ run lên tỏ vẻ tôn kính.

- Chủ thượng, hay là nghĩ thêm một chút…

Trong giọng Phong Tứ Nương, ẩn ẩn tâm tình vui sướng, nhưng vẫn cố gắng kìm lại nhắc nhở Trịnh Phàm.

Trong những người còn lại, dù là tên “Mặt Lạnh” A Minh cùng Cương thi Lương Trình, đều lộ ánh mắt lay động.


Tiết Tam liếm liếm môi, ba chân lộ rõ.

Phiền Lực bẻ ngón, một đợt lách tách giòn giã vang lên.

Bọn hắn đang chờ, rất chờ, vô cùng mong chờ!

Trịnh Phàm cũng cười:

- Đã chọn con đường thứ hai, ta cũng có một lời không sợ mọi người cười, thứ ta thích nhất, chính là thứ khủng bố kích thích nhất, bởi điều này có thể khiến ta cảm thấy hưng phấn, có thể khiến ta vui vẻ, đáng tiếc, trong thế giới lúc trước, chỉ có thể thông qua viết truyện để khiến bản thân cảm nhận được không khí này. Hơn nữa, trong thế giới này, ta không có người thân, không có ràng buộc, có thể nói, không có bất cứ điều gì cần lo lắng. Mặt khác, ta còn là người tự mình tự sát, giờ, mỗi ngày tồn tại ở thế giới này, đều là ta lời một ngày, sao có chuyện ăn no chờ chết? Còn không bằng tìm một vài chuyện thú vị để làm, coi như tự chơi hỏng bản thân, thì cũng chỉ là trò chơi kết thúc, không có bất cứ hối hận.

Nụ cười trên mặt đám Phong Tứ Nương càng đậ.

Phong Tứ Nương đứng lên, nhìn về phía người mù Bắc.

Bắc gật đầu, hai tay đặt lên bàn, khẽ đập nhẹ, tựa như trước mặt hắn có một cây đàn dương cầm.

Có điều, hắn cũng không chìm đắm trong tự ngu tự nhạc, mở miệng nói:

- Tiết Tam.

“Tặc.”

Tiết Tam tặc lưỡi, chân đạp lên ghế, thân thể lung lay, bộ dạng không thể đợi thêm được nữa.

- Đêm nay ngươi đi huyện nha Hổ Đầu thành một chuyến, thư tín công vằn, chỉ cần là văn tự mà ngươi thấy có giá trị, đều mang về đây, tốc độ phải nhanh, giờ tí bắt đầu, nửa giờ phải mang đồ về đây, trước hừng đông, ngươi còn phải đem chúng trả lại vị trí cũ.

Tiết Tam có vóc người nhỏ bẻ, trước khi trở thành Ma đầu, nghề lúc đầu là trộm cướp, vóc người nhỏ bé của hắn cũng thực sự hợp với nghề này.

- Ta hiểu.

Tiết Tam kích động, tần suất lay động càng lúc càng lớn, tựa như thuyền nhỏ vung vẩy ba mái chèo.

- A Lục.

Phiền Lực siết chặt hai nắm, ầm ầm đáp một tiếng.

- Tên Lĩnh đội của thương đội Man tộc rất thưởng thức sức mạnh của ngươi, đêm nay ngươi đi tìm hắn, nói ngươi đáp ứng theo hắn, trà trộn vào trong thương đội của hắn, vào trong hoang mạc, tìm xem có nơi nào thích hợp cho chúng ta đặt chân hay không, nhớ kỹ, thời gian qua lại chỉ được trong vòng một tháng.

- Đã nhớ.

Phiền Lực dùng sức gật đầu.

Kỳ thực, để Phiền Lực vào hoang mạc xem tình hình, cũng là để xếp một đường lui cho mọi người, dù sao, so với Yến quốc, hoang mang phân tán càng tiện cho bọn hắn làm việc.

- Thê tử của tên giáo úy tuần thành vẫn chịu nỗi khổ không con, từng tới chỗ ta tính một quẻ, chiều nay ta sẽ chủ động tìm nàng, cho nàng một chút ma thủy.

Tiếp đó,

“Ánh mắt” Bắc nhìn tới Phong Tứ Nương:

- Tứ Nương, đêm nay ngươi tiếp khách đi.

- Chút nữa lão nương đánh tiếng, đêm nay lão nương tự mình tiếp khác, người trả giá cao thì được.

