Ngô Sơn có thói quen khi không có việc gì làm sẽ tìm Tần Duệ Minh kiếm chuyện. Chẳng hạn như lúc này.
Nhưng nếu như anh biết trước, anh tuyệt đối sẽ không mò tới vào hôm nay.
- Chủ tịch ở bên trong, thưa tổng giám đốc.
- Cảm ơn.
Ngô Sơn cười gật đầu ung dung bước vào. Thế nhưng cùng một người, anh bị ném gạt tàn hai lần.
- Duệ Minh, anh mới có kinh nguyệt à.
Đáp lại lời anh, một chiếc ghế bay tới.
Này, ai có thể nói cho anh biết đang có chuyện gì xảy ra được không, anh nhớ là mình không có làm gì lên tội mà.
- Không phải chị dâu không thỏa mãn anh?
Hẳn là không thỏa mãn đi!
Tần Duệ Minh ném nốt khay trà cuối cùng trong phòng, anh quay lại bàn ngồi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Cậu tới đây làm gì?
- Tới thăm anh. - Ngô Sơn gãi gãi đầu, xấu nói.
Tần Duệ Minh trừng mắt nhìn Ngô Sơn cảnh cáo.
- Cái câu trả lời này nghìn năm vẫn một, sao cậu không đổi câu khác đi.
Ngô Sơn cũng chưa nghĩ đến, hơn nữa có đổi không phải vẫn bị Tần Duệ Minh phát hiện sao? Vậy sao phải đổi?!
- Nếu cậu đã rảnh như vậy, vậy sang Châu Phi giúp anh khai thác kim cương, không đủ số lượng thì cậu cũng đừng có về.
Ngô Sơn khóc không ra nước mắt, anh vẫn chưa nói gì mà.
Vẫn là không nên chọc vào đàn bà tuổi mãn kinh càng không nên chọc đàn ông chưa được thỏa mãn.
***
Mấy ngày sau đó Tần Duệ Minh như cố tránh né cô.
Hỏi quản gia thì ông nói anh bận việc công ty, nhưng, anh thực sự bận?
Nghĩ đến anh ngày ngày ở công ty cùng cô thư kí tên Cúc gì đó kia, Hồ Anh Vũ lại thấy tức giận, trong lòng có chút khó chịu.
Anh, sẽ không ở sau lưng cô nén nút vượt tường đi!
***
Màn đêm dần buông xuống bao phủ từng ngóc ngách trên con đường lớn nhộn nhịp, tiếng lá cây xào xạc hòa cùng tiếng nói cười như một bữa tiệc của thiên nhiên hài hòa.
Dưới vùng trời về đêm, vũ trường FC nổi bật giữa chốn thành thị xa hoa mà rộng lớn.
Ngô Sơn đau lòng nhìn ông anh trai mà chẳng nói được gì.
- Anh vẫn muốn uống tiếp à?
Tần Dyệ Minh không nói mà chỉ lẳng lặng rót rượu.
"Lại thế rồi."
Ngô Sơn chỉ có thể lắc đầu, anh ngửa cổ, một hơi tu cạn sạch chai rượu mới.
***
Hồ Anh Vũ thức đến 1h sáng để đợi Tần Duệ Minh về.
Khi cô gần như ngủ gật thì bên ngoài vang lên những tiếng đập cửa rồn dập.
Biết là anh, Hồ Anh Vũ vội chạy ra nở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, khi Hồ Anh Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì Tần Duệ Minh đã đổ gục hoàn toàn trên vai cô.
Hồ Anh Vũ vừa sửng sốt vừa bất ngờ, cô ôm lấy anh khẽ trách.
- Duệ Minh, anh đã đi đâu, sao anh lại uống nhiều vậy?
Đáp lại lời cô chỉ có sự im lặng.
Hồ Anh Vũ biết anh đã say nên chỉ đành dìu anh vào phòng.
Anh rất nặng, phải khó khăn lắm cô mới đưa anh được đến bên giường.
Để Tần Duệ Minh nằm đó, Hồ Anh Vũ xuống nhà kêu người pha cho anh một ly nước giải rượu.
Cầm chiếc cốc nước gừng trên tay, tâm trạng cô đan xen nhiều cảm xúc.
Thì ra lúc anh uống rượu lại khó bảo tới vậy.
Đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, Hồ Anh Vũ gần như kiệt sức.
Đứng từ trên cao nhìn cái người vẫn đang say sưa ngủ, cô chợt nhận ra mình đã thích anh từ lúc nào không hay.
Cô không biết mình đã duy trì tư thế đó trong bao lâu, phải đến khi anh cựa quậy người khó chịu cô mới bừng tỉnh.
