Tiếng ai gọi tục danh và ngoại hiệu của Thiệu Ân cất lên lanh lảnh sau lưng, buột Thiệu Ân phải dừng bước. Y từ từ quay lại. Người quát gọi ngoại hiệu và tên tục danh của Thiệu Ân chẳng phải ai khác mà chính là Tà Đao Ngạc Thoại.
Cầm ngọn khoái đao sáng ngời, Ngạc Thoại lửng thửng bước đến trước mặt Thiệu Ân, thậm chí còn chấp tay sau lưng với vẻ thản nhiên, thờ ơ với tả đao của Ngạc Thoại.
Ngạc Thoại rít giọng nói:
- Ngạc mỗ đang tìm ngươi đây.
- Các hạ tìm tại hạ ư? Tìm tại hạ với ngọn khoái đao lăm lăm trên tay, hẳn có ý muốn lấy mạng tại hạ.
- Đúng, Ngạc mỗ không chỉ muốn lấy mạng ngươi mà còn muốn băm vằm ngươi ra mới hả giận.
- Các hạ rất có dũng lược, vì sao ta cho các hạ là người dũng lược không? Tất cả bọn nô nhân Hắc đạo sau khi được Thượng tôn minh chủ phóng thích, thảy đều trốn chui trốn nhủi, tìm cho bản thân sự an toàn. Còn Tả Đao Ngạc Thoại lại không như vậy, mà lại còn cầm binh khí đi tìm Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân. Dũng lược của các hạ khiến tại hạ cũng phải khâm phục đó.
- Huynh đệ của Ngạc mỗ chết bởi tay ngươi, Ngạc mỗ đâu thể bỏ qua được. Dương Thiệu Ân, hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chết.
Thiệu Ân cười khẩy rồi nói:
- Đừng nói như thế, nghe không trôi chút nào. Các hạ nên nói là mình đang đi tìm cái chết. Nếu các hạ muốn chết thì Dương mỗ rất sẵn lòng tống tiễn các hạ. Hãy xuất thủ đi, đừng nói với tại hạ những lời hăm dọa, nghe không trôi đâu.
- Ngạc mỗ thề phải giết ngươi để trả thù cho các huynh đệ.
Nói rồi Tà Đao Ngạc Thoại rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống thị uy đó, y vung đao lướt đến chém xả vào người Thiệu Ân.
Chiến công của Ngạc Thoại phát ra bằng sự căm phẫn cùng cực nên tiềm ẩn sát đao trùng trùng. Mặc dù nhận ra sát đao uy vũ của họ Ngạc nhưng Thiệu Ân rất dửng dưng, bình thản. Y thi triển quỷ ảnh mê tông bộ, lòn lách trong làn ảnh đao trùng trùng điệp điệp của Tà Đao Ngạc Thoại. Tránh những sát đao của đối phương mà Thiệu Ân chẳng hề tổn chút công sức gì, ngược lại Tà Đao Ngạc Thoại chủ động tập kích nhưng chính y lại là người hao tổn chân ngươn.
Đao pháp của y lúc đầu còn nhanh, nhưng sau khi xuất thủ được ba mươi chiêu với tất cả nội lực công Thiệu Ân, mà chẳng có chiêu nào khả dĩ chạm được đến người đối phương thì chân khí của Ngạc Thoại cũng bắt đầu cạn dần.
Qua chiêu đao thứ ba mươi mốt thì đao pháp của gã chậm dần. Đến những chiêu thứ bốn mươi thì gã bắt đầu thở hồng hộc. Trong khi Thiệu Ân chỉ chấp tay sau lưng, với vẻ ung dung tự tại, dùng quỷ ảnh mê tông bộ.
Lúc còn nội lực chân khí sung mãn, Tà Đao Ngạc Thoại chẳng làm gì được Thiệu Ân, nay chân khí không những hao hụt, cạn kiệt thì y sao có thể động vào người Dương Thiệu Ân.
