Ma Giáo Chi Chủ

Chương 30

Lục Quân Hi liếc mắt nhìn mai hoàn dược kia, không chút do dự, tiếp nhận liền nuốt xuống.

Trong mắt Chu Nguyên Chương lóe ra tia kinh ngạc, lại nhanh chóng biến mất.

Lục Quân Hi tỏ vẻ, trang bị của hệ thống trò chơi biến dị này là đùi vàng, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái liền có thể thấy thông tin dược vật, phương tiện mau lẹ không có sai lầm. Chu Nguyên Chương cầm ra dược hoàn mai hắc sắc này tuy tên là ba dấu chấm hỏi, thế nhưng tác dụng cụ thể vẫn là hiện rõ ra trước mắt Lục Quân Hi.... cường cân kiện thể, bổ sung khí huyết, hoạt huyết tiêu viêm, hoàn toàn là trạng thái bổ máu, có vẻ còn tăng thể lực cùng tinh lực?

Chỉ tiếc hiện tại hắn không có thể lực cùng tinh lực thiết trí*, ăn cũng chỉ là tăng máu mà thôi. Nói tóm lại, đây quả là dược hoàn ba trong một thập phần thổ hào, không ăn không được.

Hắn biết đó là thứ gì, thế nhưng có người không biết. Vì thế trong nháy mắt hắn ăn dược hoàn, cửa sổ tẩm cung bị phá, một bóng người màu xám nhảy vào!

Đồng tử Lục Quân Hi co lại, là Ngọc La Sát!

Mới vừa rồi hắn không có mở bản đồ ra xem vị trí đội hữu, lúc này Ngọc La Sát đột nhiên nhảy ra, cũng thật dọa hắn nhảy dựng.

Sau khi Lục Quân Hi đi, Ngọc La Sát vụng trộm từ địa phương khác trà trộn vào hoàng cung, vận dụng góc chết thị giác tiến vào tẩm cung, còn chưa thở ra một hơi nghỉ ngơi một lát, liền nhìn thấy Lục Quân Hi ăn dược hoàn.

Ngọc La Sát chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, cũng không quản bại lộ hay không bại lộ, nhanh chóng phá cửa sổ vào: "Quân Hi đừng ăn!"

.......Ngọc La Sát theo tới làm cái gì? Lục Quân Hi trừng mắt nhìn hắn, mụ đản vạn nhất Chu Nguyên Chương kêu người tiến vào, hắn có thể hồi doanh địa sống lại. Thế nhưng nếu Ngọc La Sát chết, thì liền không thể sống lại. Bất quá lấy cảnh giới võ công Ngọc La Sát, muốn chạy trốn ra ngoài cũng không phải không có khả năng?

Ngọc La Sát căn bản không quản chuyện khác, trực tiếp bổ nhào đến trước mặt hắn, từ trên xuống dưới kiểm tra một phen: "Quân Hi, ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?"

........ Tuy rằng Ngọc La Sát quan tâm hắn, điều này làm cho hắn có chút cảm động, chung quy người này biết rõ nguy hiểm vẫn tiến vào bồi hắn. Chẳng qua trên dưới cọ xát hai tay hắn, thật sự không phải đang tìm cơ hội ăn đậu hủ hắn hay sao?!

Vì thế Lục Quân Hi có chút cương ngạnh xê dịch sang bên cạnh: "Đừng nháo."

Ngọc La Sát nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt nhu nhu tựa hồ có thể hóa thành nước, ngữ khí mang theo sủng nịnh: "Đều nghe lời ngươi." (éo có tiền đồ)

"......." Lục Quân Hi phát hiện, Ngọc La Sát ngày càng không biết xấu hổ.

Chủ nhân tẩm cung Chu Nguyên Chương có chút bi ai phát hiện, bản thân giống như biến thành người vô hình, bị hai người tú ân tú ái hỏa cấp không nhìn triệt để.

"Hoàng thượng!"

"Có thích khách!"

"Hộ giá, mau!"

......

Tiếng gọi liên tiếp vang lên, tuyệt đối là so đấu giọng ai lớn hơn.

Lục Quân Hi quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên Chương, bởi vì vấn đề nhiệm vụ, hắn tuyệt đối không thể cùng Ngọc La Sát ra tay tàn nhẫn với đại nội thị vệ được, hiện tại liền xem Chu Nguyên Chương sẽ quyết định thế nào. Tuy rằng từ việc ăn dược hoàn là thuốc bổ từ Chu Nguyên Chương có thể suy đoán, vị Minh Thái Tổ này không có ý tứ muốn giết hắn, thế nhưng Ngọc La Sát không cho mặt mũi cứ như vậy xông vào quấy rối......

Quyết đoán lấy ra thề non hẹn biển còn sư trong kho hàng, xoát đột hảo cảm của Chu Nguyên Chương, đem việc này quăng vào dĩ vãng. Lục Quân Hi có chút đau đớn, thứ này có giá trị khoảng 52013.14 vàng, độ thổ hào so với chân chanh chi tâm còn cao hơn.

Ngọc La Sát cũng quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên Chương. Tuy rằng ngoài tẩm cung là một đám ô hợp, nhưng số lượng lớn, cũng sẽ tạo thành phức tạp cho hắn. Cho nên nếu Chu Nguyên Chương có một hành động nào muốn bắt bọn họ, trước hết hắn đem vị hoàng đế tuổi không còn trẻ này chộp tới tay. Bọn họ hai người trở về Tây Vực mỗi ngày cùng một chỗ, thiên cao Nhậm Phi, tiêu sái bừa bãi, không phải càng tốt sao?

