Đây là lần đầu Lãnh Lạc lộ ra biểu tình như vậy. Mộ Dung Minh Giản tò mò, đang muốn đem ngờ vực trong lòng hỏi cho rõ ràng, chợt nghe phía trước có tiếng hò hét: “Đánh chết nó, Nhị thiếu gia đã nói, tên khốn này muốn chết, liền đánh cho chết đi. Chết là hết việc.”
Mộ Dung Minh Giản cả kinh, mặc dù thân là Ma Cung Cung chủ, không đem mạng người để trong lòng, nhưng giữa ban ngày ban mặt, có kẻ tuyên bố muốn đánh chết người, hơn nữa bách tính vây xem không một ai có ý định đi báo quan, điều này khiến cho y có chút tò mò. Dù sao đi nữa, hiện tại thái bình thịnh thế, chưa từng gặp đám người cả gan vượt mặt pháp luật, làm loạn kỷ cương như vậy.
“Nhìn gì chứ? Không biết lòng hiếu kỳ có thể chết người sao? Chỉ làm đám người vô pháp vô thiên xem mạng người như cỏ rác thôi mà.” Lãnh Lạc lẩm bẩm ngăn đối phương lại, nhưng không kịp, đành phải theo chân Mộ Dung Minh Giản.
Đẩy ra một đám người vây xem, bọn họ phát hiện nguyên lai vài tên đại hán hung ác thô kệch đang đối với một văn nhược thư sinh đấm đá quyền cước. Có kẻ còn dùng cả chày gỗ, thỉnh thoảnh nhắm vào đầu đối phương hạ xuống.
Gương mặt thư sinh đã nhìn không rõ bộ dáng gì, đen đuốc lại máu me bê bết, nhưng lưng vẫn luôn thẳng tắp, không hề nhúc nhích cho dù đang phải hứng lấy quyền cước cùng chày gỗ của đám người kia.
Mộ Dung Minh Giản trong lòng tức giận. Đối với cảnh tượng này, y tin tưởng cho dù là Tây Môn nghiêm nghị lạnh lùng nhất nếu có nhìn thấy, sẽ chẳng cách nào bàng quan đứng ngoài. Bởi vì cơn tức đã nghẹn đến cổ, y hoàn toàn không chú ý thấy gương mặt Lãnh Lạc bên cạnh lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Dừng tay.” Mộ Dung Minh Giản lên tiếng hô. Lời còn chưa dứt, y cảm giác được tay áo bị siết chặt, Lãnh Lạc ghé vào bên tai, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh a, chuyện này chúng ta không thể quản được đâu.”
Mộ Dung Minh Giản cười lạnh, không phải bản thân cuồng vọng tự đại, trên đời này thật sự có chuyện y quản không nổi sao? Lãnh Lạc nếu lấy lý do khác thì thôi không tính, thế nhưng tên kia lại nói như vậy, y sao có thể ở trước mặt đối phương xám xịt rời đi đây?
Sự thật chứng minh, chỉ cần là nam nhân, nhất là kẻ có chút năng lực làm nam nhân, ở trước mặt ái nhân, sẽ không lựa chọn trở thành rùa đen rút đầu. Huống chi Mộ Dung Minh Giản chưa từng là rùa đen. Y là một lão hổ, cái danh vương giả cũng xứng như tên.
“Dừng tay.” Một lần nữa lập lại, thanh âm không lớn, nhưng rất thấp, bình tĩnh, trầm ổn, cảm giác mười phần áp bách. Một màn này chính là hình tượng đại hiệp giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, khác với tên ngốc thích can thiệp vào chuyện của người khác.
Lãnh Lạc vừa dậm chân, vừa nghiến răng. Hắn biết, trong tình huống này, bản thân tốt nhất nên nhanh nhanh bôi dầu vào chân, lập tức tháo chạy. Nhưng không rõ vì sao, chính mình thế nhưng không có biện pháp bỏ lại tên đại hiệp ngu ngốc thích cậy mạnh, dù trong lòng rõ ràng biết đây là cơ hội tốt để thoát khỏi đối phương. Đã chọc tới vị Nhị thiếu gia kia, mặc kệ y có là đại hiệp lừng lẫy gì đó, cũng sợ phải mất mạng, nhưng… Hắn lại chẳng cách nào trơ mắt nhìn người kia lâm vào tử địa. Ô ô ô, chẳng lẽ chỉ vì chút thịt cá rau dưa y xuất tiền ra mua sao?
Mấy tên đánh người thật sự dừng tay, một phen đánh giá Mộ Dung Minh Giản từ đầu đến chân, hai lỗ mũi thở ra phì phì: “Tiểu tử, hôm nay gia gia ta tâm tình tốt, cho nên khuyên ngươi một câu, ở đất Đông Bình này, bớt can thiệp vào chuyện của Cẩu gia chúng ta, bằng không liền sống chẳng dễ chịu đâu.”
