Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật

Chương 3: Quyển 1 Nếu Như Lam Trạm Tìm Được Nguỵ Anh 3



"Ba nghìn điều gia quy, dưỡng một kẻ si tình""Mười sáu năm vấn linh, chờ một người trở lại"Năm thứ hai Nguỵ Anh hồn phi phách tán, Lam Trạm có thể cố gắng xuống giường được rồi, điều đầu tiên y làm sau khi xuống giường chính là đến bên thân xác của Nguỵ Anh, ngắm nhìn hắn một chút.Hắn vẫn ở đây, bên cạnh y như vậy liền tốt quá rồi."Nguỵ Anh, ngươi còn trở về không""Nguỵ Anh, ta đem ngươi về cạnh ta rồi""Nguỵ Anh, A Uyển bây giờ sống rất tốt""Nguỵ Anh, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở lại"Y nhìn người nằm trên giường vẫn không chút dấu hiệu tỉnh giấc, trái tim cũng tựa như bị ai đó cầm dao từng dao một từng dao một cứa vào.


Huynh trưởng cũng nói, hắn vốn không muốn quay về nếu không một năm qua hắn đã sớm thức giấc.

Lam Trạm cứ như vậy, y kéo thân thể suy nhược yếu ớt đến Loạn Tán Cương, y không tin người ấy cứ chết đi như thế, hắn nổi danh như vậy, tư chất cũng hơn người, làm sao lại hồn phi phách tán được.

Y muốn tìm những mảnh tàn hồn của người ấy, nhưng lòng đầy hy vọng lại biến thành tuyệt vọng, chút tâm nguyện hèn mọn của y cứ như thế mà bị đánh mất.


~~Năm thứ ba Nguỵ Anh hồn phi phách tán, Lam Trạm ngày ngày luyện đàn, muốn hỏi người đó còn sống hay không? Đang ở chốn nào? Có trở về không? Cuối cùng không ai có thể trả lời, cũng không ai có thể tra hỏi.Ở trước mặt y, hắn vẫn nằm như vậy, thật ngoan, y tự an ủi chính mình.Nguỵ Anh, ngươi chỉ là đang ngủ thôi phải không?Bàn tay của y run rẩy vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh tuấn của hắn nhưng đáp lại y chỉ có sự lạnh lẽo của chiếc bạch ngọc quan, hắn thật hư, ngủ lâu như vậy còn chưa chịu tỉnh giấc.

Lúc Lam Hi Thần bước vào tĩnh thất, y chẳng thấy Vong Cơ liền đoán ra hắn đang ở mật thất cùng Nguỵ Công Tử.


Vong Cơ như vậy mà lại ngủ thật say bên chiếc bạch ngọc quan chứa đựng thi thể của Nguỵ công tử.Lam Hi Thần nhíu mày nhìn vào đôi tay mảnh khảnh của đệ đệ y, hắn phải đàn tới mức nào, mười đầu ngón tay của hắn mới rỉ máu như vậy.

Màu đỏ của máu lấm chấm trên chiếc bạch ngọc quan tựa như những đoá hoa nhỏ nở rộ, đệ đệ hắn rốt cuộc đau khổ đến đâu cơ chứ?.