Thanh khoái đao trong tay Ngạc Thoại càng lúc càng nặng trĩu như một khối sắt nặng trên trăm cân. Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại cả trang phục của họ Ngạc.
Đánh mãi mà vẫn không sao dụng đao chạm được đến người Thiệu Ân, Tà Đao Ngạc Thoại thét lên:
- Đồ phu, ngươi chỉ biết né tránh thôi sao?
Lời nói này của Tà Đao Ngạc Thoại khiến chân mày của Thiệu Ân nhíu lại.
Y gằn giọng nói:
- Ai nói Dương Thiệu Ân chỉ biết né tránh.
Thiệu Ân vừa nói vừa dùng tả thủ gạt phắt lưỡi khoái đao của họ Ngạc. Những tưởng đâu ngọn khoái đao bén ngời kia sẽ chặt đứt tả thủ của Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân, nhưng khi nó chạm vào tả thủ của y thì bật ngược trở ra như chém vào ngọn thiết côn. Một âm thanh khô khốc đập vào thính nhĩ của Tà Đao Ngạc Thoại.
- Keng Ngọn khoái đao tuột khỏi tay Ngạc Thoại.
Trong khi Tà Đao Ngạc Thoại chới với, không kịp trụ bộ thì từ trong ống tay áo của Dương Thiệu Ân xuất hiện một lưỡi kiếm sáng quắc. Mũi kiếm nhọn hoắc điểm vào tam tinh của Ngạc Thoại.
Y từ tốn nói:
- Các hạ có thấy bóng sắc thần chết chưa?
Tà Đao Ngạc Thoại gằn giọng nói:
- Thiệu Ân, Ngạc mỗ đã nói rồi, hôm nay ta không chết thì ngươi chết, chỉ có thế thôi.
Ra tay đi, đừng nói nhiều nữa.
Nụ cười gợi tình hiện lên trên hai cánh môi Thiệu Ân. Y nói:
- Rất chí khí.
Y vừa nói vừa dí mũi kiếm vào tam tinh Ngạc Thoại. Mũi kiếm tạo ra một vệt máu như hạt đậu xuất hiện ngay giữa tam tinh của Tà Đao Ngạc Thoại.
Phàm những ai đối mặt với cái chết đều biến sắc, hãi hùng, nhưng Tà Đao Ngạc Thoại thì không. Y không một chút biểu lộ sự sợ hãi khi đối mặt với ngọn kiếm vang danh của Dương Thiệu Ân mà mở to mắt hết cỡ nhìn Thiệu Ân như thể muốn dùng ánh mắt lấy mạng đối phương.
Thiệu Ân chau mày khi tiếp nhận ánh mắt căm hơn của Tà Đao Ngạc Thoại. Mặc dù vậy, Thiệu Ân vẫn ôn nhu nói:
- Ngươi sợ không?
- Ngọc diện tử sát, đừng nhiều lời vô ích. Cứ ra tay đi xem coi Ngạc mỗ này có sợ không?
Đôi chân mày lưỡi kiếm của Thiệu Ân chau lại nhiều hơn:
- Ngươi đúng là một kẻ không biết sợ chết, không nghĩ đến bản thân mình.
- Điều Ngạc mỗ nghĩ là mình bất tài vô dụng. Không giết được ngươi trả thù hận tình của mình và trả thù cho các vị bằng hữu.
Thiệu Ân nhướng mày:
- Hận tình.
- Ta hận ngươi.
- Ngươi hận ta, ta biết, bởi kiếm của ta đã sát tử Đổng Chư, sát tử bằng hữu Hắc đạo nô nhân của ngươi. Kiếm của ta lấy mạng những hạng người thấp hèn, hạ đẳng. Nhưng tại sao còn hận tình trong đó nữa.
Ngạc Thoại gằn giọng nói:
- Tên đồ phu mặt hoa da phấn, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi và đê tiện nhất trên đời này.
