Hồ Thiết Sanh tay cầm Ma đao, vẫn từng bước tiến tới. Nữ nhân bịt mặt tuy đã đoạt được vỏ đao, nhưng chưa biết uy lực của hồng đao thế nào, nên còn phân vân đứng yên. Hồ Thiết Sanh không dám chậm trễ, sợ Bạch Diêu Hồng gặp nguy hiểm, buông tiếng quát vang, thi triển Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm, liền tức ánh đỏ loang loáng phủ trùm nữ nhân bịt mặt.
Nữ nhân bịt mặt cũng vung động vỏ đao, ánh lục loang loáng trông hết sức ngoạn mục, ngay cả Cổ Thương cũng xem đến ngây người ra.
Lúc đầu Hồ Thiết Sanh cố gắng tránh không để cho hồng đao tiếp xúc với vỏ đao, nữ nhân bịt mặt cũng vậy, không dám dùng vỏ đao đón đỡ hồng đao.
Một hồi sau, y thị nghĩ thầm :
“Liệu là hồng đao của ngươi không dám va chạm với vỏ đao của ta, qua đó chứng tỏ hồng đao hẳn không bằng vỏ đao”.
Y thị nghĩ vậy, không còn sợ hồng đao nữa, liền tức mạnh dạn xuất thủ, vung động vỏ đao đón đỡ hồng đao.
Hồ Thiết Sanh vẫn không dám ngạnh tiếp, vậy nên chàng đã thất thế, mặc dù chàng thi triển Nội tam kiếm, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
Bỗng lại nghe bình một tiếng, Hồ Thiết Sanh quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Diêu Hồng tóc tai rối bời như qủy dữ, che mất tầm nhìn nên không dám tiếp tục chiến đấu, chạy vòng quanh Cổ Thương, Bạch Long Sơn đuổi theo.
Ngay khi Hồ Thiết Sanh một thoáng phân vân, nữ nhân bịt mặt đã thừa cơ vung đao bổ mạnh vào hồng đao.
Hồ Thiết Sanh cả kinh, định rụt đao về nhưng đã không kịp, chỉ nghe keng một tiếng, rồi thì là tiếng kim loại rơi xuống đất.
Hai người cùng bật lui ba bước, Hồ Thiết Sanh cúi xuống nhìn, hồng đao không chút suy chuyển, nhưng vỏ đao trong tay nữ nhân bịt mặt chỉ còn lại nửa phần.
Hồ Thiết Sanh sực nhớ lại những lời nói của sư tổ khi nãy, Ma đao có ba loại, thượng phẩm là Đồ Long đao, trung phẩm là Đồ Ngưu đao, hạ phẩm là Đồ Cẩu đao, giờ thấy hồng đao không suy suyển, liền động tâm thầm nhủ :
“Hay đây chính là Đồ Ngưu đao?”
Lúc này ngay cả Bạch Long Sơn cũng đã đứng lại, kinh ngạc trân trối nhìn vào nửa đoạn vỏ đao trong tay nữ nhân bịt mặt.
Yên lặng hồi lâu, Hồ Thiết Sanh trầm giọng :
- Hồng muội, hãy đến đây.
Bạch Diêu Hồng liền bước đến sau lưng chàng. Hồ Thiết Sanh vén sửa lại mái tóc cho nàng, đoạn Ma đao trong tay vung lên, ánh đỏ lấp lóa, cất bước tiến về phía nữ nhân bịt mặt.
Nữ nhân bịt mặt tức đến toàn thân run rẩy, chẳng ngờ mình tốn công đoạt được vỏ đao mà vẫn bị đối phương chém gãy, giờ đã trở thành phế vật.
Y thị giận dữ quát :
- Xông lên.
Cổ Thương và Bạch Long Sơn không dám trái lệnh, liền cùng nữ nhân bịt mặt chia làm ba phía tiến tới, ba mặt giáp công hết sức uy mãnh.
Hồ Thiết Sanh với Ma đao trong tay tả xung hữu đột, chỉ nghe keng một tiếng, vỏ đao lại bị hồng đao chém gãy một đoạn, chỉ còn lại không đầy nửa thước.
