Randall choàng tỉnh, tầm nhìn mờ mịt cùng với cơn choáng váng sau hôn mê chậm rãi tản đi. Hắn bảo trì nhịp thở, giả bộ như vẫn đang chìm trong hôn mê, hai mắt híp híp, chỉ để lộ ra một cái khe rất nhỏ đủ để quan sát tình hình hiện tại. Randall khẽ động, liền nhận thấy cổ tay lẫn cổ chân đều bị trói lại bằng đai nịt vô cùng kiên cố, đai nịt còng tay bằng da được siết chặt, chặt chẽ cố định thân thể hắn. Dưới thân có vẻ là một loại giường bọc da, Randall nghiêng đầu, hắn nhìn thấy một người đàn ông tiến về phía này, một thân quần áo bình thường khiến hắn khó có thể đoán được thân phận.
Có tiếng nói chuyện cực khẽ truyền lại.
“Đã khám cho hắn rồi à...”
“Vâng...trạng thái không quá tốt...”
"... Chúng ta có... Lợi thế..."
Đồng tử giấu dưới mí mắt của thanh niên tóc vàng khẽ chuyển động, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm đối sách.
Chủ nhân của một trong số mấy giọng nói đứng cách hắn không xa, gã ra lệnh: “Tiêm cho hắn thêm một liều thuốc an thần đi.” Chắc gã là chỉ huy của đám người này, gã dứt lời liền có người tiến lên, xúc cảm khi lớp cồn khử trùng lành lạnh chạm vào da ngay lập tức truyền đến.
Hai mắt hắn từ từ mở ra.
“Hửm? Không biết các vị mời tôi đến nơi này là có chuyện gì?”
Thanh âm của hắn khàn khàn ám muội, mang theo một loại cảm giác biếng nhác nhàn hạ, tựa như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Một gã người Nga bước nhanh lại đây, hoàn toàn không để tâm đến việc Randall chỉ vừa mới tỉnh, thoăn thoắt kiểm tra đồng tử của thanh niên tóc vàng, tiếp đó lại nhét một cái ống nghe lạnh băng vào ngực Randall, im lặng lắng nghe một hồi. Cái lạnh khiến khóe miệng Randall hơi trầm xuống, trong mắt vẫn còn đọng lại một ít tàn ảnh vàng cam từ ánh đèn kiểm tra.
Hắn nhếch khóe môi, để mặc cho người kia kiểm tra thân thể của mình. Đã mất công trói hắn lại đây thì tất nhiên sẽ cho hắn một lời giải thích hợp lý. Một tia lãnh khốc xẹt qua trong đồng tử xanh biếc, thế nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn là một bộ biếng nhác như cũ.
Vị bác sĩ người Nga kia kiểm tra xong liền quay sang nói nhỏ với nam nhân đứng bên cạnh vài câu, Randall khẽ híp mắt.
Nam nhân trước mặt là người Trung Đông, ăn diện vô cùng bình thường, ánh mắt nhìn qua có chút âm trầm. Thanh niên tóc vàng nhướn mày, hắn nhìn đối phương tiến về phía mình.
“Hy vọng cậu thích lần gặp mặt đầu tiên này của chúng ta tại nước ngoài, đặc công Randall.”
Phát âm tiếng Anh của y mang theo âm điệu đặc trưng. Nụ cười trên mặt Randall không hề thay đổi, đồng tử lại thoáng co rút. Hắn tính nhún vai, nhưng trói buộc trên người khiến động tác đơn giản này trở nên vô cùng khó khăn. Hắn nhìn đối phương, trong mắt không một gợn sóng. Gã Trung Đông trước mặt nở nụ cười: “có vẻ cậu cũng khá kinh ngạc nhỉ, đặc công.”
Randall liếm môi, hắn đáp: “Lần đầu gặp gỡ, được đón tiếp thế này quả thực khiến tôi mở mang tầm mắt.” Hắn giật giật thân thể, đai nịt nơi cổ tay siết ra một vết đỏ ửng.
Gã Trung Đông nói: “Mong cậu có thể tha thứ cho hành động bất đắc dĩ này của chúng tôi, chẳng qua là để đề phòng bất trắc mà thôi, dù sao thì cậu cũng là Breakpoint mạnh nhất của CIA.”
