Diệu Tinh từ trong mộng bừng tỉnh, y tận lực lặng yên, không phát ra tiếng động ngẩng nửa thân người, quay đầu tinh tế chuyển dừng ở trên gương mặt ngủ say của người nằm bên cạnh.
Mái tóc màu đen dài rải rác trên gương mặt ngủ say, sợi tóc mềm nhẹ bay lên mi mắt hắn, mũi cao thẳng, miệng góc cạnh rõ ràng……. Con ngươi màu tím như hồ sâu khó dò đang khép chặt, lông mi thật dài ở mí mắt hình thành một đường bóng ma chỉnh tề. Hắn ngủ say thiếu mất mấy phần âm trầm ngày thường, hơn một phần an tường.
Từ sau đêm Mộc Ngôn tới chơi bị Hắc Viêm cứng rắn bắt đồng giường cộng chẩm, mỗi đêm Diệu Tinh đều ngủ trong tẩm cung của Hắc Viêm. Lúc đầu là bị ép, hiện giờ đã thành thói quen. Tuy nói là cùng ngủ một giường, nhưng là chưa được Diệu Tinh cho phép, Hắc Viêm đến nay chưa từng vượt mức, hai người chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay, ôm (tất nhiên, mỗi lần đều là Hắc Viêm chủ động). Đây xem như là cái mới của Hắc Viêm trải qua bao năm tình trường, suốt hơn nửa tháng ngay cả hôn môi đều không có một cái, kết giao ‘ngây thơ’ như thế, đối Hắc Viêm mà nói, là lần đầu tiên. Bất quá, hắn tựa hồ rất thích thú, chưa bao giờ hiện ra nửa điểm lo lắng cùng không kiên nhẫn, đối đãi Diệu Tinh vẫn hỏi han ân cần, săn sóc tỉ mỉ —— có lẽ hắn cho rằng trò chơi này rất thú vị đi —— Diệu Tinh mỗi khi nghĩ đến không khỏi liên tục cười khổ. Chỉ là ta tuyệt không cảm thấy thú vị, ta không muốn loại giả vờ ôn nhu, nếu biết sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày mất đi, vì cái gì…… vẫn có thể dao động không dứt? Trên đời này, còn có cái gì là ta có khả năng có được chứ?
Diệu Tinh cảm thấy trên người lạnh buốt, y dùng cánh tay vòng qua đầu gối gấp khúc của mình, mờ mịt mà chăm chú nhìn về phía trước, cực nhẹ, cực nhẹ mà thở dài.
“Làm sao vậy? Ngủ không được sao?” Bên tai truyền đến âm thanh trầm ổn của nam nhân, trong lời nói mơ hồ toát ra chút quan tâm.
“Không có gì.” Diệu Tinh nói, y yên lặng nghiêng đầu liếc về phía ma vương không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Hắc Viêm nhíu mi, không thích nhìn một mạt âu sầu thản nhiên trong mắt Diệu Tinh: “Ngươi nhất định có tâm sự, có phải gặp ác mộng hay không?”
“Không phải.” Diệu Tinh phủ nhận.
“Không phải?” Hắc Viêm nhướng đôi mày tuấn tú, “Vậy ngươi đến tột cùng là vì cái gì mà tâm tình ngươi không tốt?”
“Tâm tình ta không có không tốt.”
“Ngươi có.” Hắc Viêm đứng dậy. Sớm chiều ở chung gần một tháng, nếu như Diệu Tinh có thể mẫn cảm nhận ra biểu tình thiên biến vạn hóa mà Hắc Viêm giấu đi cũng là chuyện thực bình thường, Hắc Viêm cũng có thể chuẩn xác mà nắm bắt được dao động cảm xúc của Diệu Tinh qua các sắc thái rất ít lộ ra trên gương mặt của y.
“Ta chỉ là có chút nhớ Lộ Lâm, không biết nàng có bình yên về thiên giới hay không.” Nếu bị nhìn thấu, Diệu Tinh chỉ có thể tìm cái lí do qua loa —— dù sao, điều này cũng không tính là nói dối.