Chính ngươi đã dùng mỹ nam kế, kế sách dành cho bọn tiểu nhân đê tiện để quyến rũ Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh. Ngươi lợi dụng cả dung mạo khôi ngô tuấn tú của mình để lừa Triệu Vị Thanh đặng Triệu Vị Thanh phản bội chư huynh đệ của mình, đưa bọn ác nhân Bạch đạo đến Dị nhân cốc, tàn sát chư huynh đệ của ta, còn bắt mọi người phải làm nô nhân.
Thiệu Ân cười khẩY:
- Ta đã hiểu ý của ngươi rồi. Thì ra ngươi yêu Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh nên mới điên cuồng, ngông cuồng tự đi tìm cái chết cho mình. Tình yêu đối với ả dâm nữ Triệu Vị Thanh kia khiến cho ngươi mù quáng bất kể đến sự sống và cái chết, đi tìm ta để trả thù.
Thiệu Ân hừ nhạt rồi nói:
- Mới đầu ta cứ tưởng ngươi là kẻ dũng lược, không ngờ chỉ là một gã điên tình thì đúng nghĩa hơn. Một kẻ yếu đuối vì ả dâm nữ chẳng đáng để cho Dương Thiệu Ân này để mắt đến.
Y vừa nói vừa xoay cổ tay để mũi kiếm đâm sâu vào tam tinh của Tà Đao Ngạc Thoại hơn một chút. Vừa đâm mũi kiếm, Thiệu Ân vừa nói:
- Ngươi yêu ả dâm nữ đó lắm à?
Sắc diện Ngạc Thoại đỏ rần.
Hai hàm răng gã nghiến vào nhau tạo ra những âm thanh ken két biểu lộ sự giận dữ của mình.
- Ngạc Thoại, ngươi vì một ả dâm nữ để đi tìm cái chết, ngươi đâu phải là Hắc đạo anh hùng hảo hán, và ngươi chỉ là một kẻ điên cuồng, si dại vì tình. Một thứ tình yêu nhớp nháp, kinh tởm.
Hừ nhạt một tiếng, Thiệu Ân đanh giọng nói:
- Ngươi có muốn ta nói cho ngươi biết Ngọc diện hồ ly đã dâng hiến cho ta thế nào không?
Thiệu Ân cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói:
- Nếu ta nói hẳn ngươi vỡ tim mà chết. Trái tim ngươi sẽ không chịu nổi đâu. Phải thừa nhận Ngọc diện hồ ly có tấm thân tuyệt vời. Có bản lĩnh của một dâm nữ khiến kẻ khác phải ngây ngất. Nàng đã giao tình với ngươi lần nào chưa?
- Ngạc mỗ không phải là kẻ bỉ ổi như ngươi.
Thiệu Ân lại bật cười thành tiếng. Nghe Thiệu Ân cười, sắc diện của Tà Đao Ngạc Thoại càng đỏ hơn. Giá như bị cả một chậu nước sôi hất vào mặt còn đỡ hơn là phải phỏng da đỏ mặt bởi tràng cười của Thiệu Ân.
Thiệu Ân nói:
- Ngươi hận tình, hẳn vì có lẽ được ngắm trái cấm của Triệu Vị Thanh mà chẳng bao giờ có cơ hội được thưởng thức nó. Ngươi tôn thờ, giữ gìn trái cấm đó nhưng cuối cùng cho người khác cướp mất. Nếu ta là ngươi hẳn ta cũng chẳng khác gì ngươi. Người ta có thể mất những thứ khác mà lòng dửng dưng, nhưng bị mất tình có thể bị điên lên đó. Ngươi đang là kẻ điên vì bị mất tình. Mất trái cấm mà ngươi ấp ủ trong lòng.
Thiệu Ân lắc đầu:
- Tội nghiệm Tội nghiệp… Ngạc Thoại rống lên:
- Giết ta đi còn chờ gì nữa.