Đuôi lông mày Randall khẽ nhíu: “Tôi có thể hỏi làm thế nào ngài biết đến thân phận của tôi không?” Hắn dừng lại một hồi, như vừa chợt nhớ tới cái gì, lại nói tiếp: “À đúng rồi, có việc này phải nói cho các vị, thật đáng tiếc, nhưng tôi đã không còn làm việc cho CIA nữa, nếu các vị muốn dùng tôi để uy hiếp Bộ chỉ huy đặc biệt, chỉ sợ là cũng không tốt lắm đâu.”
Gã người Trung Đông trầm ngâm quan sát Randall: “Đặc công Randall thực sự đã rời khỏi CIA sao?” Gã nở một nụ cười ái muội, “Vậy cũng thật đáng tiếc.”
Randall nhìn tươi cười trên mặt đối phương, một loại dự cảm xấu chợt dâng lên trong lòng hắn.
“Đứa bé trong bụng cậu chính là một cái lợi thế lớn kia mà.”
Đồng tử xanh lam co rút.
Gã Trung Đông hơi nheo mắt, ánh mắt gã cẩn thận quan sát biểu tình của Randall, trên mặt lại lộ ra tươi cười khó có thể nhận thấy. “Ồ, xem ra đặc công Randall có vẻ cũng không hoàn toàn hiểu rõ thân thể của chính mình.” Gã nói, trong mắt là đắc ý cùng âm hiểm: “Bất ngờ không?”
Randall khép mắt rồi chậm rãi mở ra.
—— Như vậy tất cả đều có thể giải thích, bệnh trạng đáng ra chỉ xuất hiện vào kỳ phát tình, thiên tính lúc nào cũng trong trạng thái rục rịch, và cả những cơn đau dai dẳng không ngưng.
Não bộ chỉ cần hơi động đến liền trở nên đau đớn tựa như bị hàng ngàn con voi dẫm đạp, một cái suy nghĩ vọt lên khỏi những cơn choáng váng, dần dần trở nên rõ ràng.
Tuyệt đối không được. Đứa bé này, nó không nên tồn tại.
Trong lòng Randall rối như tơ vò. Hắn là Omega, Omega sẽ động dục, sẽ bị Alpha dấu hiệu cùng chiếm hữu, sẽ không nhịn được mà sinh ra quyến luyến cũng như dục vọng với người dấu hiệu mình, sẽ vì người đó mà sinh dục hậu đại. Randall hiểu rõ điều này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tất cả những thứ ấy sẽ có ngày xảy ra với mình.
Hắn quá cường hãn, cường hãn đến mức bất chấp tất cả mà đương đầu với vận mệnh của chính mình, nhưng hắn lại quên mất thiên tính vẫn ẩn ẩn tồn tại kia, để giờ trở thành cá lọt lưới.
Bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông tóc đen, hắn khát vọng có được người ấy còn hơn cả khát vọng trở nên ngày càng cường đại. Hai chữ cô độc trước giờ luôn là thứ khiến người sợ hãi.
Một hình ảnh ánh bạc xẹt qua trong đầu Randall, hắn nhớ tới chiếc nhẫn trên tay Bruce, kỳ quái chính là, hẳn cũng không hề cảm thấy khổ sở. Hình ảnh kia chỉ chợt lóe rồi vụt tắt, sau đó một hình ảnh khác lại hiện lên – ánh mắt nâu trầm của Bruce. Ánh mắt ấy, mỗi một khắc hắn chật vật bất kham, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy. Trưởng quan hẳn sẽ không thích bộ dáng yếu đuối của hắn lúc này, bởi vì sợ hãi mà không dám thẳng thắn đối mặt với một thứ sẽ xảy đến trong tương lai gần.
Một sinh mệnh nhỏ bé.
Hai mắt thanh niên tóc vàng mất đi tiêu cự, hắn nhìn chằm chằm trần nhà, tựa như trên mảng trần bẩn thỉu đó là kiệt tác thế giới đáng để cẩn thận ngắm nghía.