“…………..” Hắc Viêm không rên một tiếng mà nhìn y một lúc lâu, đột nhiên vỗ vỗ bàn tay, tiếng vỗ tay mệnh lệnh thanh thúy càng hiển lộ yên tĩnh trong phòng.
“Lạc Lan khấu kiến ngô vương.”
Mỹ nữ tóc hồng con ngươi màu lam bỗng nhiên hiện thân, quỳ rạp xuống đất, cung kính mà quỳ lại như đối với vua chúa.
“Lạc Lan, bổn vương mệnh ngươi lập tức đi nhân giới tìm tin tức của Lộ Lâm, không được để cho thiên giới và Lôi chú ý, nhanh đi nhanh về.”
“Vâng” Lạc Lan thi lễ thêm, nhanh chóng biến mất. Chỉ là cái nhìn Diệu Tinh trước khi đi kia, đủ để làm y hiểu được —— nàng hận y tận xương.
“Như thế nào?” Hắc Viêm quay đầu lại một lần nửa đội lên mặt nạ thường ngày. “Lúc này ngươi xem như vừa lòng? Như vậy, ngươi chuẩn bị báo đáp ta như thế nào đây?”
“Ngươi muốn gì?” Diệu Tinh đề phòng nói —— người bên cạnh miệng cười u ám cùng lửa giận ẩn giấu y liếc mắt một cái trong lòng liền rõ ràng.
“Này.” Theo tiếng trả lời của Hắc Viêm, Diệu Tinh cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cả người bị cường lực kéo căng, ngửa mặt đặt ở trên giường. Lúc y chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, một cái gì đó ấm áp không kịp đề phòng đè lên môi y. Đây là cái gì —— khi Diệu Tinh phát giác được dán trên môi mình chính là môi của Hắc Viêm, y bắt đầu đem hết toàn lực giãy giụa; mà lúc này Hắc Viêm đã lấy thân chặn y, cũng cường ngạnh cại mở cái miệng của y, y không chút do dự cắn xuống.
“Đáng chết!” Hắc Viêm đau mắng một câu, thân thủ xoa nhẹ khóe môi chảy máu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệu Tinh. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngủ to như vậy chỉ nghe được thanh âm của tiếng hít thở cùng tim đập.
“Ngươi định cường bạo ta sao?” hai tay Diệu Tinh bị một tay của Hắc Viêm chế ngự, thân thể lại bị đè không thể động đậy, vạt áo tán loạn, càng lộ ra một manng3 da thịt trắng nõn. Nhưng là, ngữ khí của y vẫn thập phần trấn định như cũ.
“……… Không có.” Sau khi im lặng thật lâu, Hắc Viêm rốt cuộc buôn Diệu Tinh ra, đứng thẳng dậy. “Ta chỉ muốn hôn một cái thôi. Ngươi không cần bạo lực như vậy đi?”
“……… Ngươi cũng không nói chỉ là hôn một cái đi?” Diệu Tinh trong một thoáng nhìn qua Hắc Viêm ở đối diện.
“Nếu ta nói, ngươi sẽ đồng ý sao?”
“……….Có lẽ.”
“Như vậy, lần này không được cắn ta.” Hắc Viêm chậm rãi cúi đầu xuống, Diệu Tinh nhắm lại hai mắt.
Môi cánh hoa lạnh như băng được ngọn lữa nhiệt tình bao trùm, Hắc Viêm đưa lưỡi ẩm ướt tiến vào miệng Diệu Tinh cùng dây dưa —— vô luận là được người hôn hay hôn người khác, đối với Diệu Tinh mà nói đều là lần đầu tiên, chưa bao giờ hôn sâu là cho y không biết làm sao, hai tay được giải phóng không tự chủ đặt lên vai Hắc Viêm. Mấy năm nay, thật sự quá mệt mỏi; cảm giác như thế, cũng không chán ghét; nếu có thể, phóng túng một lần cũng được…….