“Ha, các ngươi yên tâm, ta chẳng quản chuyện của chó, chỉ lo chuyện của người thôi.” Mộ Dung Minh Giản mỉm cười, phong thái ung dung khiến cho bách tính xung quanh một phen sợ hãi than thở. Tiếp đó, y tiến lên, đem thư sinh đang ngốc ngốc ngồi trên mặt đất kéo dậy, mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Thương thế trên người ngươi không nhẹ, cần phải nhanh chóng chữa trị.”
“Hắc, xú tiểu tử, ngươi còn dám giở trò châm chích bọn tao…” Đại hán cầm đầu xông lên trước một bước: “Nói cho ngươi biết, tiểu tử này bị Nhị thiếu gia bọn tao mua về để làm ấm giường, sinh tử gì đó là do thiếu gia quyết. Ngươi nếu dám cướp người, phải có bản lĩnh chịu hậu quả.”
Đáy mắt Mộ Dung Minh Giản hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn lại vị văn nhược thư sinh vừa được mình kéo lên. Y còn tưởng ngốc tử này đắc tội người ta, vạn lần chưa nghĩ tới đối phương được mua về để làm chuyện kia. Này, mặc dù không thấy rõ mặt mũi đối phương là dạng gì, nhưng xem chừng cũng không tệ lắm, bằng không sẽ chẳng phải chịu loại chuyện tai bay vạ gió thế này.
“Ngươi đi đi, đừng động tới ta. Ta không có bạc chuộc thân, thà rằng để bọn chúng đánh chết, cũng nhất quyết không làm loại chuyện kia.” Thanh âm trong trẻo vang lên, hẳn là cái vị vừa được kéo dậy.
“Đồ ngốc, ngươi cho rằng chỉ cần đủ bạc sẽ chuộc thân được sao? Nhị thiếu gia muốn người, quản ngươi bần hay phú, đã muốn kiểu nào cũng sẽ vào tay thôi.”
Lãnh Lạc lẫn trong đám người xung quanh không nhịn được muốn giơ chân. Nhưng liền sau đó, ánh mắt hắn vừa vặn đối diện với tên hộ vệ cầm đầu, lập tức cúi đầu lui lại vài bước, đem bản thân giấu giữa biển người.
“Lạc, không để ý sơn trại ngươi lại nhiều thêm một nhân khẩu chứ? Yên tâm đi, có ta nuôi.” Mộ Dung Mim Giản mỉm cười, vung tay một cái, thư sinh kia bị đẩy vào trong đám người, vừa vặn ngay bên cạnh Lãnh Lạc. Dân chúng xung quanh bị dọa sợ tan tác như chim vỡ tổ, cho nên hai người bọn họ lập tức trở thành tiêu điểm.
Ánh mắt đám hộ vệ một lần nữa chuyển tới trên người Lãnh Lạc, bất quá thủ hạ của gã căn bản là một đám lừa, cho nên bản thân cũng phải bận rộn tham gia chiến đấu. Hừ, tiểu tử kia dù sao cũng chạy không thoát, chờ gã xử lý xong cái tên thích chõ mũi vào chuyện của người khác rồi tính. Nếu bắt được tên kia, ha ha ha, gã ở trước mặt hai thiếu gia coi như lập được đại công nha.
Ngoài dự liệu của Mộ Dung Minh Giản, hắn ngỡ có thể trong mười chiêu đem đám gia đinh ngu ngốc này giải quyết xong. Không nghĩ tới, bọn gia đinh này tuy ngoài mặt ngu ngốc, nhưng cũng có chút công phu, nếu ở trong giang hồ, miễn cương có thể chen chân trong đám thân thủ tốt.
Người như vậy, nếu ở trong giang hồ, làm đạo tặc cũng dư dả sống, sao có thể chấp nhận ở lại trong thành Đông Bình, trở thành hộ vệ cho nhà người ta? Hơn nữa còn thay chủ đánh người? Lạc vừa nãy có nói không thể chọc vào tên chủ nhân kia, xem chừng hắn đối với Cẩu gia cũng hiểu biết tương đối. Tên kia làm sao biết những thứ linh tinh này… Cẩu gia?
Sắc mặt Mộ Dung Minh Giản hơn biến, bởi y bất giác nhớ lại những lời sư phụ từng kể với bọn họ về giang hồ trước đây. Chẳng lẽ, Cẩu gia này, chính là Cẩu gia trong lời sư phụ lúc trước sao? Nếu quả thật là vậy, đích xác không thể phớt lờ được.
Suy nghĩ này đúng lúc lóe lên trong đầu Mộ Dung Minh Giản. Suy cho cùng, y chính là không thể mang tâm lý chơi đùa tiếp tục trận chiến này. Nếu đã là Cẩu gia trong truyền thuyết kia…thật sự cuồng vọng tự đại. Cho nê, coi như bản thân trong lúc vô tình giải quyết được một tên cừu gia khó chơi lâu năm.
Đường đường là Ma Cung Cung chủ hàng thật giá thật, kẻ nào có thể địch lại. Đám hộ vệ kia tuy có chút công phu, chống đỡ được một đoạn thời gian kha khá, nhưng sau hơn trăm chiêu, vẫn là rầm rầm đổ gục trên mặt đất, dậy không nổi nữa.