Nhìn hai người đang tú ân tú ai đều đặt lực chú ý lên trên người mình, Chu Nguyên Chương thanh thanh cổ họng, đề cao thanh âm nói: "Các ngươi....."

Cửa tẩm cung bị mở ra, Ngọc La Sát rùng mình, liền muốn đi bắt Chu Nguyên Chương.

Lục Quân Hi ngay lập tức đi ngăn cản, giao diện kho hàng không tắt đi, liền đổi điểm sử dụng thề non hẹn biển có trong kho hàng....

Nhất thời một đống hoa hồng nháy mắt xuất hiện, trên mặt đất xuất hiện hình trái tim, bên trong còn một vòng nến đặt sát hoa hồng, cũng đồng dạng là hình trái tim.

[ Giang hồ khoái mã phi báo! Hiệp sĩ Lục Quân Hi tại tẩm cung hoàng đế sử dụng thề non hẹn biển trong truyền thuyết với hiệp sĩ Ngọc La Sát! Hướng thiên hạ tuyên cáo: Lục Quân Hi đối Ngọc La Sát chi ái mộ, thiên bất lão tắc yêu không dứt, không liệt tắc tình vô cùng, hải không khô tắc tâm tương liên, thạch không lạn tắc ý vĩnh tồn. Không sợ thế gian hiểm trở muôn trùng, thề muốn trường tương tư thủ đến cuối. Dệt tiêm vân tưởng rằng thệ, ghi điều ước vào ngân hà, thác phi tinh lấy đưa tình, đáp cầu hỉ thước gặp nhau. Nếu là nhữ tâm như ta tâm, bỉ dực song phi tiếu ngạo giang hồ! Các vị hiệp sĩ nhanh chóng đến trước tẩm cung hoàng đế chứng kiến thông báo đoạn kinh thiên địa quỷ thần khiếp chân thành của hiệp sĩ Lục Quân Hi!]

Mục tiêu cư nhiên là Ngọc La Sát! Lục Quân Hi mặt ngoài bình tĩnh nhìn lời bình của thề non hẹn biển, yên lặng đóng giao diện lại.

Ngọc La Sát đầu tiên là cả kinh, theo sau đó là tình ý đầy mặt: "Quân Hi, ngươi....."

Lục Quân Hi mặt than, tiểu nhân trong lòng đang cào tường. Hắn thế mà quên, trạng thái tổ đội có thể thấy hiệu quả yên hoa.... Hiện tại chỉ có thể hy vọng vào Ngọc La Sát không nhìn thấy lời bình, không thì liền không xong!

Hai người đối diện như vậy, tựa hồ toàn bộ tẩm cung đều nở đầy đóa hoa sắc hồng.

"Đều lui ra!" Chu Nguyên Chương đánh vỡ bối cảnh hường sắc trong tẩm cung: "Không có trẫm cho phép, ai đều cũng không được chuẩn tới gần tẩm cung!"

Lời này hiển nhiên là nói với đám đại nội thị vệ vừa rồi vọt vào nói "cứu giá"

Tẩm cung sau khi lại khôi phục yên lặng, Chu Nguyên Chương hứng thú nhìn nhìn Lục Quân Hi, lại xem xét Ngọc La Sát.

Lục Quân Hi đang định nói gì đó, liền nghe Ngọc La Sát mở miệng nói: "Ngươi cho Quân Hi ăn là cái gì?"

Tuy rằng đã biết trạng thái sở gia dược hoàn, nhưng tên của dược hoàn vẫn là ba dấu chấm hỏi, cho nên Lục Quân Hi cũng vểnh tai lên nghe đáp án.

Chu Nguyên Chương đáp: "Đây là Thành Ý Bá luyện chế mưa thuận gió hòa đan, thập phần trân quý, nơi này của trẫm cũng chỉ có ba viên."

Thành Ý Bá trong miệng Chu Nguyên Chương chính là "Quốc sư" Lưu Cơ Lưu Bá Ôn. Người này vi nguyên mạt minh sơ kiệt xuất quân sự gia, văn học gia, thông kinh sử, hiển thiên văn, tinh binh pháp. Lại không ngờ tới hắn còn tinh thông luyện đan?

"Ân?" Ngọc La Sát vẫn nhìn chằm chằm Chu Nguyên Chương muốn hắn tiếp tục nói.

Biểu tình của Chu Nguyên Chương có chút quái dị, hắn ho nhẹ vài tiếng mới nói: "Vâng... thuốc tráng dương." (ahihi)

Lục Quân Hi: "........" Mụ đản, ca không phải x vô năng! Mưa thuận gió hòa như vậy văn nghệ danh tự bị đạp hư hảo sao!

Ngọc La Sát: "......!!!" Lão gia hỏa này muốn làm cái gì với Quân Hi của bổn tọa?!

=============================================

Tác giả có lời muốn nói: Mới không phải là độc dược đâu, ha ha ~

Kia cái gì, này văn bản thứ bảy, cũng chính là hậu thiên liền v ......

Ngày mai cứ theo lẽ thường lúc này đổi mới, thiên thúc nhanh chóng lăn đi triệt tam chương tồn cảo _[:з」∠]_

Cảm tạ lệnh hoan cùng Nam Cung chân nguyệt hai vị tiểu mỹ nhân địa lôi ~╭[╯3╰]╮

Lời editor: Mụ đản, truyện bên kia hối chương liên tục khiến ta tới bây giờ mới đăng chương mới của truyện này, xin lỗi nhá các tình yêu _[:з」∠]_