Cổ Thương và Bạch Long Sơn thấy Ma đao lợi hại như vậy, tâm lý liền sa sút, không dám ngạnh tiếp. Bạch Diêu Hồng lại thi triển Phong Lôi bát cước, ba lão ma đầu hoàn toàn bị áp đảo.
Nữ nhân bịt mặt bỗng quát to :
- Dừng tay.
Cổ Thương và Bạch Long Sơn lập tức lùi sau ba bước, nữ nhân bịt mặt cười lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, ngươi tưởng lão thân đã hết tuyệt kỹ rồi sao? Hắc hắc, hôm nay lão thân phải cho ngươi nếm mùi lợi hại mới được.
Đoạn hít mạnh một hơi dài, liền tức y phục dán chặt vào người, những đường cong quyến rũ hiện rõ mồn một.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng kinh hãi, không biết đây là môn võ công gì, vận công lực chờ đợi.
Nữ nhân bịt mặt buông tiếng quát vang, hai tay rụt về, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng liền bị một luồng sức hút tới ba bước, sau đó nữ nhân bịt mặt hai tay đẩy ra, hai người lại bị đẩy lui bốn bước dài, trước ngực như có sức mạnh ngàn cân đè lên.
Cổ Thương và Bạch Long Sơn cũng bất giác tái mặt, trước đây hai người từng có lòng bội phản, ngỡ là nữ nhân bịt mặt chẳng có tài cán gì, giờ thấy vậy hết sức khiếp hãi, sinh lòng cảnh giác.
Nữ nhân bịt mặt thấy Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng sợ hãi thoái lui, liền buông tiếng cười đắc ý, tiến tới nói :
- Tiểu tử, để lại Ma đao mau.
Hồ Thiết Sanh lớn tiếng :
- Nếu ngươi chế ngự được Hồ mỗ, Ma đao hẳn nhiên thuộc về ngươi, hà tất nói nhiều.
Nữ nhân bịt mặt buông tiếng cười khẩy, lại hít mạnh một hơi chân khí, toàn thân y phục bị hút vào trong thịt, kỳ chiêu lại tung ra.
Đột nhiên, một bóng người như sao sa lao xuống, lăng không hai chân liên hoàn tung ra, một hơi ba mươi mấy cước đá vào nữ nhân bịt mặt.
Chỉ nghe tiếng sấm gió vang rền, nữ nhân bịt mặt bị giành mất tiên cơ, kình phong ào ạt như vũ bão, thổi tung tóc y thị.
Nữ nhân bịt mặt gằn giọng :
- Lý Phụng Các, thì ra ngươi chưa chết, lão thân chả ngán sợ ngươi đâu.
Đoạn lại tung ra một chiêu kỳ học, chỉ nghe bùng một tiếng rền rĩ, bụi cát tung bay, hai người cùng bật lui xa hơn trượng, công lực tương đương nhau.
Nữ nhân bịt mặt cười sắc lạnh nói :
- Lý Phụng Các, kẻ hát Ma Đao Ca lần thứ nhì có phải là ngươi không?
Lý Phụng Các cười mai mỉa :
- Không sai, một bài Ma Đao Ca đã khiến thị khiếp sợ bỏ chạy, tốt nhất thị hãy giải tán tà minh, tìm một người thật thà mà trao thân gởi phận kẻo sẽ không có kết cuộc tốt lành đấy.
Nữ nhân bịt mặt gằn giọng :
- Lý Phụng Các, hôm nay lão thân có việc, lần sau gặp lại hẵng cùng ngươi giải quyết một phen cao thấp.
Phong Lôi Tẩu so vai :
- Nếu thị thấy lão phu hợp nhãn, hai ta hãy nên duyên chồng vợ, phải biết là cuộc đời lão phu chưa từng lập gia đình, không như Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, họ đã từng có gia thất, nhưng lại khiến cho thị với Dư Mộng Chân đeo đẳng suốt, uổng phí tuổi xuân...
Bùng một tiếng, Phong Lôi Tẩu vội vàng đón tiếp một chưởng, bị đẩy lùi một bước, ha hả cười to nói :
- Đánh là tình, mắng là yêu, không đánh không mắng chẳng thú vị. Ái nương, nàng hà tất mắc cỡ làm gì?