Thay vì Thiệu Ân xuống tay kiếm lấy mạng Ngạc Thoại nhưng thật bất ngờ y lại rút kiếm về. Vừa rút kiếm về, Thiệu Ân vừa nói:
- Kiếm của ta không giết một kẻ điên tình bởi một ả dâm nữ, nếu không muốn nói là cuồng dâm như Triệu Vị Thanh, kiếm của ta sẽ dơ mất.
Y cười khẩy rồi nói:
- Ngạc Thoại, ngươi đừng nên giận ta làm gì nữa, bởi vì ta đã cống nạp quả cấm Triệu Vị Thanh của ngươi cho Phi Yến thiên trang chủ rồi. Có lẽ lúc này người yêu của ngươi đang phải hầu hạ Thục trang chủ bằng tất cả những gì nàng ta biết và có. Ngươi nên đến chỗ của Thục trang chủ mà tìm lại người tình của mình. Còn với Dương Thiệu Ân, ả Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh mà ngươi giao tình, tôn thờ, ấp ủ một tình yêu vô vọng không đáng bằng một kiều nữ trong Vạn Hoa lầu đâu.
Hai cánh môi của Ngạc Thoại khô khốc, rỉ máu nhiễu xuống đất. Y nhìn Thiệu Ân với đôi mắt mở to thao láo những tưởng như hai con ngươi sắp lọt ra ngoài.
Thiệu Ân nhướng mày, nhún vai nói:
- Ngươi đừng hận tình quá như vậy. Hãy đi tìm Ngọc diện hồ ly mà quỳ xuống van xin chút tình yêu của nàng ta. Nếu ngươi không nhanh tay thì trái cấm tình yêu của ngươi sẽ bị thối rửa trong tay những gã nam nhân khác.
Nói rồi Thiệu Ân ngửa mặt cười khanh khách biểu lộ sự đắc ý của câu nói đó của mình.
Y vừa cười vừa quay bước. Y vừa thả bước đi vừa nói:
- Ả dâm phụ đó trơ tráo và hèn hạ nhất trong những ả dâm phụ.
Tà Đao Ngạc Thoại rống lên:
- Ta cấm ngươi.
Y vừa rống lên câu nói đó vừa lao đến sau lưng Dương Thiệu Ân. Thiệu Ân chẳng thèm nhìn lại sau lưng mình mà chỉ vung tả thủ tung ra một đạo chưởng công vào chân của Ngạc Thoại.
Tà Đao Ngạc Thoại đổ nhào đến trước, dập mặt xuống đất, trong khi Dương Thiệu Ân vẫn ung dung thả bước bỏ đi. Y vừa đi vừa nói:
- Ngươi còn giữ được mạng của ngươi là nhờ có Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh đó.
Một lần nữa thì ngươi chẳng có cơ hội này nữa đâu.
Tà Đao Ngạc Thoại rống lên:
- Ngạc mỗ thề sẽ giết ngươi, thề sẽ giết ngươi.
Không màng đến lời nói của Ngạc Thoại, Thiệu Ân vẫn ung dung thả bước.
Tại bến thuyền, chiếc lâu thuyền của Phi Yến Thiên trang nổi trội hơn cả. Một lâu thuyền to nhất có những lá cờ phướng bay theo gió chiều. Thiệu Ân đứng dưới cầu nhìn lên thuyền.
Y chỉ lắc vai, nhẹ điểm mũi giày, thân ảnh phiêu bồng vượt lên mạn thuyền. Từ trong khoang thuyền, Thục Á Di len người qua cửa. Nàng không khỏi sửng sốt khi nhận ra Thiệu Ân.
Nụ cười cầu tình gợi mời lại hiện trên hai cánh môi của Thiệu Ân. Chẳng biết nụ cười có tác động thế nào đến Thục Á Di mà đôi lưỡng quyền của nàng lại ửng hồng e thẹn. Nàng nhìn y nhỏ nhẻ nói:
- Dương huynh.
- Tại hạ có thể vào trong khoang thuyền được chứ?
Nàng khẽ gật đầu.
Hai người len vào khoang thuyền.
Thiệu Ân ngồi xuống sàn lâu thuyền, nàng vẫn còn bẽn lẽn nhìn y.