Vừa định quay người rời đi, chợt một bàn tay đưa ra kéo cô ngã nhào vào lồng ngực.
Bị đau Hồ Anh Vũ nhăn mặt tìm cách đứng dậy, nhưng bàn tay Tần Duệ Minh đặt ở eo cô không chịu thỏa hiệp.
Bất ngờ Tần Duệ Minh lật người đè chặt cô dưới mình. Hàng mi dài khẽ rung nhẹ rồi từ từ mở ra.
Dưới cơ thể anh, Hồ Anh Vũ đầu óc quay cuồng, nhưng dù cô đã làm đủ mọi cách cũng không sao làm Tần Duệ Minh nhúc nhích.
Hồ Anh Vũ lần này không có phản ứng dữ dội. Bởi cô hiểu và chỉ đơn giản là trái tim cô muốn vậy.
Cô không muốn dối lừa bản thân mình nữa.
Cô yêu anh!
Tần Duệ Minh hôn càng lúc càng nhiệt tình, anh một tay đỡ lấy eo cô, tay kia đưa ra lần sâu vào trong lớp váy ngủ, nhanh nhẹn nhưng cũng rất tỉ mỉ vuốt ve vuốt ve làn da mềm mịn của cô.
Hồ Anh Vũ run lên nhè nhẹ, khuôn mặt ửng đỏ, cả người nóng bừng.
Tần Duệ Minh láu lỉnh cắn nhẹ vào cổ Hồ Anh Vũ, chiếc lưỡi trợn mượt theo cổ cô đi sâu xuống phía dưới.
- Soạt!
Chiếc váy trên người cô bị Tần Duệ Minh nôn nóng xé bỏ. Cả cơ thể cô trần trụi phơi bày trước mặt anh. Cơ thể cô trắng ngần hiện ra, mắt Tần Duệ Minh sáng lên, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dài.
Chiếc lưỡi anh mềm mại, ẩm ướt đùa giỡn với cô.
Anh gỡ bàn tay đặt ở eo Hồ Anh Vũ ra di chuyển lên trên đôi gò má cô, tay kia trườn sâu xuống phía dưới, rò rẫm, tách hai chân cô ra.
Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp, cùng với đó là sự cảm nhận mạnh mẽ khi được cùng anh hòa làm một.
***
Ánh nắng ban mai xuyên qua những áng mây buổi sớm, chiếu rọi vào đôi mắt bồ câu xinh đẹp.
Hồ Anh Vũ theo thói quen đưa tay che mắt, hàng mi dài chậm rãi hé mở.
Sáng rồi.
Cô vừa định cử động người, một loại đau đớn thấu xương bất ngờ ập tới.
Đưa tay nâng nhẹ tấm chăn nên, đoạn, cô nghiêng đầu nhìn khoảng trống bên cạnh.
"Có khi nào, giờ anh lại đang ở bên cạnh cô nàng thư kí xinh đẹp của mình?"
Vừa định xuống giường đến công ty tìm anh, thì anh lại đột nhiên xuất hiện.
Cách cửa phòng tắm bị mở ra, Hồ Anh Vũ theo bản năng nhìn lại, khuôn mặt ngay lập túc ửng đỏ.
Tần Duệ Minh từ phòng tắm bước ra, trên người anh chỉ cuốn độc một chiếc khăn tắm. Trông thấy cô, anh mỉm cười dịu dàng.
- Vợ tỉnh rồi sao?
Hồ Anh Vũ cúi gầm mặt gượng ngùng gật đầu.
Nhận thấy Tần Duệ Minh đang bước tới, cô vội kéo chăn che kín người.
Tần Duệ Minh mỉm cười bước đến, anh di chuyển ánh nhìn từ mặt cô xuống vùng trước ngực, hai mắt phát sáng
Hồ Anh Vũ theo bản năng lùi vào góc tường, hai tay ôm khư khư trước ngực.
Tần Duệ Minh trông vậy lại càng thích thú, anh nhẻo miệng cười, ranh ma tiến sát gần cô hơn.
Hồ Anh Vũ sợ hãi muốn trốn chạy liền bị Tần Duệ Minh giữ chặt lấy eo, mắt anh sáng lên, đoạn cúi đầu nghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Sờ cũng sờ rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, em còn ngại cái gì.
- Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, mời ông chủ và phu nhân xuống dùng bữa.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng nói của quản gia Hạ.
Mặt Hồ Anh Vũ biến sắc.
Lợi dụng lúc Tần Duệ Minh mất đề phòng, cô liền đẩy anh ra rồi phi như bay vào phòng tắm.
Sau cánh cửa khép chặt, cô nghe rõ ràng từng hồi cười thích thú của Tần Duệ Minh vang vọng.