Tiếng thở dốc làm xao động cả căn phòng, thân thể ấm áp gắt gao quấn lấy nhau, toàn bộ tình cảm đều đưa vào. Vừa dừng lại nụ hôn, hai người cùng mở mắt, nhìn thẳng vào chỗ sâu trong mắt phủ kín sương mù của đối phương, không hẹn mà cùng nhìn thấy tình triều chưa kịp bình ổn trong mắt nhau, song phương cùng cảm nhận được nơi nào đó trong nội tâm chuyển biến đôi chút.
“Ngươi trước kia không có kinh nghiệm đi?” Tình cảm mãnh liệt như thế quên mình ôm hôn đối phương tay già đời trong tình trường như Hắc Viêm cũng là lần đầu.
“Ngươi có gì bất mãn?” Diệu Tinh hơi thở chưa bình ổn vặn hỏi lại.
“Không” Hắc Viêm lắc đầu, nhịn không được mà cười. “Ta cực kì vừa lòng.” —— nguyên lai quan hệ của y và Lộ Lâm không thân mật như mình đã nghĩ, lúc này thật sự là được lời.
Đang dào dạt đắc ý, thình lình bị Diệu Tinh đẩy đi, đuổi xuống giường.
“Đừng lãnh đạm như vậy a.” Hắc Viêm sửa sang lại quần áo, giọng nói mang theo oán giận, mắt chứa hàm ý trêu chọc. “Thật vất vả có tiến triển, nên cao hứng mới đúng. Ngươi xem, có cần vì quan hệ mới của chúng ta mà chúc mừng một chút hay không?”
“Quan hệ?” Diệu Tinh hừ lạnh, “Ta với ngươi có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là quan hệ người yêu.” Hắc Viêm nói đến không chút nào đỏ mặt, “Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ địa giới, người nào không biết ngươi là bảo bối của Hỏa ma vương ta?”
“Đủ rồi.” Trong lòng Diệu Tinh chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên trong lúc đó, cảm thấy được rốt cuộc không còn cách nào để nhịn được nữa, “Người diễn kịch trên sẽ không biết mệt, người xem cuộc vui dưới đài thật sự đã mệt, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Ta diễn trò bất quá là vì đạt được ngươi.” Hắc Viêm cũng không có làm bộ không hiểu ý tứ của y. Ở chung lâu ngày, hắn đã hiểu rõ cá tính của Diệu Tinh, cả hai đều là người sáng suốt, giấu đầu hở đuôi ngược lại là vô ích, không bằng nói thẳng. “Nếu ngươi ngươi bằng lòng nói cho ta biết như thế nào mới có được ngươi, ta và ngươ không cần mệt mỏi như vậy.”
“Ngươi xác định ngươi thật sự muốn có được ta?” Diệu Tinh một chữ, một chữ, thật nhẹ, thật chậm chạp mà nói ra.
“Đúng vậy.” Hắc Viêm trấn định bình thường mà nghênh thị dáng vẻ bệ vệ bức người trước mắt mình.
“Không phải chinh phục?”
“Không phải.” Hắc Viêm thản nhiên thừa nhận như ánh mắt sắc bén, để tay lên ngực tự hỏi. Chinh phục —— chẳng phải là mục đích từ trước tới nay của mìn sao? Nhưng là giờ phút này —— hắn nhẹ nhàng cười, rốt cục thừa nhận với chính mình. “Ta….. Chỉ muốn ngươi.”
“Được.” Sắc mặt Diệu Tinh trắng trắng bệch rét lạnh, vẻ mặt nghiêm túc lên. “Muốn có được chân tình của ta, lấy chân tình của ngươi đổi đi.” Một lời của y vừa nói ra, thì đã quyết định được ăn cả ngã về không, cho dù bồi thường tất cả, cũng tuyệt không hối hận.
“Thành giao.”
Vì thế một cái khế ước mới được thành lập. Về phần con đường phía trước như thế nào, trước mắt cũng chưa biết.
Thủy Đô.