Á Di nhỏ nhẻ nói:
- Huynh đến với muội có chuyện gì không?
Thiệu Ân lắc đầu:
- Chẳng có chuyện gì cả.
Hai luồng tinh nhãn rọi vào nàng. Á Di cảm nhận mặt mình đỏ bừng như thể bị hai luồng tinh nhãn của Thiệu Ân nung nấu. Nàng bẽn lẽn nói:
- Dưong huynh uống rượu chứ?
Thiệu Ân gật đầu.
Nàng bày rượu ra sàn thuyền rồi nói:
- Để muội đi tìm ít thức ăn cho huynh dùng.
Thiệu Ân lắc đầu:
- Không cần đâu, chỉ cần nàng ngồi tiếp là đủ rồi.
- Muội sẽ bồi tiếp Dương huynh.
Á Di ngồi xuống đối diện với Thiệu Ân. Thiệu Ân chuốc rượu ra chén và nói:
- Nàng sao không hỏi tại sao tại hạ biết nàng ở đây mà tìm đến.
Á Di nhìn gã, lí nhí nói:
- Sao Dương huynh biết muội ở đây mà tìm đến?
- Phụ thân của nàng nói với huynh đó.
- Lão nhân gia cho huynh biết muội đang ở đây à?
Thiệu Ân gật đầu:
- Lão trang chủ còn nói nhiều hơn thế nữa.
Y nói rồi bưng chén rượu uống cạn. Chờ cho Thiệu Ân đặt chén xuống sàn thuyền. Á Di hỏi:
- Lão nhân gia đã nói gì với huynh.
Điểm một nụ cười, Thiệu Ân nhìn nàng, từ tốn nói:
- Nàng thử đoán xem, lão trang chủ đã nói những gì với huynh nào?
Sắc diện nàng ửng hồng, e lệ, nhỏ nhẻ nói:
- Muội sao biết được lão nhân gia nói gì với huynh.
- Huynh biết muội không nghe lão trang chủ nói gì nhưng muội có thể đoán ra những lời của lão trang chủ.
Thiệu Ân chuốc rượu vào chén. Á Di nhìn gã chuốc rượu với vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng.
Đặt tịnh rượu xuống bên chén, Thiệu Ân ôn nhu nói:
- Muội đoán ra được không?
Nàng cúi mặt nhìn xuống, lí nhí nói:
- Huynh có thể nói cho muội biết được không?
- Huynh sợ khi thốt ra những lời của lão trang chủ, mình sẽ không được ngồi đối ẩm với muội.
- Muội đâu dám thất lễ với huynh.
- Như vậy huynh mới dám nói.
Y bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Á Di nói:
- Lão trang chủ nói muội đang ở trên lâu thuyền này và chờ một người.
Nụ cười cầu tình sởi lởi lại hiện lên hai cánh môi của Thiệu Ân. Nụ cười của y quả là quyến rũ khiến cho Á Di phải ngây ngất ngắm nhìn. Nàng nhỏ nhẻ nói:
- Huynh đừng đoán, Á Di chờ Đổng Tiếu đó.
- Huynh biết muội chẳng bao giờ chờ gã. Với gã họ Đổng đó, muội chỉ hận nhiều mà thôi.
- Muội không thích Đổng Tiếu.
- Vậy muội chờ ai?
- Huynh đoán xem.
- Nếu không chờ Đổng Tiếu thì chỉ một người duy nhất muội chờ. Người đó chính là người đang đối ẩm với muội.
Sắc diện nàng đỏ bừng với những nét thẹn thùng của đóa tầm xuân chực chờ thời điểm nở ra để khoe sắc hương. Nàng nhìn Thiệu Ân:
- Sao huynh biết muội chờ huynh.
- Trái tim huynh mách bảo có một tiểu thư đang chờ mình.
- Không, lão nhân gia nói với huynh phải không?
- Nếu lão trang chủ mách bảo với huynh thì sao?