Mộ Dung Minh Giản cau mày, nghĩ nghĩ một lại, sau đó cao giọng nói: “Hôm nay Bổn cung tâm tình tốt, tha các ngươi một mạng, nhưng nhớ lấy báo ứng ngày hôm nay, thiện giả thiện báo, đi đêm có ngày gặp ma. Nếu còn để ta bắt gặp các ngươi làm ra mấy hành động coi mạng người như cỏ rác, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, vô tình.”
Bọn hộ vệ biết lần này đụng phải tường đá rồi, bản thân đều là cao thủ, đương nhiên biết đối phương căn bản còn chưa xuất ra toàn lực, nếu hiện tại còn dám làm lớn chuyện. Cố hết sức bò dậy, rốt cuộc cũng đứng lên được, cả đám mặt mày xám xịt, lút cút rút về.
Đợi đến khi đám người kia biến mất không còn bóng dáng, dân chúng vây xem ở phía xa xa mới đồng loạt lên tiếng tung hô rung trời.
Lãnh Lạc cũng ngây ngẩn, bản thân biết Mộ Dung Minh Giản vô cùng lợi hại, nhưng không nghĩ tới, người kia lại mạnh đến mức này.
Một người chạy đến sơn trại né tránh cừu gia, cho dù là đại hiệp, cũng là đang lúc lâm nguy, sao có thể đối đầu với Cẩu gia âm hiểm, cường đại đệ nhất trong thành Đông Bình, còn cả đám hộ vệ cao thủ kia. Này là suy nghĩ trước đây của Lãnh Lạc.
Nhưng tất cả đều nằm ngoài dự liệu của bản thân, Mộ Dung Minh Giản thế nhưng chiến thắng, dễ dàng đánh bại đám hộ vệ mà hắn từng cho là không ai có thể đấu lại kia. Ai biết, cái tên rắc rối xông vào ở chùa trong sơn trại của hắn, vậy mà đem đám người kia đánh cho thất linh bát lạc.
Lãnh Lạc tâm tình vừa kích động lại thương cảm, liếc sang tên thư sinh đầu heo bên cạnh một cái, cảm giác hốc mắt ươn ướt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi xem ra vận khí thiệt tốt, ngay thời điểm sinh tử này lại gặp được quý nhân. Nếu trước kia ta có được vận khí giống như ngươi… Ai, tính lại thì, ta nào có được cốt khí như ngươi, bị đánh thê thảm như vậy vẫn một lòng chịu chết. Xưa nay sao người ta cứ thích lấy cái chết ra đối mặt với khó khăn vậy…”
Phát hiện Mộ Dung Minh Giản đang đi về phía này, Lãnh Lạc không nói thêm nữa. Đang muốn nghênh đón vị đại hiệp trong nháy mắt hình tượng lại vĩ đại thêm mấy phần, lại thấy thư sinh bên cạnh bỗng nhiên quỳ xuống, kiên định nói: “Thu Thần đa tạ đại hiệp một lòng trượng nghĩa. Nhưng Thu Thần một lòng muốn chết đã quyết, van cầu đại hiệp thành toàn.”
Mộ Dung Minh Giản thở dài, thầm nghĩ, ta đây đúng là xui xẻo a, từ lúc trưởng thành đến giờ chưa từng cứu người. Hôm nay lần đầu tiên ra tay cứu người, lại gặp phải một tên cố chấp.
Đang muốn mở miệng nói, Lãnh Lạc bên cạnh lại nhảy dựng lên, tay kéo thư sinh kia đứng dậy, giận dữ rống lớn: “Ngươi nhu vậy là xảy ra chuyện gì? Hiện tại Mộ Dung Minh Giản đã cứu ngươi, ngươi không việc gì phải muốn chết nữa, mắc mớ gì còn đòi đi tìm chết? Ngươi có biết hay không, chết tử tế cũng không bằng làm lại từ đầu? Ngươi cho rằng, chỉ có cái chết thì bản thân mới có thể lộ ra vẻ cao thượng, kiên trinh gì đó sao? Mẹ nó, ngươi cũng không phải nữ nhân, vì loại chuyện như vậy mà đi tìm cái chết a, cứ coi như bị chó cắn một ngụm là được rồi a? Huống chi, ngươi còn chưa bị ép tới bước đó.”
Thư sinh kia bị Lãnh Lạc trách mắng một hồi cũng thông suốt. Không bối rối hay tức giận, đối phương chỉ giằng khỏi tay Lãnh Lạc, cao giọng nói: “Cẩu gia thế lực che trời, hôm nay lũ chó của hắn đánh thua đại hiệp, đương nhiên không rảnh chú ý ta nữa. Nhưng nếu một ngày khác đại hiệp không tiếp tục ở đây nữa, sau này ta nếu lại rơi vào tay bọn chúng lần nữa, nhất định phải chịu giày vò, khuất nhục mà chết. Nếu hiện tại cứ thế chết đi, có khi còn được gọn gàng một chút.”