Trong đại sảnh hoa lệ xinh đẹp nhiều màu sắc, chung quanh đều là từng dãy trang sức màu tím, mềm nhẹ bao xung quanh, âm nhạc tao nhã, tất cả đều cho thấy chủ nhân nơi này là một người thập phần chú trọng phong cách.
Giữa ma giới thích mở tiệc mời khách nhất chính là Thủy ma vương Mị Nhu. Tiệc tối ăn uống linh đình, nhưng chỉ thấy nàng tóc mây trầm cài tóc màu tím, nói cười chậm rãi, bỏ ngoài tai những tiếng khen tặng a dua này.
“Khởi bẩm ngô vương, Hỏa ma vương mang theo bạn đến đây.” Ngoài điện có người báo lại —— Rốt cục tới rồi.
Mị Nhu lập tức bày ra nụ cười trên miệng, trang điểm xinh đẹp đi qua nghênh đón. Hơn nửa tháng, cũng đủ lâu, Hắc Viêm cũng nên ngấy. Tình nhân trong dĩ vãng của hắn không có ai duy trì quá một tuần, vị Thủy thiên sứ trưởng này đã tính là ngoại lệ, cũng nên là lúc. Chỉ có khi có ý định tìm con mồi mới Hắc Viêm mới mang tình nhân đi ra —— đây là hắn dùng hành động để tuyên bố quy củ bất thành văn. Bởi vậy, mỗi khi Hắc Viêm công khai mang bạn theo, liền tỏ vẻ hắn chán ghét bạn tình bên người, lập tức muốn bắt đầu một trò chơi mới. Về phần tình nhân cũ của hắn, vô luận là do ai tiếp nhận, hắn cũng sẽ không để ý ——”Tử vong ước hội” có thể nói chính là dấu hiệu Hắc Viêm tìm tân hoan mới, chỉ tiếc biết rõ như thế, lại vẫn có nhiều bươm bướm cam nguyện chui đầu vào lưới.
Mị Nhu một mặt âm thầm may mắn chính mình không phải một trong số đó, một bên vui cười như hoa tiếp đón: “Hai vị hảo. Lần này hai vị đồng ý bỏ thu xếp công việc bớt chút thời gian đến đây, ta đây chính là nhà tranh thêm sáng a.” Khi nói chuyện, đôi mắt đẹp của nàng chuyện động, sớm đem Diệu Tinh đánh giá từ trên xuống dưới. “Ách, vị này chính là Diệu Tinh đại nhân đi?” Ngữ khí của nàng hàm chứa một tia do dự. Từng nghe qua Thủy thiên sứ trường của Thiên giới làm việc quả quyết, mạnh mẽ vang dội, hôm nay vừa thấy, chỉ là một thiếu niên bình thường sắc mặt tái nhợt, cũng khó trách nàng cảm thấy thất vọng.
“Đúng vậy.” Hắc Viêm cười ha ha như bình thường, không chút để ý trả lời. “Tinh, vị này chính là chủ nhân Thủy Đô, cũng chính là mỹ nhân đệ nhất của ma giới chúng ta.” Lúc hắn chuyển hướng qua Diệu Tinh không tự giác mà hạ giọng ngữ điệu dịu dàng hơn. Bất quá, trong mắt Mị Nhu càng chứng thực cho suy nghĩ của nàng —— quả nhiên, Hắc Viêm đối với tình nhân sắp chia tay này đặc biệt ôn nhu.
Diệu Tinh không nói một lời gật gật đầu với Mị Nhu. Sau khi hai người ngã bài tới nay, hình thức ở chung của hai người vẫn chưa có nhiều thay đổi, nhưng mà, Hắc Viêm đem đến cho y cảm giác bất đồng với lúc trước. Hắc Viêm trừ bỏ đi lớp mặt nạ ngụy trang trước kia, có thể thấy được một chút chân thành. Cũng thực lo sợ đối với thay đổi của hắn, Diệu Tinh nhất thời khó có thể thích ứng, càng khó chống đỡ.