Nữ nhân bịt mặt hậm hực :
- Lão qủy ngươi chớ giỏi tài miệng lưỡi, sớm muộn cũng có ngày lão thân cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Phong Lôi Tẩu cười hóm hỉnh :
- Tuyệt lắm! Vậy thì lão phu cả đời không yêu thương ai khác nữa, kể như hai ta đã đính hôn từ hôm nay rồi.
Nữ nhân bịt mặt quát :
- Đi!
Quay người vung tay, ném nửa đoạn vỏ đao về phía Phong Lôi Tẩu, phóng đi nhanh như cắt.
Phong Lôi Tẩu đưa tay bắt lấy, bị chấn lùi một bước, bất giác biến sắc mặt.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng liền tiến đến thi lễ, Phong Lôi Tẩu thở ra một hơi dài ra nói :
- Thật không ngờ ma đầu này lại còn tuyệt kỹ lợi hại như vậy, nếu thật sự động thủ, lão phu không chắc có thể thắng nổi y thị.
Bạch Diêu Hồng thắc mắc hỏi :
- Tiền bối, bà ta thật ra là ai vậy?
Phong Lôi Tẩu mỉm cười :
- Chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút là đoán ra được thôi.
Hồ Thiết Sanh ngẫm nghĩ một hồi :
- Hay bà ta chính là Từ Tâm Bồ Tát Vi Ngọc Cầm?
Phong Lôi Tẩu cười cười không đáp, bỗng hỏi :
- Hai người đến đây chi vậy?
Bạch Diêu Hồng nghe hỏi, niềm bi thương trong lòng liền dâng lên trong lòng, bèn kể lại chuyện Bạch Phàm dùng thủ đoạn nham hiểm đánh Quan Tiêu Thiên rơi xuống khe suối khi nãy.
Phong Lôi Tẩu bàng hoàng, vội nói :
- Chúng ta hãy trở lại tìm kiếm ở thượng du. Yên tâm đi nha đầu, nếu chúng ta mà không tìm được thi thể của lệnh tôn, lão phu tin là người hiền ắt có trời phò hộ, chắc chắn lại được người cứu mạng thôi.
Ba người theo bờ suối phóng đi về phía thượng lưu, trở lại nơi Quan Tiêu Thiên bị đánh rơi xuống, vẫn chẳng thấy thi thể đâu cả.
Phong Lôi Tẩu quả quyết nói :
- Lão phu tin chắc là Quan Tiêu Thiên chưa chết, hai ngươi hãy yên tâm đi.
Phong Lôi Tẩu bỗng nhìn thấy vỏ đao đỏ treo bên lưng Hồ Thiết Sanh, liền ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu tử, ở đâu ngươi có được ngọn quái đao này vậy?
Hồ Thiết Sanh lắc đầu :
- Vãn bối cũng không rõ.
Phong Lôi Tẩu cười khẩy :
- Ngươi còn nhỏ tuổi thế này mà lại dám bất kính với trưởng bối như vậy sao?
Bạch Diêu Hồng tiếp lời :
- Tiền bối chớ có hiểu lầm, Sanh ca nói thật đấy, chính ngọn Ma đao này đã tự treo vào bên lưng Sanh ca.
Phong Lôi Tẩu giật mình sửng sốt :
- Sao? Ma đao ư?
Hồ Thiết Sanh nói :
- Vãn bối cũng không rõ có phải là Ma đao hay không, nhưng uy lực của ngọn đao này rất ghê gớm, nên vãn bối nghĩ rất có thể là Ma đao.
- Chuyện lạ thảy đều bị ngươi gặp cả, đưa lão phu xem thử?
Hồ Thiết Sanh cởi Ma đao ra, hai tay trao ra, Phong Lôi Tẩu rút đao ra, tấm tắc khen :
- Tuyệt! Tuyệt! Quả là một ngọn bảo đao. Chuyện này thật ra là sao? Chả lẽ ngọn Ma đao này lại tự động bay đến treo bên lưng ngươi?
Hồ Thiết Sanh gật đầu nói :
- Sự thật chính là vậy, và lần nào cũng là vào lúc vãn bối nguy cấp.
Chàng kể lại những lần xuất hiện của ngọn Ma đao trước và của ngọn Ma đao này vừa qua.
