Edit : Tiểu Mộc
Thể loại: cổ trang, giang hồ, nhất thụ nhất công, HE.
Hoa Kính Hương sau khi được cứu sống về, Tây Môn Đoạt Hồng đã thầm nói trong lòng người thiếu niên này không hề tầm thường. Lại cùng sống chung với nhau, đối với tài ba cùng năng lực của hắn cũng có vài phần thưởng thức.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là, không chỉ thưởng thức vẻ bề ngoài của người kia, hắn thế nhưng đối với thiếu niên bề ngoài nhu ngược, nội tâm kiên cường dần dần nảy sinh một loại tình cảm không thể khống chế. Đích thực là yêu say đắm. điều đáng buồn chính là hắn từ lúc nào yêu say đắm người nọ cũng không hề hay biết.
Hãm sâu trong bể tình không thể kiềm chế, vậy thì không cần kiềm chế. Cho tới bây giờ Tây Môn cung chủ hành động đều tùy tâm trạng. Không phải là để ý đoạn tình cảm lưu luyến này là cấm kị hay không, mà điều hắn để ý là hắn yêu người kia, còn người kia có yêu hắn hay không.
Đáp án đã rõ ràng, Tây Môn Đoạt Hồng thực sự hưng phấn, hắn đã nghĩ từ nay về sau hạnh phúc sẽ luôn ở mãi bên cạnh hắn và người kia.
Hoa Kính Hương âm thầm lo lắng, kế hoạch của hắn không thể có sai sót. Huống chi trong cơ thể còn trúng độc, hắn luôn khát vọng có thể lấy lại cuộc sống tự do đã bị người khác nắm trong tay. Vì thế Tây Môn Đoạt Hồng nhất định phải chết.
Cuối cùng, chờ đến ngày hắn cùng người nọ hoan ái. Nhưng mà, người nọ lại nói yêu hắn, không phải nhục dục cũng không phải là thích mà là yêu. Tình yêu của Tây Môn Đoạt Hồng đối với hắn sâu sắc như vậy, Như vậy hắn có thể chống đỡ đoạn tình cảm này được sao.
Sớm nên biết, kết cục của si tình là gì, nhưng mà, đã yêu, liệu có biên pháp sao? Đã là như thế, Đoạt Hồng, ta yêu nhất là ngươi, hãy để ta dùng tánh mạng giúp ngươi hạnh phúc suốt đời. ngươi có thể hận ta cả đời nhưng cầu ngươi…ngàn vạn lần đừng quên ta.