Hắn thích những thứ có sức sống mạnh mẽ, cũng thích tiêu xài hoang phí sinh mạng của bản thân. Hắn nhớ tới đứa nhỏ tóc nâu mới gặp cách đây mới giờ trước, từng sợi tóc mềm mại của bé cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, tinh nghịch lè lưỡi liếm lớp kem bị chảy sắp rơi ra khỏi ốc quế. Ánh nắng xán lạn rực rỡ trên bầu trời quảng trường cung điện khiến sự vật xung quanh cũng trở nên bừng bừng sức sống.
Hắn chìm trong hắc ám đã từ rất lâu rồi, lẽ dĩ nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi những thứ xinh đẹp mỹ lệ lộng lẫy đến chói mắt.
Randall nhớ tới màu da có phần tái nhợt của vị trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt, người đàn ông kia mới là chân chính sống trong hắc ám, thậm chí y còn hình dung được bản thân y sẽ có ngày chôn thân trong chính cái hắc ám này, thế nhưng, Randall nghĩ, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lôi Bruce ra phơi nắng đâu.
Ai mà không thích ánh dương.
Gã Trung Đông cười tủm tỉm nhìn thanh niên tóc vàng bị trói gô trên chiếc giường da đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, gã nhìn thấy kinh ngạc trên mặt đối phương, nhưng trong nháy mắt lại không tìm ra được thêm điều gì khác thường, khiến gã không khỏi nghi kỵ căng thẳng trong lòng.
Randall James là đặc công cường hãn nhất, cũng là kiệt tác xuất sắc nhất trong kế hoạch Breakpoint của Bộ chỉ huy đặc biệt CIA, tầm quan trọng của hắn với Bruce Stewart đủ để cho trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt bất chấp mọi quy định của CIA mà điều động hai phi cơ đánh bom không người lái, phá hủy tổng bộ “Hắc sa” (do CIA dàn dựng) tại Trung Đông, cũng đủ để cho người đàn ông nổi danh thủ đoạn dứt khoát, lãnh khốc vô tình kia đồng lòng cùng hắn núp đây trốn đó trong phiến sa mạc rộng lớn nọ —— Quả thực là một đối tượng có giá trị uy hiếp vô cùng to lớn. Thế nhưng thật không ngờ đến, Omega này hiện tại đã mang thai. Bất luận đứa trẻ là của ai đi chăng nữa thì đây vẫn là một tấm bùa hộ mệnh lòe lòe phát sáng.
Randall biếng nhác mở miệng, “Mấy người đã ngu xuẩn đến độ tính dùng tôi để uy hiếp Bruce Stewart, thì ít ra cũng phải cho tôi biết lai lịch của mấy người chớ?” Hắn đã khôi phục về bộ dáng ngạo nghễ bất cần đời, mặc dù hiện tại nhúc nhích một ngón tay cũng là việc vô cùng khó khăn. Thuốc an thần liều cao tác động lên thần kinh Randall không nhỏ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cơn đau đã dần trở nên quen thuộc dưới bụng đang dần trỗi dậy, Randall khẽ hít sâu —— Nhóc con muốn cảnh báo hắn đấy à?
Đau đớn giúp thần chí hắn trở nên thanh tỉnh không ít. Đưa ra quyết định cũng nhanh gọn không hề do dự đắn đo. Thứ Randall James hắn muốn, nhất định phải đoạt được. Cho dù quá trình thống khổ lại dài đằng đẵng, cũng không thể thay đổi cố chấp cùng kiên định trong hắn. Randall âm thầm trù tính —— hắn không thể bị đám người này nắm trong tay —— nhất là khi trong bụng hắn còn có một sinh mệnh đang chậm rãi thành hình. Hắn lại càng không thể trở thành công cụ dùng để uy hiếp Bruce, trời mới biết hắn lọt vào tay nam nhân tóc đen sẽ có kết quả thế nào. —— Lại càng không thể để cho Bruce Stewart biết sau khi bị một đặc công nửa cưỡng chế xảy ra quan hệ , bọn họ liền có con.
Randall vốn có lòng tham không đáy, hắn khát vọng Bruce, khát vọng biến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, khát vọng những ngày tự do hoành hành, lúc này đây bị buộc trở thành một món đồ để uy hiếp Bruce, tuyệt không phải phong cách của hắn.