[Ma Đạo Tổ Sư] Song Sinh Hồn

Chương 49: Chương 49


"Hi Thần Ca ca thật quá lợi hại!" hai mắt Ngụy Anh sáng lên nhìn Lam Hi Thần, người ca ca này thực sự đã làm rất tốt.
"Là Lam Hi Thần cứu ta sao?" Ngụy Vô Tiện cau mày, thì thào tự nói, hắn từng tưởng rằng bóng người mình nhìn thấy trước khi hôn mê là Lam Vong Cơ, hắn hoàn toàn không ngờ người đó lại là Lam Hi Thần.
"Từ hôm Ngụy Công tử hôn mê đến giờ vẫn chưa từng tỉnh lại, huynh trưởng đã tìm rất nhiều y sư, bọn họ đều nói Ngụy Công tử có chứng thất hồn.

Huynh chỉ đành dàn xếp cho Ngụy Công tử ở đây, sau đó điều tra chân tướng, tìm cách trị liệu cho Ngụy Công tử.

Vong Cơ, đệ thấy vậy có được không?" Lam Hi Thần nhẹ giọng nói.
"Mọi chuyện đều nghe huynh trưởng." Lam Vong Cơ si ngốc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, như thể muốn khắc sâu hình bóng của người này vào sâu trong tâm khảm.
Thực ra, Lam Hi Thần cứu Ngụy Vô Tiện là vì tư tâm.


Tình huống của Ngụy Vô Tiện hiện tại căn bản không có cách nào để cứu trị, đưa hắn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ ít nhất có thể an ủi đệ đệ đang bị thương của mình.
Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện ở lại Hàn Đàm Động nhìn Lam Vong Cơ ngày này qua ngày khác không ngừng đàn Vấn linh, Chiêu hồn, thời thời khắc khắc canh giữ bên người Ngụy Vô Tiện gọi hắn.
"Ngụy Vô Tiện, ta chưa từng thấy qua Lam Trạm nói nhiều như thế!" Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ vẫn luôn thì thầm bên tai Ngụy Vô Tiện, cảm thán.
"Vậy ra âm thanh mà ta nghe được là của Lam Trạm...." Ngụy Vô Tiện thì thào nói.
Cứ như vậy, hai người nhìn Lam Vong Cơ từ nằm trên giường không dậy nổi đến khi có thể tự do đi lại, nhìn thấy những tin tức càng lúc càng tốt mà Lam Hi Thần đem về.
"Vong Cơ, chúc mừng!" Hôm ấy, Lam Hi Thần vừa cười vừa bước vào Hàn Đàm Động.
"Huynh trưởng, sao lại chúc mừng?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Đã tìm thấy Luyện Thi Tràng của Kim thị, hơn nữa những thế gia nhỏ trước đây bị đồn là do Ngụy Công tử diệt cũng ở đó.

Lần này nhất định có thể rửa sạch oan khuất của Ngụy Công tử." Lam Hi Thần cười nói.
"Huynh trưởng, còn Liễm Phương Tôn?" Lam Vong Cơ lo lắng hỏi, y biết Lam Hi Thần xưa giờ vô cùng quan tâm Kim Quang Dao, y sợ Lam Hi Thần sẽ khổ tâm.
"A Dao...!đã không còn..." Lam Hi Thần lắc đầu, cự tuyệt đề cập đến người này.
"Huynh trưởng, sao vậy?" Lam Vong Cơ thấy biểu tình của Lam Hi Thần không đúng, truy vấn.
"A Dao đã thay đổi, đã không còn là thiếu niên mà huynh gặp ban đầu.

Lúc trước huynh trưởng vội vàng đi điều tra chuyện của Ngụy Công tử, không thể quan tâm đến Đại ca, huynh trưởng từng dạy Thanh Tâm Âm cho hắn, ý muốn làm dịu quan hệ giữa hắn và Đại ca.

Ai ngờ...!Hoài Tang không tin hắn, dùng Lưu thanh thạch lưu lại Thanh Tâm Âm mà hắn đàn cho Đại ca.

Ban đầu huynh trưởng thấy không đúng, cứ nghĩ là hắn học nghệ không tinh, không cẩn thận đàn sai thôi.


Lúc ấy huynh trưởng đi tra chuyện của Kim thị, tiện tay tìm luôn đoạn khúc phổ mà hắn đàn sai, cuối cùng huynh trưởng cũng tìm được khúc nhạc ấy trong quyển Loạn Phách Sao ở Cấm Thư Thất.

A Dao muốn giết Đại ca, huynh trưởng đã đem chuyện này nói cho Đại ca, để Đại ca giải quyết."
Lam Hi Thần lắc đầu, biểu tình thổn thức không thôi.

Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, chung quy là đã kí gửi nhầm người.
"Có Đại ca trợ giúp, huynh trưởng tin oan khuất của Ngụy Công tử sẽ nhanh chóng được rửa sạch.

Đến lúc đó chúng ta đã có thể quang minh chính đại đưa Ngụy Công tử đi trị liệu rồi." Lam Hi Thần vỗ vai Lam Vong Cơ, thở dài một hơi, rời đi.
"Huynh trưởng, đa tạ." Lam Vong Cơ đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần khoát tay, rời khỏi Hàn Đàm Động.

Ba ngày sau, trong một lần Lam Vong Cơ đàn Vấn linh, Ngụy Anh cũng theo thường lệ đùa giỡn cầm huyền, bất quá lần này cực kì bất ngờ bởi hắn có thể trả lời tiếng đàn được rồi.
Dĩ vãng, hắn có thể chạm vào dây đàn, nhưng dù thử bao nhiêu cách cũng không thể đáp lại tiếng đàn của Lam Vong Cơ, thế nhưng lần này lại có thể hồi âm người kia.
"Ngụy Anh? Là ngươi sao? Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nghe được âm thanh đáp lại của cầm huyền, kích động hỏi.
"Phải." Ngụy Anh dùng tiếng đàn trả lời.
"Ngụy Anh, ngươi ở đâu? Ngụy Anh, ngươi trở về được không? Ngươi tỉnh lại được không?" Lam Vong Cơ càng đàn càng kích động.
"Chờ." Ngụy Anh trả lời.
"Ngươi Làm vậy làm gì?" Ngụy Vô Tiện thấy Ngụy Anh chơi đến quên trời quên đất thì hỏi.
"Ta đang nói chuyện phiếm với Lam Trạm." Ngụy Anh trả lời.

"Ngươi làm vậy làm gì?"