Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 33: Ngươi đang tìm ta sao?



“Làm sao có thể?” Tay bắn tỉa biệt danh Bọ Cạp mai phục trên tòa nhà cao tầng gần đó.

Chính là tay súng thiện xạ trong đoàn lính đánh thuê khát máu.

Gã không ngạc nhiên lắm với việc có người có thể né tránh đạn súng bắn tỉa, dù sao lão đại của bọn gã, Từ Khánh Vinh cũng không phải là con người, chỉ cần được chuẩn bị, thì lão có thể tránh đạn súng bắn tỉa.

Nhưng đó cũng chỉ xảy ra khi lão một mình.

Mà Trần Thuận đang ôm một phụ nữ, hành động bất tiện, mà vẫn có thể tránh được đạn của gã, đó là chuyện chưa từng xảy ra.

Chẳng trách hắn có thể tiêu diệt người hung ác như Từ Khánh Vinh.

“Ôm một phụ nữ thì ngươi có thể tránh được một lần, hai lần, tao không tin, mày còn có thể tránh được mười lần, trăm lần đâu?”

Bọ Cạp nhếch miệng cười hưng phấn.

Gã có thể bắn tỉa tiêu diệt người như thế này thì gã mới thực sự cảm nhận được thành công.

Đồng thời, chỉ cần gã có thể bắn chết Trần Thuận, thì gã sẽ trở thành thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê khát máu.

Với Bọ Cạp thì Từ Khánh Vinh đã bị Trần Thuận phế bỏ, như một bãi bùn nhão ngã xuống mặt đất, đã là người chết rồi.

Gã chịu đựng tên biến thái thích hút máu người Từ Khánh Vinh này cũng đủ rồi, đợi sau khi bắn chết Trần Thuận, gã sẽ tiêu diệt Từ Khánh Vinh, đến lúc đó, gã mang đầu Từ Khánh Vinh về binh đoàn lính đánh thuê khát máu, khi thấy lão đã chết, chắc chắn người của đoàn lính đánh thuê khát máu sẽ rất hưng phấn.

Mà người giết chết Từ Khánh Vinh là gã sẽ trở thành thủ lĩnh mới của đoàn lính đánh thuê khát máu.

Nghĩ đến điều này Bọ Cạp cảm thấy rất hưng phấn.

Trần Thuận, thật đúng là cám ơn hắn đấy.

“Để cảm ơn, tao sẽ cho mày chết thoải mái một chút, để mày và phụ nữ của ngươi có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng.”

Bọ Cạp nhắm đúng Trần Thuận, lần nữa bóp cò.

Gã cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất.


Tiếp tục bắn ra mấy phát, úp xuống tất cả vị trí Trần Thuận có thể né tránh.

Dù tốc độ của hắn có nhanh nữa, mặc kệ hắn tránh tới vị trí nào, cũng sẽ có một viên đạn nghênh đón hắn.

Bọ Cạp nhếch miệng cười, dường như đã nhìn thấy cảnh đạn bắn trúng vào cơ thể Trần Thuận.

Nhưng ngoài dự liệu của gã, thông qua ống nhòm, gã có thể nhìn thấy, Trần Thuận không những không hề né tránh mà còn nhìn về phía gã, sắc mặt bình tĩnh, bờ môi khẽ nhếch, chậm rãi phun ra một chữ: “Chết.”

Chữ chết vừa ra, rõ ràng không có biến hóa gì, nhưng Bọ Cạp cảm thấy như một vị Ma Thần đang thức tỉnh.

Sát khí ngập trời, quét sạch nhân gian.

Bóng đêm sắp bao trùm.

Cảm giác không tên này khiến cả người Bọ Cạp run lên.

Sau đó, gã hoảng sợ phát hiện.

Trần Thuận đã biến mất.

Hình như, trong chớp mắt Trần Thuận đã biến mất tại chỗ.

Tất cả đạn mà gã đã bắn ra đều bắn vào không khí rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì? Người đâu?” Bọ Cạp vội thông qua ống nhắm tìm người.

Đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống mục tiêu cứ như vậy biến mất vào không khí.

Nhưng dù gã tìm kiếm như thế nào, hình như, Trần Thuận vẫn biến mất không tăm hơi.

Không đúng.

Trán Bọ Cạp toát ra mồ hôi lạnh, kinh nghiệm nhiều năm nói cho gã biết, chỗ này không thể ở lâu.

Bọ Cạp định đứng dậy, nhiệm vụ không hoàn thành không sao, nếu như một khi cảm giác được nguy hiểm hoặc là không thích hợp, trước tiên gã sẽ rút lui.

Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến gã còn có thể sống đến bây giờ.

Nhưng ngay khi gã đứng dậy.

Sau lưng gã truyền đến âm thanh mang theo sát ý dày đặc: “Ngươi đang tìm ta sao?”

Động tác của Bọ Cạp dừng lại.

Sau đó, gã buông súng bắn tỉa cồng kềnh xuống, lập tức xoay người lăn một vòng, nhân thể rút súng lục bên hông ra, không thèm nhìn mà bắn ngay mấy phát ra phía sau theo bản năng.

Toàn bộ động tác rất lưu loát, thuần thục.

Nhưng tiếng súng vừa dứt, một bóng người cũng chậm rãi xuất hiện trước mắt gã.

“Ngươi còn có thủ đoạn nào khác không?”

Bọ Cạp không dám tin nhìn người tới.

Hắn, làm sao hắn tìm được vị trí của mình?

Hắn, làm sao hắn lại tới được đây nhanh như vậy?

Bọ Cạp không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

Gã là tay thiện xạ, đánh lén siêu đẳng, thân thủ tuyệt đối không kém, dù không làm tay bắn tỉa thì gã cũng vẫn là một lính đánh thuê xuất sắc.

Nhưng đối mặt Trần Thuận, gã hoàn toàn không có được ý chí chiến đấu.

Phải biết, Từ Khánh Vinh, lão đại của bọn gã, hành hạ bọn gã đến chết, thì cũng cùng chơi, bằng không, bọn gã cũng không thể cứ chịu đựng Từ Khánh Vinh, giận mà không dám nói gì, thận trọng hầu hạ lão.

Nhưng người trước mắt này còn có thể tiêu diệt cả kẻ hung ác như Từ Khánh Vinh.

“Nếu ngươi không có thủ đoạn khác, vậy ngươi hãy đi chết đi!”

Trần Thuận chậm rãi đi đến trước mặt gã, ra phán quyết cuối cùng.


Biết rõ không địch lại, Bọ Cạp cũng không thể ngồi chờ chết, lúc này, gã xoay người bật lên.

Nhưng không phải muốn xông về phía Trần Thuận, mà là xoay người chạy.

Gã gần như sử dụng toàn bộ sức mạnh, ép ra tất cả tiềm lực để chạy trên đường.

Gã gần như dốc hết tốc độ bình sinh, muốn thoát đi.

Nhưng âm thanh vô tình vẫn vang lên bên tai gã, hệt như có người ghé vào tai gã nói.

“Nhà họ Hà mà mi bán mạng, cậu chủ Hà Thiệu cũng vì bắt cóc người phụ nữ của ta, muốn động vào phụ nữ của ta, nên dù tên đó chưa hề làm gì thì cũng đã chết. Mà mi, tội không thể tha, ngươi sẽ phải chịu thống khổ hơn tên đó hàng trăm nghìn, chết trong đau khổ, ta đã phán mi chết thì mi trốn không thoát đâu.”

Lời chủ của Ma Giới nói ra thì chính là luật pháp.

Nói muốn ngươi chết thì ngươi phải chết!

Chạy trốn cũng vô dụng.

Bọ Cạp quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa vãi cả linh hồn.

Dù gã chạy nhanh nữa, thì Trần Thuận vẫn như bóng với hình.

Sau đó, gã cảm thấy toàn thân chấn động.

“A!”

Cả người lập tức đau đớn như bị đục khoét đến tận xương.

***

Giang Châu, nhà họ Hà!

Tại vùng ngoại thành, có một sơn trang cỡ nhỏ.

Dù hiện tại đã rất muộn, nhưng khuôn viên nhà họ Hà vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Không ai ngủ được.

Lúc này, trong đại sảnh nhà của gia chủ Hà Hưng Vinh, tất cả nhân vật quan trọng nhà họ Hà tập trung đầy đủ.

Tất cả mọi người tập trung lại, nhưng không hề có dấu hiệu ầm ĩ lộn xộn nào.

Cả đại sảnh chìm trong yên tĩnh.

Còn trầm mặc một hồi lâu.

“Anh hai, thời gian chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, đêm nay, dùng thằng nhóc kia, để tế cháu Thiệu, để nó nhắm mắt.”

Một người mập ngồi trên ghế sô pha, nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ nhà vẻ mặt lạnh lùng.

Người đàn ông trung niên này chính là người cầm lái thế hệ này của nhà họ Hà, gia chủ Hà Hưng Vinh.

“Ba, tối nay, nhất định phải dùng đầu Trần Thuận tế hồn thiêng của anh hai.”

Phía dưới, một người trẻ tuổi nhã nhặn, đeo kính cũng lên tiếng, vẻ mặt, ánh mắt, tràn đầy bi thương.

Nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ hưng phấn mà không ai nhận ra.

“Có tin tức truyền về chưa?”

Lúc này, Hà Hưng Vinh ngồi ở vị trí chủ nhà mới mở miệng.

“Vẫn chưa, nhưng có Từ Khánh Vinh và đoàn lính đánh thuê khát máu của lão ra tay, chắc chắn không thể thất bại.”

“Đúng vậy, dù sao Từ Khánh Vinh cũng là cao thủ võ đạo đại thành, lão đã tiến vào cảnh giới võ đạo đại thành mấy năm rồi, dù thằng nhóc kia cũng là cao thủ võ đạo đại thành, nhưng chắc chắn cũng không phải đối thủ của Từ Khánh Vinh.”

“Ngoài Từ Khánh Vinh, còn có tay bắn tỉa Bọ Cạp của lão, đó cũng là tay thiện xạ nổi tiếng trong giới lính đánh thuê, chắc chắn không thể thất bại.”

Phía dưới, đám dòng chính nhà họ Hà đua nhau mở miệng.

Hồ Lý Tài trong đám người lại cảm thấy miệng đắng chát.


Trần Thuận đã để lại cho ông ta ấn tượng quá sâu sắc.

Nếu như muốn dùng một từ để hình dung về Trần Thuận, Hồ Lý Tài chỉ có thể nghĩ đến một từ.

Khủng bố!

Hoặc còn có thể thêm một từ nữa.

Đó chính tự xưng trong miệng Trần Thuận: “Ma”

Vừa nghĩ tới thủ đoạn khủng bố của Trần Thuận, đến giờ Hồ Lý Tài vẫn không rét mà run.

Ông ta cách võ đạo đại thành chỉ một bước.

Nhưng trước mặt Trần Thuận, ngay cả lòng phản kháng cũng không dám có.

Nếu không phải Trần Thuận còn quá trẻ, trên người không có khí thế tông sư, Hồ Lý Tài sẽ không hề nghi ngờ cho rằng Trần Thuận là một tông sư.

Nên dù Từ Khánh Vinh đã hầu như không còn địch thủ ở cảnh giới võ đạo đại thành này.

Hồ Lý Tài vẫn không dám chắc chắn, Từ Khánh Vinh có thể thật tiêu diệt được Trần Thuận hay không.

Ông ta rất muốn khuyên Hà Hưng Vinh đừng đi báo thù, dù sao cũng là Hà Thiệu sai trước, muốn động vào vợ hắn, muốn diệt trừ hắn.

Trần Thuận chỉ giết Hà Thiệu, sau đó đưa ra điều kiện mà không tới tìm nhà họ Hà phiền phức, đã là một kết quả rất tốt rồi.

Nhưng Hồ Lý Tài biết, Hà Hưng Vinh không thể nghe lọt lời này.

Đổi lại, nếu ông ta ở vị trí Hà Hưng Vinh, con của mình bị giết, còn muốn doạ dẫm gia tộc của mình, ông ta cũng không thể nhẫn nhịn được.

Một là yêu con mà nóng lòng, muốn báo thù cho con.

Một là tôn nghiêm gia tộc, tuyệt đối không cho phép bấy kỳ ai khinh nhờn.

Hồ Lý Tài thở dài, hi vọng Từ Khánh Vinh có thể thành công tiêu diệt Trần Thuận.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng ồn ào.

Một người dáng vẻ như quản gia, vọt vào đại sảnh, vẻ mặt bối rối.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Hà Hưng Vinh lạnh lùng.

Vội vàng hấp tấp như thế, không ra thể thống gì, xem ra, quản gia này có thể đổi được rồi.

“Từ… Từ Khánh Vinh trở về.” Quản gia nói chuyện cũng hơi lắp bắp rồi.

“Rốt cục đã trở về, ta đã nói nhất định không có vấn đề.”

Nghe vậy, trong đại sảnh, lập tức có người đứng lên.

Hà Hưng Vinh cũng thế, gương mặt lạnh lùng hơi thả lỏng.

“Tối nay, lấy đầu Trần Thuận tế con ta.” Hà Hưng Vinh cũng đứng lên, định dẫn đám người đi ra ngoài, tiến đến nghênh đón Từ Khánh Vinh.

Mồ hôi trên trán quản gia càng nhiều, lúc này ông ta mới ý thức được, vì hoảng sợ, ngay cả lời mình cũng không nói rõ, sau đó, vội mở miệng nói: “Không… Không phải, Từ Khánh Vinh đã trở về, nhưng… nhưng trở về, là… là thi thể của lão…”