Lãnh Lạc có chút sửng sốt, miệng mở lớn, nhưng không cách nào phản bác lại Thu Thần. Bình tĩnh suy nghĩ, hắn cũng biết đối phương nói không sai. Mỗi người có chí riêng của mình, tên kia tâm tính cao ngạo, lại là kẻ đọc sách, loại gián cống quê mùa sống tạm bợ như hắn sao có thể nghĩ xa được như thế. Có lẽ, người ta quả thật suy xét kỹ lưỡng rồi mới quyết định tìm chết đi? Hắn đứng ở lập trường nào mà phản bác bây giờ?
Đang còn xoắn xuýt, Lãnh Lạc chợt nghe Mộ Dung Minh Giản cười nói: “Ta có nói sẽ đem ngươi ném lại chỗ này sao? Vừa nãy ta đã thỏa thuận với Lạc nha, trong sơn trại hắn có nhiều hơn một miệng ăn hẳn không có việc gì a.” Y quay nhìn Lãnh Lạc: “Lạc, ngươi thấy thế nào?”
Lãnh Lạc ngơ ngác gật đầu, không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng có chút không thoải mái.
Không khỏi thầm mắng chính mình: “Ngươi không thoải mái quỷ gì? Dù sao nuôi con mọt sách kia cũng không đến lượt ngươi xuất bạc, chi phí đều tính lên Mộ Dung Minh Giản a. Hơn nữa, con mọt sách kia dù sao cũng rất đáng thương, ngươi thế mà muốn đem hắn ném ở đây không mang về. Lãnh Lạc a Lãnh Lạc, lươn tâm của ngươi có phải bị chó tha mất rồi không?”
Cho nên mọi việc cứ như vậy được quyết định. Kế tiếp, Mộ Dung Minh Giản cùng Lãnh Lạc mang theo Thu Thần vào y quán, sau đó ghé qua một hiệu buôn vải vóc chọn hơn mười mấy loại vải bông cùng tơ lụa thượng hạng, tất cả đều dùng bạc đặt cọc, rồi để lão bản cửa hàng chuyển đến tận nơi.
Rời khỏi hiệu buôn vải, Mộ Dung Minh Giản bất ngờ dừng bước. Lãnh Lạc đang vui vẻ vì lần này chính mình chiếm được không biết bao nhiêu tiện nghi của người kia. Mắt thấy y bất ngờ đứng lại, cho rằng đối phương sẽ đổi ý, hắn lập tức nắm chặt cánh tay Mộ Dung Minh Giản, kêu lên: “Này, đại trượng phu đã nói thì không thể hối hận. Ngươi không thể hủy đơn hàng đám vải vóc kia, y phục cho năm mới của ta đều trông cậy vào chúng đó.”
Mộ Dung Minh Giản dở khóc dở cười, véo nhẹ gương mặt Lãnh Lạc một cái, lắc đầu nói: “Ngươi cho đây là đang chơi cờ sao? Còn chết cũng không hối hận này nọ, được rồi mà, ta cũng không có đổi ý, đi thôi, đi thôi. Nào.” Nói xong, y mang hai người thản nhiên rời đi.
Đợi bọn họ đã đi xa, trong hẻm vắng khuất trong góc xuất hiện mấy người, kẻ cầm đầu, gương mặt tuy anh tuấn, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần nhìn một cái có thể khiến co người ta không rét mà run. Theo bên cạnh gã là vài tên thủ hạ, có cả tên thủ lĩnh đám hộ vệ bị đánh ban nãy.
“Nhị thiếu gia, chính là tên kia, còn có tiểu tử đó, tiểu nhân không dám chắc lắm, chẳng rõ Nhị thiếu gia còn nhớ hay không…” Thủ lĩnh hộ vệ thăm dò sắc mặt Nhị thiếu gia nhà mình, cẩn thận hỏi.
“Không sai, chính là kẻ đó.” Nhị thiếu gia lạnh lùng đáp, mà tên thủ lĩnh hộ vệ vừa nghe thấy liền kinh ngạc hỏi, đã thế vì sao gã không lộ mặt. Cười lạnh một tiếng, gã trả lời: “Tên mọt sách và Lãnh Lạc chẳng đáng là gì, nhưng cái người bên cạnh bọn họ, ngươi có biết là ai không?”
“Tiểu nhân chỉ biết hắn rất lợi hại, về phần thân phận, tiểu nhân quả thật không biết.” Thủ lĩnh hộ vệ trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ Nhị thiếu gia nhà mình từ khi nào lại đem người ngoài để vào mắt, mà hôm nay cảm xúc của chủ nhân còn đặc biệt ngưng trọng. Chẳng lẽ, thiếu niên kia, trong chốn võ lâm là công tử thế gia ẩn danh… Đại nhân vật khó lường sao?