Mị Nhu vẫn chưa đem lãnh đạm của Diệu Tinh để vào trong mắt, chỉ vì giờ phút này nàng đã qua niệm đến trước làm chủ đương nhiên là tự động đem y vứt ra ngoài tầm mắt, chỉ lôi kéo nói chuyện với Hắc Viêm. Mà sau khi Hắc Viêm đến liền tùy thời mà làm oanh oanh yến yến bên cạnh chú ý, các hoa hoa thảo thảo cũng thừa dịp này mà chạy tới, ngươi đẩy ta xô, đợi Diệu Tinh phát hiện, đã sớm tách ra khỏi đám đông, mà bên người Hắc Viêm sớm đã chật như nêm cối.
Hôm nay Diệu Tinh xem như được mở rộng tầm mắt, trình độ Hắc Viêm được hoan nghênh quả thực không tiền khoáng hậu, không gì sánh kịp, hoàn toàn xứng với tên hoa tâm lãng tử. Nếu hiện tại hắn ‘vội’ như vậy, nhất thời chỉ sợ không rảnh bận tâm đến mình, Diệu Tinh quyết định một mình đi dạo, thuận tiện tìm hiểu tin tức. Đây chính là mục đích y đến đây, nếu không, sự kiện như thế, y né tránh chỉ e còn không kịp. Làm cho y thất vọng nhất chính là, đi một vòng cũng không tìm được người muốn tìm, cũng không nghe thấy nửa câu liên quan đến chuyện của ma giới. Nơi nơi đều là cụng ly, tiếng cười lớn, người luôn thích yên tĩnh như Diệu Tinh không khỏi cảm thấy phiền, lập tức đi ra ngoài đại sảnh vào đình viện thanh tĩnh nghỉ ngơi tạm, trong lòng nhiều ít có chút hối hận đến nơi náo nhiệt như này.
Trong đình cây mọc xanh um, bên phải có một thác nước, cột nước lúc cao lúc thấp, bọt nước trong suốt chung quanh vẩy ra, hơn mười hạt trân châu trong suốt nhẹ nhàng rơi vào vạt áo của Diệu Tinh, làm y thực thích ý. Đã bao nhiêu lâu y không được gần nước như vậy? Diệu Tinh híp nửa mắt, đang lẳng lặng cảm thụ một phen, cũng không phòng bị một đám người ngăn chặn đường đi.
Đứng ở đầu tiên chính là một nam hài xinh đẹp dùng từ ‘sạch sẽ động lòng người’ cũng không quá lắm, ở phía sau có một đám nam có nữ có, ước chừng mười mấy người, hoàn phì yến sấu không giống nhau, nhưng dung mạo lộ vẻ xinh đẹp nhất, nhìn liền biết xuất thân quý tộc, thuộc người nổi bậc trong loại ma tộc thượng cấp.
“Ngươi chính là Diệu Tinh?” Nam hài cầm đầu vừa mở miệng ngữ điệu đã không khách khí.
“Phải.”
“Nhìn qua không được tốt lắm.” Nam hài khinh thường mà lấy khóe mắt nhìn Diệu Tinh.
“Đúng vậy.” nữ tử bên cạnh xen vào. “Cũng không biết y dùng thủ đoạn gì mới dụ dỗ vương mê luyến lâu như vậy, ngay cả Băng Linh cũng không vượt qua bảy ngày đâu!”
Băng Linh—— Nam hài xinh đẹp kia hung ác liếc mắt nhìn nữ tử đang nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Diệu Tinh lại chuyển sang chê cười, “Cho dù ngươi có thể đứng ở bên người vương nửa tháng thì thế nào? Bây giờ còn không phải bị bỏ như nhau sao?”
“Vứt bỏ?” Diệu Tinh nhíu mi, khó hiểu ý này.
“Di?” Thiếu niên tướng mạo tú lệ ngạc nhiên nói, “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết? Vương chỉ khi vứt bỏ tình nhân mới mang người đó đến nơi công cộng.”