Phong Lôi Tẩu nhổ lấy một sợi tóc, đặt lên lưỡi đao thổi nhẹ, sợi tóc chưa chạm vào lưỡi đã đứt rồi, bất giác khen ngợi luôn miệng.
Phong Lôi Tẩu tra đao vào vỏ nói :
- Nghe đâu Ma đao là vật sở hữu của Thiết Ông Xung, chẳng rõ vì sao lại bay đến trên mình ngươi. Hơn nữa, Thiết Ông Xung xưa kia có thù hận với sư tổ của các ngươi, chắc hẳn không bao giờ giúp sức các ngươi, chuyện này thật là lạ lùng.
Đoạn trao trả Ma đao cho Hồ Thiết Sanh, nói tiếp :
- Ngươi hãy giữ gìn cẩn thận, nên nhớ lấy câu “người vô tội nhưng mang vật có tội”, kể từ nay ngươi sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Hai người cung kính vâng dạ, Hồ Thiết Sanh bỗng hỏi :
- Tiền bối giờ định đi đâu vậy?
- Lão phu nghĩ Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên rất có thể đang ở phụ cận Mang Sơn, lão phu định tìm họ.
- Xin thứ cho vãn bối tạm thời chẳng thể đi cùng, vì chúng vãn bối còn phải đi tìm Bạch Ngọc Quyên.
- Bạch Ngọc Quyên nào vậy?
Bạch Diêu Hồng tiếp lời :
- Bạch Ngọc Quyên là tôn nữ của Bạch Long Xuyên tiền bối, đã tức giận bỏ đi biệt tăm, hơn nữa lại đang hoài thai, nếu tiền bối mà gặp, xin hãy đưa về với chúng vãn bối.
- Chồng của ả là ai?
Bạch Diêu Hồng đưa tay chỉ Hồ Thiết Sanh :
- Chính là Sanh ca.
Phong Lôi Tẩu nhún vai :
- Tuổi còn trẻ, đại sự chưa thành mà đã có đến mấy nàng vợ, đó là ngươi tự chuốc khổ vào thân. Lệnh tổ khi xưa nếu không phải vì đàn bà thì đâu phải bôn ba vất vả thế này.
Người ta thường nói đàn bà là mầm họa, từ nay tiểu tử ngươi phải chú ý đấy.
Bạch Diêu Hồng buông tiếng cười khẩy, quay đầu đi nơi khác.
Phong Lôi Tẩu sửng sốt, rồi cười phá lên, thi triển khinh công phóng đi.
Hồ Thiết Sanh quay sang Bạch Diêu Hồng nói :
- Hồng muội, Lý tiền bối nói không sai, lệnh tôn hẳn đã được cứu, chúng ta hãy yên tâm, khi nào gặp tên cẩu tặc Bạch Phàm, ngu huynh nhất định sẽ lấy mạng hắn.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, hồi lâu mới thi triển khinh công phóng đi về phía thành Lạc Dương, đến khách sạn Ngũ Phúc gặp gỡ với quần hùng.
Sau khi bàn tính, mọi người chia nhau đi tìm Bạch Ngọc Quyên, vẫn biệt vô âm tín.
Thấm thoát lại trôi qua hơn hai tháng, ngay cả Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cũng chẳng thấy xuất hiện.
Thế nhưng, trên giang hồ đã xảy ra một việc trọng đại, Kiếm Già Minh đã đổi tên là Thiên Nhất bang, nữ nhân bịt mặt là Phó bang chủ.
Còn Bang chủ lẽ đương nhiên là một đại ma đầu lợi hại hơn, họ tuyên bố Tiên Kiếm và Ma Già phải đến Tổng đàn Thiên Nhất bang trước tết Nguyên Tiêu sang năm để thanh toán dứt nợ cũ và hiến ra Ma đao. Nếu đến tết Nguyên Tiêu mà hai người vẫn chưa hiện thân, họ sẽ mở cuộc tàn sát các cao thủ bạch đạo khác, không chừa một người sống sót.
Lúc này đã cuối đông, cách tiết Nguyên Tiêu chỉ còn hơn một tháng, quần hùng hết sức nóng lòng lo lắng, nhưng lại không biết Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đang ở đâu.