Người mù Bắc gật gù, ở đây mỗi người một tính, thân phận cũng khác nhau, nhưng bản chất lại tương tự, dù vẻ ngoài ngây thơ chất phát, nhưng tuyệt không phải hạng người tâm địa thuần lương.

Hơn nữa, trong nửa năm Trịnh Phàm hôn mê, đám người cũng tiếp xúc hiểu lẫn nhau, chờ tới lúc thực sự làm việc, tự nhiên sẽ thuần thục phối hợp.

Phong Tứ Nương là một đóa hoa, một đóa hoa thành thục kiều diễm, có điều này chưa từng tự tiếp khách, chỉ phụ trách quản lý những cô nương này, nửa năm qua, nam nhân trong cái Hổ Đầu thành có hứng thú với nàng, tuyệt đối có thể xếp từ đầu thành bên này tới đầu thành bên kia.

Đánh tiếng ra ngoài, người ra giá cao thì được, trước bài trừ số không có tiền, bắt một con cá lớn, sau đó để con cá lớn này nói ra một vài tin tức liên quan tới thế giới này.

Người bình thường chỉ mơ mơ hồ hồ qua ngày, nếu không có đại biến cục, bọn hắn cũng chỉ cả đời an an ổn ổn, làm việc, nộp thuế, lao dịch, sinh lão bệnh tử.

Chính vì như vậy, nửa năm qua, bọn hắn chỉ tiếp xúc với tầng lớp thấp, cho nên người mù Bắc chưa từng nhìn thấy dấu hiệu của thế giới “Cao võ”.

Đương nhiên, cũng có thể bọn hắn không muốn tìm hiểu, chỉ muốn an an ổn ổn chờ Trịnh Phàm tỉnh lại.


Người mù Bắc đưa tay chỉ A Minh cùng Lương Trình, tuy mọi người đều đã biến thành người bình thường, nhưng ít ra còn giữ được một chút đặc tính, Lương Trình còn có thể dùng ngực đập đá lớn.

- A Minh, Lương Trình, các ngươi phụ trách giúp Tứ Nương, đừng để tiền mất mà tật lại mang. Tứ Nương có bị ăn, thì cũng nên để chủ thượng ăn trước, nếu không thực sự tiếc cho khối thịt non chín rục này rồi.

Chuyện cười này không đáng cười, bởi nó không tôn trọng Phong Tứ Nương.

Nhưng tất cả đều cười, cả Phong Tứ Nương cũng cười.

Phong Tứ Nương vừa cười, còn vừa thẹn thùng liếc mắt đưa tình với Trịnh Phàm.

Đám ma đầu, lại còn là ma đầu giết người không chớp mắt này, sao có thể để ý mấy chuyện này?

Chỉ có Trịnh Phàm, bị chuyện này khiến hắn có chút cục xúc bất an.

Hiển nhiên, bởi hắn vẫn không thể dung nhập vào trong bầu không khí này.

Đồng thời, Trịnh Phàm cũng có chút khiếp sợ với hành động của đám người này.

Trong nửa năm hắn hôn mê, đám người này chỉ mở tiệm buôn bán giữ khuôn phép, nhưng đây vốn không phải tính cách của bọn hắn.

Từ sâu trong u minh, có một sợi tơ nối hắn với đám người này.

Bọn họ đang chờ hắn, chờ hắn thức tỉnh, chờ hắn… ra lệnh.

Lời A Minh nói tối qua lần nữa vang vọng trong đầu Trịnh Phàm, hắn đã hỏi A Minh, các ngươi không hiếu kỳ với thế giới này sao?

A Minh đã nói: “Trước khi ngươi tỉnh, chuyện đó không có ý nghĩa.”

Cuối cùng, người mù Bắc đột nhiên cảm khái:

- Nếu thực lực của chúng ta có thể khôi phục, dù chỉ là khôi phục một chút, chúng ta cũng có thể thong dong hơn nhiều.

Đám người trầm mặc, hiển nhiên, đây vẫn là điểm khiến bọn hắn đau đầu.

- Cái đó không vội, hẳn sẽ có biện pháp, giờ chúng ta ăn cơm trước đi.

Trịnh Phàm đứng ra xoa dịu bầu không khí.

Đám người nể mặt cầm đùa, bắt đầu ăn uống.

A Minh yên lặng húp một miếng tiết dê, sau đó lại yên lặng nhả lại.

Phong Tứ Nương hơi nghi hoặc nhìn A Minh, hỏi:

- Đầu bếp làm không tốt sao?

A Minh gật gù, nói:

- Hư rồi.