“Thân phận của hắn, ta cũng không rõ. Nhưng từ những chiêu thức võ công hắn sử dụng mà người miêu tả lại, cùng tuổi tác, khí chất, tướng mạo, thêm nữa bản thân còn tự xưng là Bổn cung, trên người lại đeo Tuyệt thế ngọc bội, ta nghĩ, nếu như đoán không sai, người này chính là một trong số Lục đại Ma Cung Cung chủ trong truyền thuyết.” Thời điểm Nhị thiếu gia nói đến đây, trong mắt gã đồng thời lóe lên sự đố kỵ mãnh liệt.
Thủ lĩnh hộ vệ bị dọa sợ, thiếu chút nữa ngồi bệt ra đất. Mạng lưới tình báo của Cẩu gia nhìn người vô cùng chính xác. Nhị thiếu gia mặc dù không nắm quyền lực gì, nhưng bản thân vẫn có chỗ lợi hại riêng của gã.
Thủ lĩnh hộ vệ trăm triệu không nghĩ rằng chính mình thế mà lại cùng một trong số Lục Đại Ma Cung Cung chủ so chiêu. Xem ra hôm nay, cái mệnh này thật sự là vừa lượm về từ quỷ môn quan.
“Chúng ta về thôi. Còn nhiều thời gian, mặc kể hắn là vị nào trong các Ma Cung Cung chủ, ta cũng không tin hắn sẽ ở lại thành Đông Bình cả đời. Hách Liên, ngươi điều tra cho tốt, người kia từ đâu tới. Còn tiểu tử Lãnh Lạc kia, y phục trên người y rách nát như thế, nhất định không phải đã đi theo Ma Cung Cung chủ.Ngươi thuận tiện điều tra về y luôn đi. Ha hả, nhiều năm như vậy không gặp, y càng lớn càng thanh tú nha.” Nói đến câu cuối, từ miệng Nhị thiếu gia không khỏi phát ra tiếng cười *** tà.
Quay lại ba người nào đó đang đi trên đường, Mộ Dung Minh Giản phát hiện Lãnh Lạc có chút là lạ. Cái tên ngày thường luôn lạc quan, đúng lúc lại vơ vét của y biết bao nhiêu thứ, thế nhưng phần lớn thời gian đều nhìn thẳng phía trước ngẩn người, gọi hắn mấy lần đều không hề đáp lời, cũng chẵng rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì nữa.
Về đến sơn trại, Thu Thần ngu ngốc bị sự hoang tàn của sơn trại Minh Nguyệt dọa cho ngây ngẩn. Trước khi đến đây, cậu vẫn ôm trong lòng một tia chờ mong, bất quá hiện tại mộng tưởng đã bị đập tan.
Mộ Dung Minh Giản vô cùng thấu hiểu tâm trạng của đối phương, ban đầu bản thân y cũng bị nơi rách nát lụn bại này làm cho đau đầu. Bất quá, hiện tại chính mình lại không có tâm để ý đến Thu Thần. Trong lòng y vẫn luôn thắc mắc Lãnh Lạc rốt cuộc là đang làm sao, người kia ở trong thành Đông Bình đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà hắn cùng vị Cẩu gia kia đã từng có quan hệ như thế nào, vì sao đối phương lại rành rẽ nhiều chuyện của Cẩu gia đến vậy.
Sau khi tìm được Lãnh Lạc, nói đôi ba lời khách khí, tiểu thổ phi ngày thường ngây ngây ngô ngô lúc này lại khôn khéo đến khó tin, miệng ngậm vô cùng chặt, ép uổng đủ cách, cuối cùng mới lộ ra được duy nhất một cậu, “Ta từng làm hạ nhân trong Cẩu gia vài tháng”. Cuối cùng, hắn không nói thêm gì nữa.
Đương nhiên, nếu Mộ Dung Minh Giản đập nồi phá đất, cố tình ép hỏi… Lãnh Lạc hẳn thoát không xong. Nhưng y là ai chứ? Ma Cung Cung chủ a. Không cần phải thế, một chiêu Nhiếp Hồn Thuật liền có thể khiến cho Lãnh Lạc phun sạch sành sanh mọi chuyện.
Tuy nhiên, Mộ Dung Minh Giản lại phát giác Lãnh Lạc đối với Cẩu gia của thành Đông Bình tồn tại một nổi sợ hãi sâu sắc, là bài xích từ trong tiềm thức. Cho nên, y đoán tiểu thổ phỉ này nhất định ở trong Cẩu gia gặp phải một số chuyện phi nhân tính, tổn thương tạo thành bóng ma tâm lý. Đã như vậy, cần gì phải ép buộc hắn nhớ lại quá khứ đã qua?
Vô tình biết được tâm sự nặng nề của Lãnh Lạc khiến Mộ Dung Minh Giản thương tiếc. Đến cả những hàng hóa đã được chuyển vào trong núi cũng không khiến hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, cho nên y càng thêm đau lòng. Suốt hai ngày này, Mộ Dung Minh Giản phải nghĩ đủ mọi cách chọc cười Lãnh Lạc, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Chớp mắt lại thêm nhiều ngày trôi qua, hôm nay là mùng lăm tháng sáu. Màn đêm vừa buông xuống, vầng trăng tròn trịa, sáng rỡ lập tức nhô khỏi đỉnh núi phía sau sơn trại, trong trẻo, lạnh lùng tỏa ra ánh sáng màu bạc phủ khắp mặt đất.