“……..” Diệu Tinh bừng tỉnh đại ngộ, trách không được sáng nay nhận được thư mời của Mị Nhu mình nói một câu “Muốn đi xem một chút” lại làm cho Hắc Viêm khó xử thật lâu, một bộ muốn nói lại thôi. Nguyên lai…… Y lắc lắc đầu, mỉm cười: “Hắc Viêm có loại ham mê này sao?”
“Lớn mật!!” Băng Linh giận dữ, “Bằng ngươi cũng xứng gọi thẳng tên vương!” Giọng nói chưa ngừng, một chưởng mạnh đánh về phía bên trái Diệu Tinh, ra tay vừa nặng vừa hiểm.
Diệu Tinh hơi hơi cười lạnh, thầm niệm chú ngữ Hắc Viêm từng tam lệnh ngủ thân bắt y nhớ kỹ. Tinh thạch trên cổ phát ra ánh sáng đen chói mắt, không chỉ một chưởng kia bị cản lại, còn đem Băng Linh bắn ngược ra vài thước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
“Không tồi.” Một tiếng nói trầm thấp từ tính từ bên trái mọi người yên lặng truyền đến, trong bụi rậm thấp thoáng dần hiện ra một thân ảnh cao to. “Các ngươi không thể chống cự sức mạnh của vương, cho dù đây chẳng qua là một thay thế phẩm của vương.”
Mọi người rùng mình, sau khi lấy lại tinh thần cùng cung kính hành lễ: “Thần hạ khấu kiến Mộng chủ.”
PH: Mộng chủ làm Hạ nhớ Mộng quàng thượng quá a
“Miễn.” Tuấn tú tao nhã mái tóc màu trà, Mộng ma vương lười biếng nói. “Đều lui ra đi.”
“Vâng” Mặc dù lòng không cam, mọi người vẫn như cũ lại thi lễ sau đó rời khỏi đình viện. Băng Linh trước khi đi không quên căm giận trừng mắt nhìn Diệu Tinh một cái, rất có ý ‘thù này không báo, không thể bỏ qua’.
Tầm thản nhiên bước đi lên, Diệu Tinh chăm chú ngẩng đầu, tầm mắt hai người bỗng nhiên đối nhau. Kim ngân yêu đồng —— Trái đen phải vàng, đúng là tục xưng con ngươi ma tính.
PH: Đồng là con ngươi nhé
“Kỳ quái.” Trên mặt Tầm hiện vẻ ngạc nhiên, con ngươi khác màu dần dần hiện lên quang mang. “Hắc Viêm như thế nào lại buông tha cho một người còn chưa đến tay?” Bởi vì cách nhau không xa, hắn dĩ nhiên phát giác Diệu Tinh đến nay vẫn là thiên sứ.
Diệu Tinh nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Xem ra Hắc Viêm tựa hồ tính toán phá lệ.” Tầm hứng thú dạt dào mà nhìn chăm chú Diệu Tinh.
Diệu Tinh bất động thanh sắc: “Quy củ có người định, sẽ có người phá.”
“Ngươi cho rằng ngươi có giá trị này sao?”
“Ta cũng không tự coi nhẹ mình.”
“Ngươi rất nắm chắc a.”
“Ta không có nắm chắc.” Diệu Tinh bình tĩnh nói.
“Như vậy,” Tầm cực nhanh mà đến gần sát Diệu Tinh, một tay ngả ngớn nâng cằm y lên. “Nếu ta hiện tại hôn ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”
“Ta sẽ giết ngươi.” Chán ghét cực kỳ làm cho Diệu Tinh cả người đột nhiên nổi da gà, y cắn răng gằn từng chữ mà nói, tận lực tránh cho hơi thở chạm cùng Tầm.
“Giết ta?” Tầm đột nhiên buông tay cười to, trạng thái điên cuồng. “Chỉ bằng vòng trang sức này? Đừng quên, đây chẳng qua là một phụ kiện của Hắc Viêm mà thôi, dùng để hù bọn quý tộc thì dư dả, đối với ta………”
“Ta biết nó không dùng được với ngươi.” Diệu Tinh cắt đứt lời nói của Tầm, “Bất quá, ta vẫn có một nửa xác suất.”