Y vừa nói vừa chuốc rượu ra chén. Bưng chén rượu, Thiệu Ân đưa đến trước mặt Á Di:
- Muội uống với huynh một chén chứ?
Nàng đón lấy chén rượu. Thiệu Ân nắm lấy tay nàng. Y nhìn vào mắt Á Di. Tiếp nhận ánh mắt của gã, Thục Á Di run bắn người. Nàng cảm nhận tất cả cảm xúc dạt dào tràn ngập trong tâm tưởng mình. Một thứ cảm xúc mơ hồ, một thứ cảm xúc mà nàng không thể lý giải được. Nhưng có một thứ mà Á Di cảm nhận rõ mồn một là luồng khí ấm ấm từ tay Thiệu Ân lan qua tay mình rồi biến thành cái gì đó khiến nàng bồi hồi run cảm.
Nàng nhìn gã:
- Dương huynh.
Nụ cười lại hé nở trên hai cánh môi Thiệu Ân như một lời gợi tình đối với Thục Á Di.
- Muội có chờ huynh không?
Nàng không đáp lời gã mà lại im lặng, chỉ gật đầu. Chỉ mỗi cái gật đầu thôi đủ để Thiệu Ân biết Á Di đang nghĩ gì, và đang chờ đợi gì?
Y nắm tay Á Di từ từ kéo nàng về phía mình.
Trong nàng nổi lên cảm xúc của niềm rạo rực mà không thể nào cưỡng lại sự mời mọc của Thiệu Ân. Làm sao nàng có thể cưỡng lại bởi trong nàng đã tơ tưởng và ấp ủ nhân dạng của Dương Thiệu Ân bao lâu nay rồi. Mặc dù hiện tại Á Di vẫn còn chút ngỡ ngàng ban đầu của một thiếu nữ vừa chớm bắt được tình yêu, vừa mới có xúc cảm trong buổi đầu đụng chạm với nam nhân, nhưng chính những cảm xúc đó lại tạo ra động lực nàng không cưỡng lại bản thân mình.
Nàng nhỏ nhẻ nói:
- Dương huynh, muội sợ Thiệu Ân bịt miệng nàng:
- Huynh biết muội đang nghĩ gì. Muội sợ huynh là gã tiểu nhân bỉ ổi sao?
Nàng lắc đầu:
- Muội không có ý niệm đó đâu, từ lâu muội đã luôn nghĩ đến Dương huynh rồi.
Thiệu Ân cầm lấy chén rượu trên tay nàng. Y uống một ngụm rượu, rồi từ từ cúi xuống.
Thiệu Ân nghe rõ tiếng đập thình thịch của trái tim Á Di. Cơ thể nàng nóng hổi với sự thẹn thùng pha trộn một thứ cảm xúc hồi hộp thật khó tả.
Thiệu Ân áp nhẹ môi mình vào môi nàng.
Hai cánh môi của nàng mới đầu còn chút ngỡ ngàng mím lại, thu nhãn đờ ra nhưng rồi theo một thứ bản năng vô hình mà Á Di không thể kềm chế được, để nó hé ra. Một dòng rượu từ miệng Thiệu Ân chảy qua miệng nàng. Rượu tràn ngập trong miệng nàng cùng với những cảm xúc khó tả. Nàng nuốt lấy từng giọt rượu được Thiệu Ân mớm cho đến khi nhủn hẳn người bởi sự tiếp nhận ấm áp, mềm mại khi lưỡi của người tình luồn sâu qua khe hở của đôi môi thiếu nữ.
Lần đầu tiên Á Di có được cảm xúc ngọt ngào này. Một thứ cảm xúc khiến cho tất cả kinh mạch trong nội thể nàng căng trào, những tưởng sắp bung ra. Nó vừa êm ái, vừa lạ lẫm đối với nàng, nhưng cũng rất ngọt ngào mà Á Di chẳng thể nào cưỡng được.
Khi Thiệu Ân cắt nụ hôn đó thì Á Di chỉ kịp nói:
- Muội muội yêu huynh.