Lãnh Lạc mấy ngày nay vẫn luôn không có tinh thần, ngay cả những món thịt cá muối chua đáng ra phải khiến hắn vui vẻ, nhưng hôm nay cũng không vực dậy được tâm trạng tồi tệ này. Vừa nhớ đến Nhị thiếu gia kia nếu không đạt được mục đích sẽ chẳng cam lòng, giở mọi thủ đoạn, hắn không rét mà run, bản thân càng hối hận vì đồng ý với Mộ Dung Minh Giản chạy vào thành Đông Bình, lại còn mang cả Thu Thần về đây. Chẳng qua, nghĩ tiếp nữa, nếu hắn cứ như vậy bỏ lại Thu Thần giữa đường chờ chết, thật sự bản thân làm không được.
Ai dà, buồn nẫu ruột a, Lãnh trại chủ rúc vào trong chăn, không khỏi sầu mi khổ kiểm, nghĩ đến nhân sinh tại sao lại lắm chuyện phiền não thế này chứ?
“Lạc bảo bối…” Đang thở dài trong lòng, bên tai chợt truyền tới một thanh âm trầm thấp.
Lãnh Lạc sợ hết cả hồn, vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Minh Giản ở ngay trước mặt. Vừa nghĩ đến mọi chuyện rắc rối đều do người này đầu têu gây ra, hắn tức muốn đánh người.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến đầu sỏ này hai ngày nay làm đủ thử để dỗ dành mình, còn tặng hắn rất nhiều đồ, bản thân vốn không nỡ nói ra câu đuổi người, không thể làm gì khác ngoài quẹt mồm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngài muốn gì nha? Ta phải đi ngủ rồi, thỉnh ngài giúp ta giữ yên lặng có được không?”
“Ngủ sớm vậy làm chi, ngươi mới hai mươi nha, là thời kỳ tinh lực dồi dào, nào phải mấy lão già sắp xuống lỗ.” Mộ Dung Minh Giản không nói không rằng đem Lãnh Lạc kéo khỏi giường: “Đi nào, theo ta ngắm trăng sáng nha.”
Lãnh Lạc trợn mắt, giọng điệu đã dùng hết hòa nhã: “Tối nào trời cũng sáng trăng, trừ lúc trời nhiều mây, hoặc khi trời mưa, tuyết rơi này nọ. Ngươi ngày nào chẳng nhìn, đi đi, đi mau, đừng phiền ta…”
Nhưng Mộ Dung Minh Giản đương nhiên sẽ không làm theo lời hắn. Cho nên, kết quả cuối cùng chính là, y dùng ngọc bội trong suốt thường đeo trên người, đổi với Lãnh Lạc tròn một đêm ngắm trăng.
Thời điểm chạy ra đến sau núi, trăng đã lên rất cao rồi. Ngoái đầu trông lại, bốn phía được trải lên một lớp ánh trăng chói lọi, càng thêm vài phần mỹ cảm cùng thần bí.
Lãnh Lạc cùng Mộ Dung Minh Giản ngồi xuống một tảng đá lớn, bất ngờ Mộ Dung Minh Giản ngâm nga: “Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, hạo hạo không trung cô nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân? Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên vọng tương tự. Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân, đãn kiến Trường Giang tống lưu thủy.*”
(*Trời in nước một ly không bụi.
Mảnh trăng trong ròi rọi giữa trời.
Thấy trăng thoạt mới là ai?
Trăng sông thoạt mới soi người năm nao?
Người sinh mãi, kiếp nào cho biết,
Nhìn trăng sông năm hệt không sai.
Trăng sông chẳng biết soi ai,
Dưới trăng chỉ thấy sông dài nước trôi.
Trích Đêm trăng hoa trên sông xuân – Trương Nhược Hư
Đối phương quay đầu, nhìn thế bộ dáng của người đối diện, không khỏi lắc đầu bật cười, vừa đem cỏ bứt ra khỏi miệng hắn, vừa nói: “Cỏ này không được sạch, ngươi còn đem ngậm vào miệng. Đâu phải cún con a, mấy ngày nay ăn uống còn chưa đủ no sao?”
Sau đó, y lại nói tiếp: “Bài vừa nãy ta đọc, là Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư, người Đường triều. Ta chỉ đọc lại một đoạn ngắn trong đó, bởi lẽ đêm trăng hôm nay quá đẹp đi, khiến cho người ta nhịn không được mà thốt lên tiếng lòng.”
Lãnh Lạc im lặng hồi lâu, lại bứt một cọng cỏ khác, nhưng do dự một chút, cuối cùng không đưa lên miệng ngậm nữa, chỉ kẹp giữa đầu ngón tay vân vê, nhàn nhạt nói: “Ta đoán ngay được là thơ mà, dù không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng trước đây ta cũng từng được nghe một lần rồi… Là do người khác đọc, nghe thôi cũng thấy hay rồi, nhưng mà chỉ nghe mà không hiểu, đâu giống đám công tử văn nhã dư tiền, rảnh rỗi các ngươi, đi đâu cũng đầy một bụng chữ. Đám nhà quê chúng ta, thật sự không dám trèo cao.”