“Nga?” Tầm cười tà, “Ta thật muốn nhìn ngươi chuẩn bị giết ta như thế nào.” Hắn dùng hai tay cường ngạnh mà chế ngự đầu của Diệu Tinh, hung hăng hôn xuống.
“Ngươi dám!!” một ngọn lửa màu đen cuồng nộ phóng tới, ném về phía đầu của Tầm, vừa chuẩn lại độc, không chừa một đường sống, thể thấy được người ra tay cực kỳ căm hận hành vi của Tầm.
Tầm quá sợ hãi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy lùi lại, mới tránh thoát một kích nguy hiểm, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, thở gấp nói: “Ngươi thật muốn giết ta sao?”
“Nếu ngươi dám hôn thật như lời ngươi nói.” Hắc Viêm biểu tình trống rỗng, đi qua ngăn ở trước người Diệu Tinh, cảm giác người phía sau dần thả lỏng cơ thể buộc chặc. “Nếu ngươi còn muốn giữ mạng để hưởng thụ, cũng đừng động tới người của ta!”
“Người của ngươi? Hắn vẫn không phải người của ngươi đi?” Tầm giảo hoạt nói, “Ngươi thật đúng là có thể chịu được. Thời gian dài như vậy, sẽ không ra ngoài đánh dã thực đi?” Hắn hướng về phía Diệu Tinh ở sau lưng Hắc Viêm bỡn cợt mà trừng mắt nhìn. “Hảo hảo cân nhắc đi, người này chính là hái hoa tặc nổi danh, như thế nào so với bổn vương? Nếu chán ghét hắn, tùy thời hoan nghênh ngươi tìm đến ta.” Dứt lời, cứ như vậy mà nghênh ngang rời đi.
“Đừng nghe hắn nói hưu nói vượn.” Hắc Viêm xoay người đối mặt với Diệu Tinh, trịnh trọng nói rõ.
“Ta sẽ không để cho hắn có cơ hội này.”
Diệu Tinh trả lời thập phần lãnh đạm, y hơi nghiêng đầu, nheo mắt suy nghĩ con ngươi yên lặng xem xét Hắc Viêm, không ngừng lời.
Hắc Viêm không có cách nào thở dài, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diệu Tinh, đưa toàn bộ thân thể gầy yếu của y chặt chẽ dán vào trong ngực của mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi có biết vừa rồi ta có bao nhiêu gấp không? Tìm khắp nơi không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ——” hắn đột nhiên im miệng.
“Đã cho là ta chạy trốn?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, không nhanh không chậm nói.
“Như thế nào có thể?” Hắc Viêm đương nhiên là mặt không đổi sắc mà đùn đẩy không còn một mảnh. “Ta chỉ là lo lắng an nguy của ngươi. Một mình ngươi chạy loạn xung quanh rất nguy hiểm, vừa rồi nếu ta không đúng lúc chạy tới, ngươi đã……”
Diệu Tinh không hờn giận nhìn về phía Hắc Viêm. Vẻ mặt của y một chút cũng không thay đổi, nhưng mà Hắc Viêm cơ hồ lập tức phát hiện tâm tình y đột nhiên trầm xuống.
“Từ mười năm sau khi ta sinh ra đến khi ta ta bắt đầu tiếp nhận chức Thiên sứ trưởng đến nay, ta đều là đi một mình. Ta có năng lực độc lập xử lí bất luận chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Ta không phải nghi ngờ năng lực của ngươi.” Chỉ là nhớ lại những hình ảnh ‘mạo hiểm’ vừa thấy, tức giận của Hắc Viêm không có chỗ trút. Cố tình xú tiểu tử trong ngực chẳng những không cảm kích, mà ngược lại ngạo mạn muốn chết. Đổi lại là trước kia, Hỏa ma vương hắn sao lại có thể mặc cho người khác nói lời ngạo mạn như vậy trước mắt hắn? Aizzz, ai bảo mình cố tình lại chung tình với người thích nói lời cay độc trước mặt này, không giả vờ lại không biết kỹ xảo nói chuyện? Hắn chỉ phải tự than thở xui xẻo, cười khổ nói, “Ta là sợ ngươi bị thương. Dù sao, Tầm cũng không phải dễ dàng bị đánh, mà sức mạnh hiện tại của ngươi lại không đủ.”