Thấm thoát bảy tám ngày lại trôi qua. Đêm hôm ấy, mọi người tề tụ một nhà bàn tính kế sách ứng địch.
Tề Lỗ song tàn nói :
- Thay vì chờ đối phương hạ thủ chúng ta, chi bằng chúng ta ra tay trước, giáng cho chúng một đòn sấm sét. Hiện thực lực của chúng ta cũng chẳng kém, nếu hai vị tiền bối Dư Mộng Chân và Lý Phụng Các đến, chưa chắc thua kém Thiên Nhất bang, các vị nghĩ sao?
Hắc Đao Khách nói :
- Đó cũng là một biện pháp khả thi, đáng tiếc là Dư Mộng Chân và Lý Phụng Các không có mặt, với thực lực của chúng ta hiện nay vẫn chưa đủ để đối kháng với Thiên Nhất bang.
Văn Thân Dã Tẩu góp ý :
- Trước khi tấn công Thiên Nhất bang ba hôm, chúng ta hãy tung tin khắp nơi, nói là chúng ta chuẩn bị toàn lực quyết một phen sống chết với Thiên Nhất bang, cho dù hai vị Dư Mộng Chân và Lý Phụng Các không liên lạc được với chúng ta thì cũng sẽ ngấm ngầm yểm trợ.
Vừa dứt lời, đột nhiên ánh đèn trong nhà vụt tắt, chỉ nghe bộp một tiếng, rồi lại có tiếng hự, tiếp theo là tiếng nói sắc lạnh từ trên mái nhà vọng xuống :
- Kể từ bây giờ mỗi cách ba hôm là lấy mạng các ngươi một người, cho đến ngày Nguyên Tiêu, nếu Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên vẫn chưa hiện thân hiến Ma đao, kẻ chết chính là gương của các ngươi.
Văn Thân Dã Tẩu buông tiếng quát vang, vọt qua cửa sổ ra ngoài, quần hùng nối tiếp nhau phi thân lên mái nhà, nhưng chỉ có gió đêm giá rét, không còn thấy bóng một người nào.
Có người bật hỏa tập lên xem, bất giác cùng bật lên tiếng thảng thốt. Chỉ thấy lão ngũ Long Chí Phấn trong Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ nằm mọp trên bàn, đầu lún xuống ngực, chết một cách thảm thiết.
Bốn anh em họ Long còn lại tột cùng bi phẫn, quyết lập tức đến Tổng đàn Thiên Nhất bang báo thù cho ngũ đệ.
Động Đình Thần Quân vốn là người cẩn thận, vội khuyên :
- Các vị gặp phải nỗi đau thế này hẳn nhiên không khỏi căm phẫn, nhưng tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, phải biết là Thiên Nhất bang chắc chắn không chỉ sát hại một mình lệnh đệ mà thôi, nếu chúng ta không khẩn cấp mà bàn tính lương sách, chắc hẳn trong chúng ta sẽ còn nhiều người gặp độc thủ như vậy. Thế nên, các vị Long huynh hãy nén niềm bi thương, cùng bàn tính một lương sách báo thù cho lệnh đệ, vậy mới tránh khỏi hy sinh một cách oan uổng.
Quần hùng mai táng Long Chí Phấn xong, trời đã sáng tỏ. Sau khi bàn bạc, quần hùng quyết định tạm thời dời chỗ, bí mật di chuyển đến lăng Minh Đế ở đông bắc Lạc Dương.
Lăng Minh Đế này có diện tích rất rộng, đồ sộ nhất vùng phụ cận Mang Sơn, quần hùng chia nhau từng nhóm đi đến lăng địa, mở một cửa ngầm ra, đi vào lăng mộ.
Trong lăng chẳng những không có quan tài mà còn hết sức sạch sẽ, gần như có đầy đủ vật dụng cần thiết cho người sống và được xây cất như một cung điện, có rất nhiều gian phòng và hết sức bí ẩn.
Văn Thân Dã Tẩu nói :
- Chỗ này thật tuyệt, lão phu mà được ở đây cả đời thì cũng đủ mãn nguyện rồi.
Hắc Đao Khách cười khỉnh :
- Lão tiểu tử này chưa ăn ba ngày chay mà đã muốn lên tây thiên, bộ dạng như lão ta mà cũng muốn ở trong lăng tẩm hoàng đế, rõ là...