- Huynh biết muội yêu huynh.
- Nhưng, huynh đừng xử tệ với muội.
Thiệu Ân gật đầu:
- Huynh yêu muội, huynh sẽ không tệ với muội. Huynh hứa.
Nói rồi lại áp môi vào môi nàng. Lần này thì nàng đã có một chút tự tin để tiếp nhận nụ hôn của Thiệu Ân. Nhưng không chỉ có nụ hôn thôi, đôi tay Thiệu Ân từ từ rà lên vùng thượng đẳng của nàng. Bàn tay gã đặt vào giữa đôi tuyết lê căng cứng của thiếu nữ. Sự đụng chạm đó khiến Á Di bủn rủn cả người. Nàng muốn gạt tay Thiệu Ân ra nhưng lại không có đủ nghị lực để làm điều đó. Sao nàng có đủ phòng vệ che chắn bản thân mình khi cảm xúc ngọt ngào của tình lang phủ khắp người nàng.
Tim Á Di chỉ muốn nhảy thót ra khỏi lồng ngực với cảm xúc ngọt ngào khôn tả. Cùng với cảm xúc đó là hơi nóng tỏa ra khắp người nàng tạo nên hương vị da thịt của một thanh nữ trong buổi đầu giao tiếp trong niềm khoái cảm ngọt ngào.
Người nàng cứ nhủn dần ra khi tay Thiệu Ân lần vào trong chiếc yếm và cuối cùng thì đặt hẳn lên vùng đồi non đầy sức sống trong buổi đầu của đóa tầm xuân chờ thời điểm khai hoa.
Đôi tuyết lê của Á Di chỉ muốn vỡ tung ra khi tay Thiệu Ân vuốt ve mơn trớn. Nàng có tất cả niềm đam mê lạ lẫm, một thứ cảm giác mà nàng không sao hiểu được hết, ngoại trừ một chút gì đó gọi là bồi hồi, pha trộn cảm giác ngây ngất tột cùng.
Nàng úp mặt, dúi vào ngực của Thiệu Ân để che giấu sự thẹn thùng của mình, vừa nhỏ nhẻ nói:
- Dương huynh, huynh đừng đối xử tệ với muội. Muội yêu huynh nhiều lắm Muội yêu huynh nhiều lắm.
Nàng thốt ra lời nói đó bằng tất cả sự dồn dập của mình.
Thiệu Ân xiết nàng chặt vào mình hơn. Y cảm nhận thể pháp của Á Di đang nhủn ra với những lần run rẩy.
Ghé miệng vào tai Á Di, Thiệu Ân nhỏ nhẻ nói:
- Huynh cũng yêu nàng lắm Huynh sẽ không đối xử tệ với nàng.
- Huynh thề với muội đi.
Thiệu Ân gật đầu:
- Huynh thề.
Y vừa thốt ra câu nói đó vừa lần tay từ từ xuống bên dưới. Thể pháp của Á Di nóng bừng khi nhận được cảm giác từ bàn tay của Thiệu Ân. Tim nàng đập mạnh hơn với nỗi hồi hộp, lần hồi hộp khi tay Thiệu Ân dịch nhẹ qua vùng hạ đẳng. Nàng biết nó đặt vào chỗ nào trên cơ thể nàng. Á Di muốn chụp bàn tay của Thiệu Ân lại nhưng cảm giác lẫn sự thôi thúc của con tim lại ngăn nàng. Cuối cùng thì nàng gần như buông lỏng toàn thân để trôi mình vào dòng xoáy dục tình đê mê ngọt ngào.
Cơ thể nàng căng ra như một quả bóng chực nổ tan khi nghĩ đến thời khắc nàng thay đổI từ một thanh nữ để trở thành một Dương phu nhân.
Chiếc lâu thuyền chao động, Thiệu Ân rút tay lại nhìn ra ngoài cửa khoang thuyền. Á Di hơi một chút sờ sửng trước thái độ của y.