“….. Ngươi nói cũng đúng.” Diệu Tinh trầm ngâm.
“Bất quá hắn cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, đối với lưỡng bại câu thương ta còn nắm chắc một phần.”
“Lưỡng bại câu thương?” Hắc Viêm nghe được mà kinh hãi. “Trăm triệu lần không thể.”
“Vì cái gì?” Diệu Tinh giống như không có liên quan. “Ta cùng với người giao chiến luôn luôn chỉ nói thành bại, bất luận sinh tử.”
“Vậy từ giờ trở đi.” Hiểu được lời Diệu Tinh nói đều là thật, Hắc Viêm vẻ mặt ngưng trọng. “Về sau không được lại xem nhẹ tính mạng của mình, nhất định phải hảo hảo quý trọng tính mạn của mình.”
“Thân thể cùng tính mạng đều là của ta.” Diệu Tinh lạnh lùng mở miệng. “Huống hồ, ta sống hay chết, bị thương hay bị phế, không có người quan tâm.”
“Ta để ý!” Tuy rằng không nghe rõ Diệu Tinh nói ra cảm giác chua xót, Hắc Viêm đã không tự chủ mà thốt ra, muốn vuốt lên ẩn ẩn chua xót lơ đãng toát ra trong đáy mắt Diệu Tinh cùng từng đợt bi ai giấu sau lưng dáng vẻ bình tĩnh.
“Ngươi để ý?” Diệu Tinh giãy khỏi ôm ấp của Hắc Viêm, lui về sau hai, ba bước, mắt không chuyển mà chăm chú nhìn hắn, biểu tình từ cười lạnh lúc đầu chuyển sang ngạc nhiên, bởi vì y tìm không ra nửa phần giả dối trên người Hắc Viêm.
“Như thế nào? Tìm được thứ ngươi muốn tìm rồi sao?” trong con ngươi Hắc Viêm mang ý cười.
“….. Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Hắc Viêm thản nhiên thừa nhận, “Hắc Viêm ta tuy rằng không có gì trong sạch, nhưng cũng có nguyên tắc của mình.” Hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt của Diệu Tinh. “Ta đã ký ước định với ngươi, thì tuyệt đối sẽ không bội ước.”
“…………”
“Lời của ta……. Ngươi tin không?”
Trong viện chỉ nghe tiếng nước róc rách, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng tựa hồ như có thể nghe thấy thanh âm hô hấp.
“…… Tin.”
Hắc Viêm thở dài một hơi: “Như vậy, vì ta đây quan tâm thân thể của người, hảo hảo bảo trọng chính mình, như thế nào?” Cuộc đời của hắn chưa bao giờ cẩn thận từng li từng tí, ăn nói khép nép đối với một ai. Bất quá, dù sao từ khi quen biết Diệu Tinh đã mở rất nhiều tiền lệ, nhiều hơn một lần nữa cũng không có gì.
“………..Được.” Diệu Tinh ngưng mắt suy nghĩ, giây lát, nở một nụ cười sáng lạn với Hắc Viêm —— nụ cười này không có châm chọc, cũng không mang ưu sầu, cười đến vân đạm phong thanh, từ mười tuổi y chưa từng cười hồn nhiên như vậy. “Chuyện vừa rồi, cảm ơn.”
Hảo một đạo phong cảnh xinh đẹp. Ý cười kia phát ra từ nội tâm chân thành khiến cho hai tròng mắt vốn dĩ tối đen thâm thúy nháy mắt trở nên sáng ngời lóa mắt, làm Hắc Viêm lâm sâu vào mê say, không thể cũng không nguyện ý thoát ra.