Thiên Đài Kỳ Si ngắt lời :
- Trần huynh đừng nói nữa, chúng ta cần phải tìm một lối ra, lăng này tuy kín đáo, nhưng vạn nhất bị người bịt mất lối ra thì chúng ta không một người nào thoát thân nổi.
Mọi người đều nhất trí, bèn để lại Động Đình Thần Quân canh giữ cửa vào, số còn lại chia nhau đi vào trong tìm kiếm lối ra.
Hãy nói Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng đi vào trong một thư phòng, chỉ thấy nhưng bức tranh chữ trên bốn vách đều còn nguyên vẹn, vừa định đến gần xem, bỗng biến thành bụi bay lả tả rơi xuống.
Bạch Diêu Hồng kinh ngạc nói :
- Sanh ca hãy nhìn xem.
Hồ Thiết Sanh cúi xuống nhìn, chỉ thấy trên lớp bụi trên đất có hai đôi dấu chân một to một nhỏ, hiển nhiên là một nam một nữ, và như vừa mới để lại.
Hồ Thiết Sanh trầm ngâm nói :
- Trong chúng ta chỉ có Hồng muội là nữ, đôi chân này chẳng phải chuyện lạ ư? Hẳn là trong đây đã có người rồi.
Bạch Diêu Hồng gật đầu :
- Chúng ta hãy cẩn thận.
Hai người ra khỏi thư phòng, đi vào một gian phòng khác, bỗng cùng kêu lên một tiếng thảng thốt, kinh hãi thoái lui, thì ra trong phòng có hai quái nhân đứng sóng vai, toàn thân đầy bụi trông như hai con quỷ xám, chỉ có bốn mắt đảo liên hồi.
Hai người cúi nhìn xuống, quả thấy một người trong số có đôi chân nhỏ nhắn, giống hệt dấu chân khi nãy.
Hồ Thiết Sanh trầm giọng nói :
- Hai vị là người hay ma qủy, vì sao lại ở trong lăng tẩm này?
Hai quái nhân vùng mạnh người, bụi bặm rơi xuống hết, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng chú mắt nhìn, thì ra là Hấp Huyết Độc Phong Lý Anh và Vân Trung Phiêu Cổ Thương.
Thì ra hôm trước Lý Anh bị xử hỏa hình, sau khi vùng khỏi xiềng xích, cố sức chống lại bọn cao thủ Thiên Nhất bang, cuối cùng đã đào tẩu thừa lúc Vân Trung Phiêu quát ngăn, thực chất là Vân Trung Phiêu đã cố ý thả y thị.
Sau khi thoát khỏi Tổng đàn Thiên Nhất bang, hai người đã trốn trong lăng tẩm này.
Lúc này vừa gặp Hồ Thiết Sanh, hai người hết sức mừng rỡ, nhất là nhìn thấy ngọn Ma đao trên lưng chàng, ánh mắt liền ngập vẻ thèm thuồng.
Hồ Thiết Sanh ra dấu bảo Bạch Diêu Hồng cẩn thận, rồi liền rút Ma đao cầm tay.
Vân Trung Phiêu và Lý Anh vừa thấy Ma đao ánh đỏ chói ngời, liền kinh hãi thoái lui :
Hồ Thiết Sanh lạnh lùng :
- Hai người muốn tiến hay thoái?
Lý Anh him híp mắt, nguýt cho Hồ Thiết Sanh một cái nói :
- Tiến thì sao? Lùi thì sao?
- Muốn tiến thì hãy thử Ma đao của Hồ mỗ trước, còn muốn thoái thì Hồ mỗ cùng hai người ra ngoài.
Lý Anh thoáng ngẫm nghĩ :
- Chúng ta ra ngoài thì hơn, trong này cũng chẳng có gì hay ho.
Đoạn đi đến bên Bạch Diêu Hồng, nói tiếp :
- Vị tiểu muội muội này đẹp quá, nhưng đáng tiếc là dã bị tàn phế.
Bạch Diêu Hồng bị mất hai tay, rất sợ kẻ khác đề cập đến, cười khẩy nói :
- Can gì đến thị?