Mộ Dung Minh Giản giật mình, không nhịn được lại hỏi: “Từng nghe người nào đọc qua? Là ai vậy? Ta còn không biết trong sơn trại này có kẻ biết chữ…” Lời còn chưa nói hết đã bị Lãnh Lạc trừng mắt, liếc một cái sắc lẻm.
“Trong sơn trại của ta không có kẻ biết chữ thì sao hả? Không cho phép ta ở nơi khác nghe người ta đọc thơ à? Ta mặc dù chúa ghét đám văn nhân tài tử, nhưng thời điểm đi ngang qua tửu lâu lúc còn là hạ nhân vẩy nước quét nhà cho người ta, cũng được nghe qua nha. Không phải ngươi cho rằng đám người thân phận thấp kém như chúng ta thì không được phép nghe thơ chứ?”
Mộ Dung Minh Giản cười ha hả: “Ai bảo không cho ngươi nghe, nếu ngươi thích nghe, ta mỗi ngày đều đọc cho ngươi nghe. Là cố ý đọc cho ngươi nghe đó, được không nha?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức khiến Lãnh Lạc trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả bản thân Mộ Dung Minh Giản cũng phải giật nảy, thầm nghĩ chính mình sao có thể thốt lên những lời như vậy, còn vô cùng tự nhiên mà nói ra khỏi miệng. Y chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường, chơi đủ rồi sẽ rời đi, đời nào có thể trường kỳ lưu lại nơi này.
Mới nghĩ đến đó, nhớ tới chuyện cuối cùng sẽ phải cùng Lãnh Lạc tách ra, trong lòng chợt nhói đau, giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào vị trí con tim. Này vốn không đơn thuần là cảm giác thích làm bạn với tiểu sơn tặc này.
Mộ Dung Minh Giản đối với ái tình cho dù có thật sự chậm tiêu, nhưng thời điểm này bản thân đã mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó không đúng. Y thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi thế này, bản thân thế mà đã thích Lạc mất rồi sao? Đúng a, có lẽ thật sự như vậy, y từ sau khi ở lại trên núi này, mỗi ngày chỉ muốn được gặp người kia, nghe hắn ba hoa, nhìn hắn vui vẻ khua tay múa chân, trong lòng vì thế sẽ vui vẻ theo. Nếu nhìn thấy đối phương ủ dột không vui, trong lòng sẽ thấy lo lắng. Chẳng lẽ, đây chính là ái tình sao?
Suy nghĩ vừa dừng tại đây, y lại bắt gặp Lãnh Lạc đúng lúc nghiêng đầu, lầm bầm nói: “Nhìn gì đó? Trên mặt ta cũng đâu có nở hoa. Mộ Dung Minh Giản này, ta biết hai ngày nay ngươi đối với ta rất tốt, đại khái cũng hiểu bản thân nhặt thêm phiền toái rồi chứ gì, nhưng mà… Ta không có trách ngươi. Ngươi tặng ta nhiều đồ quý như vậy, coi như hai ta không ai nợ ai, ngươi cũng không cần áy nãy nữa đâu.”
“Ai bảo ta áy náy chứ?” Mộ Dung Minh Giản không hiểu đầu đuôi: “Ta mặc dù không phải người tốt gì cho cam, nhưng hai ngày nay ta đâu có làm chuyện gì xấu, sao phải áy náy chứ? Phiền toái gì a? Ai dà, ngươi là muốn nói Thu Thần phải không? Ngươi kia rất an phận, ta thấy hắn đâu giống loại người hay gây phiền toái. Lạc, ngươi không thấy hắn tốt sao? Rất yên tĩnh, không khiến người ta khó chịu.”
“Vậy hai ngày nay ngươi tìm mọi cách lấy lòng ta để làm chi?” Lãnh Lạc kém chút nữa nhảy dựng lên: Thì ra tên khốn kiếp này một chút cũng không ý thức được bản thân gây ra tội lỗi to lớn, còn phiền hắn thay y nghĩ lý do, rồi tha thứ cho y. Thật tức chết người đi được, Thu Thần kia tốt đến thế sao? Rất yên tĩnh hử? Mẹ kiếp, vậy ngươi đi tìm tên kia đi, chạy đi phá lão tử làm gì?
Lãnh Lạc cố gắng đè ép cảm xúc trở lại trong ngực, không thể để hiện ra ngoài, nhưng gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng rồi, ngực cũng phập phồng không dứt. Hắn không rõ vì sao bản thân lại tức giận như vậy. Nhưng vừa nghe đến Mộ Dung Minh Giản khen Thu Thần tốt thế này thế kia, hắn lại nhịn không được mà tức giận.
“Lạc a, phản ứng lớn như vậy là sao nha?” Mộ Dung Minh Giản kéo tay Lãnh Lạc. Mà hắn cũng không hất ra, cho nên cuối cùng bị đối phương thuận thế ôm vào trong ngực, lại nghe thấy y chân thành nói: “Ta đối tốt với người, không phải vì áy náy, mà vì phát hiện hai ngày nay tinh thần ngươi không được tốt. Bộ dáng chẳng có chút mùa xuân, cho nên, ta mới muốn làm ngươi vui vẻ lên một chút. Lạc, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Có thể nói cho ta biết được không?”
“Ta…” Một bụng lửa giận vừa nghe đến đây lập tức tan thành mây khói. Lãnh Lạc không rõ vì sao gương mặt mình càng lúc càng nóng lên. Lửa giận đang chực dâng cao trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích. Hắn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Mộ Dung Minh Giản, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi… Làm nhiều chuyện như vậy, chẳng qua vì… Vì muốn làm ta vui vẻ sao? Chỉ vì muốn làm ta vui vẻ sao?”
“Này là đương nhiên, nếu không phải thế, ta tội gì phải kéo ngươi đi vòng vòng, còn đem thật nhiều đồ tốt cho ngươi.” Mộ Dung Minh Giản cười hết sức ôn nhu, còn chọc chọc lên cái mũi nhỏ của Lãnh Lạc vài cái: “Được rồi, ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết chưa, ngươi rốt cuộc vì sao mà không vui? Chẳng lẽ vì ta đem Thu Thần về đây sao?”
“Không… Không có. Tên kia cũng rất đáng thương, ta lại không phải kẻ lòng dạ sắt đá.” Gương mặt Lãnh Lạc càng thêm nóng, cảm giác được ôm vào lòng này thật thoải mái, nhưng mà… Như vậy có thích hợp không? Hai đại nam nhân không phải làm như vậy rất kỳ quái sao? Cũng không phải tình nhân, hơn nữa với thân phận của Mộ Dung Minh Giản, y sao có thể đối với loại người ti tiện như hắn nảy sinh tình cảm cơ chứ?
Nghĩ đến đây, tâm lại mơ hồ phát đau. Đúng thế, bất kể hắn có vui vẻ, kiên cường, lạc quan sống tiếp, hay trong lòng thầm nhủ ‘sống chết có số’ để tự khích lệ mình, nhưng thân phận ti tiện này, sẽ không vì…những thứ ấy mà thay đổi, nhất là loại người như hắn, ti tiện cỡ ấy… Mà không chỉ có thân phận này thôi đâu. Giống như hiện tại, chỉ đơn giản được nam nhân ôm vào lòng, cơ thể đã xao động đến vậy.
“Tôi không vui là bởi vì đang sợ.” Sợ bản thân tiếp tục nghĩ lung tung, sẽ làm Mộ Dung Minh Giản nhìn thấu biến hóa trong thân thể mình. Lãnh Lạc vội vàng chuyển hướng chủ đề, khiến suy nghĩ của mình đừng tiếp tục dừng lại ở khao khát sự ấm áp của Mộ Dung Minh Giản.
“Kia là thế nào?” Mộ Dung Minh Giản nhàn nhạt hỏi tiếp, toàn bộ tâm trí y lúc này đều đặt trên người Lãnh Lạc, thầm thấy kỳ quái, vì sao cơ thể Lạc càng lúc càng nhũn ra? Còn giống như đang nóng lên? Đây là làm sao a? Hắn đối với y không có tình cảm, sao thời điểm dựa vào lòng này lại xảy ra phản ứng? Không thể nào, nhất định là do bản thân y suy nghĩ quá nhiều. Nhất định chẳng sai, bởi vì y khao khát, cho nên sẽ không khống chế suy nghĩ hướng đến những thứ kia. Đúng thế, nhất định là vậy.
“Là vì Cẩu gia.” Lãnh Lạc thở dài, nỗi sợ đối với Cẩu gia khiến tinh thần hắn kịp thời ngưng đọng lại. Khao khát đối với Mộ Dung Minh Giản cũng vì thế mà rút dần, cuối cùng hắn nhỏ giọng rầm rì: “Mộ Dung này, ngươi không biết Cẩu gia kia mạnh cỡ nào đâu. Ừ thì, ta biết võ công ngươi rất cao mình, nhưng mà… Nhưng mà ngươi nhất định vẫn kém Nhị thiếu gia nhà bọn họ. Thật sự, không phải ta coi thường ngươi, nhưng là… Người kia a… Y thật sự lợi hại.”
“Ta tin ngươi, Lạc, ngươi cứ từ từ kể đi.” Mộ Dung Minh Giản vuốt ve mái tóc đen của Lãnh Lạc, cho hắn một nụ cười khích lệ.
Thì ra hai ngày nay, Lạc phập phồng lo lắng là vì chuyện này.
Hừ, mẹ kiếp, không phải chỉ là một cái Cẩu gia thôi sao? Cho người điều tra, nếu cái nhà kia quả thật làm nhiều chuyện thiên thương hại lý, lập tức giết không tha. Đối với y, chuyện này cũng đâu tính là quá khó giải quyết a.