Lý Anh không chút tức giận, cười nói :
- Tiểu muội muội đừng giận, thật ra người tàn phế cũng có một vẻ đẹp khuyết tật, tỷ tỷ mà là đàn ông, chắc chắn cũng đem lòng yêu tiểu muội muội.
Hồ Thiết Sanh biết Lý Anh là người âm dương, liền trầm giọng quát :
- Tiện phụ, ngươi đừng có nói lôi thôi, đi ra mau.
Lý Anh nguýt dài :
- Thôi được, đi thì đi.
Bỗng Vân Trung Phiêu kinh hãi la to :
- Hãy nhìn mau.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một quái vật màu xám to lớn bay lên, lượn quanh trong phòng.
Đôi cánh của con quái vật này dài đến hơn nửa trượng, mỏ như móc sắt, đôi vuốt vươn dài như chực lao xuống.
Trong lúc hai người phân thần, bỗng nghe Bạch Diêu Hồng kêu lên một tiếng thảng thốt, đã bị Lý Anh nắm giữ huyệt Kiên Tĩnh.
Liền sau đó, con quái vật đáp xuống, đậu trên vai Lý Anh.
Hồ Thiết Sanh bàng hoàng, giờ mới nhận ra quái vật ấy chính là loài dơi to lớn trong Thiên Ma Ồ, liền tức giận vung đao quát :
- Tiện phụ, thả Hồng muội ra mau.
Lý Anh cười khanh khách :
- Muốn ta thả ả ra không khó, dùng Ma đao trao đổi là xong.
Vân Trung Phiêu đắc ý tiếp lời :
- Không sai, dùng Ma đao đổi người, đôi bên đều không thiệt thòi.
Bạch Diêu Hồng vội nói :
- Sanh ca đừng mắc lừa họ, cho dù trao Ma đao cho họ, tiểu muội cũng chưa chắc có thể sống còn, hãy mặc tiểu muội, cứ việc ra tay.
Lý Anh xiết mạnh tay, Bạch Diêu Hồng liền đau đớn ngồi xổm xuống, mặt mày trắng bệch.
Thốt nhiên, Hồ Thiết Sanh loáng cái đã lướt đến bân Vân Trung Phiêu, Ma đao kề trên cổ lão, cười lạnh lùng nói :
- Một mạng đổi một mạng, không bên nào thiệt thòi cả.
Vân Trung Phiêu chẳng ngờ có vậy, tái mặt nói :
- Lý cô nương, chúng ta thua rồi.
Lý Anh cười khẩy :
- Ai bảo chúng ta thua?
Vân Trung Phiêu nghe vậy hoảng kinh :
- Dẫu sao Lý cô nương cũng đâu thể không màng đến Cổ mỗ?
Lý Anh cười khanh khách :
- Bổn cô nương bị Bang chủ các ngươi hành hình đến nay chưa lành, tất cả đều do lão quỷ ngươi mà ra.
Cổ Thương tức giận :
- Chả lẽ cô nương một chút cũng không nghĩ đến ân tình giữa chúng ta...
Lý Anh cười khẩy :
- Đừng nói chuyện giao tình, Lý Anh này trong đời có đến hàng ngàn nhân tình, ngươi cũng khỏi ra vẻ đa tình, chịu chết đi thôi.
Đoạn quay sang Hồ Thiết Sanh, gằn giọng :
- Hồ Thiết Sanh, ngươi có chịu trao đổi không?
Hồ Thiết Sanh cười khẩy :
- Để Hồ mỗ lấy mạng Cổ Thương rồi hẵng tính.
Lý Anh bật cười khanh khách :
- Vậy thì hãy nhanh lên, bổn cô nương muốn chính mắt nhìn thấy y chết.
Hồ Thiết Sanh tức muốn lộn gan, lúc này chàng giết Cổ Thương dễ như trở bàn tay, nhưng lại sợ lời nói của Lý Anh chỉ là giả dối. Vạn nhất chàng hạ sát Cổ Thương, Lý Anh giết Bạch Diêu Hồng trả đũa, vậy thì lợi bất cập hại còn gì?
Lý Anh lại lớn tiếng nói :
- Giết nhanh lên. Nếu ngươi không hạ thủ, bổn cô nương giết ả này ngay.