Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega

Chương 1: Đặc công là một Omega

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Toàn bộ chữ đen trong chương truyện đều là của tác giả)

Tác giả: A Hắc Tang A 

Edit: Míu

Beta: MarS

Tháng 1, Alaska.

Thung lũng bị bao phủ bởi tuyết trắng, vắng lặng như chết, chính giữa thung lũng là một cái hồ vẫn chưa hoàn toàn đóng băng, từng phiến băng rời rạc trôi nổi trên mặt nước màu xanh lam, nhiệt độ không khí dưới 0.

Một con đại bàng tuyết đậu trên tảng đá cạnh hồ, con mắt màu hổ phách cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Nước chảy “Ào” một tiếng, có người từ trong mặt hồ tràn đầy vụn băng mãnh liệt nhô đầu lên, giống như thình lình xuất hiện, đập tan sự yên lặng trong thung lũng này, con đại bàng tuyết kia dồn sức vỗ cánh bay lên.



Đôi mắt xanh lam nhìn chăm chú con ác điểu bay về phía không trung, nó vọt thẳng lên bầu trời, từ một dải xanh thẳm kẹp giữa thung lũng dần dần biến thành một chấm nhỏ màu xám, chậm rãi biến mất.

Thanh niên nhìn theo bóng con đại bàng tuyết kia cho tới khi nó hoàn toàn biến mất, dường như lúc này mới chợt nhớ tới tình cảnh của mình. Hắn bắt đầu vỗ nước, hai tay sải ra, bơi về phía bờ hồ.

Thời tiết rất lạnh, gần như ngay cả hơi thở cũng ngưng tụ thành băng.

Thanh niên lõa thể, da của hắn trong nước hồ lạnh như băng lộ ra màu sắc tái nhợt, môi thâm tím bất thường, song động tác lại cực kỳ tiêu chuẩn, hắn bơi như một con cá đối trong nước, di chuyển rất nhanh về phía bờ hồ, phía sau thậm chí không có bọt nước. Tất nhiên bản thân hắn cũng là một con “cá đối” đủ mạnh mẽ và cường hãn, ít nhất sẽ không bởi vì nhiệt độ này mà bị đông cứng trong băng, không thể động đậy giống như tiêu bản thí nghiệm.

Chỉ nửa phút sau, thanh niên đã đến bờ hồ.

“Shit!” sau khi lên bờ động tác của hắn rõ ràng chậm đi rất nhiều, giá lạnh tựa hồ cuối cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng lên người hắn, hắn vấp phải đá sỏi cạnh hồ, thân mình lảo đảo một chút, lung lay hai bận mới khó khăn ổn định được thân thể. Hắn dùng thanh âm khàn khàn mắng một câu. Rồi lại chống gối thở dốc hai giây, tiếp đó đi nhanh lên bờ, bàn chân trần giẫm lên đá vụn sắc nhọn.

Toàn thân hắn trần trụi, chỉ có duy nhất một chiếc đồng hồ thể thao kiểu dáng phổ thông đeo trên cổ tay phải, thân thể trần trụi hoàn mỹ vô khuyết, đường cong cơ bắp triển lộ ra ngoài như toát lên sức sống, phô ra vẻ nam tính kiện mỹ và cường tráng săn chắc, làn da thanh niên trái ngược với hình thể của hắn, trắng nõn cực kỳ, mà điều này khiến cho người khác càng dễ dàng chú ý đến vết sẹo thật lớn kéo dài từ dưới ngực đến phần eo. Vết sẹo màu xám nhạt, xem ra đã khép miệng từ lâu, nhưng cũng không khó để người ta tưởng tượng ra khung cảnh máu tươi đầm đìa khi đó. Nước lạnh theo da hắn chảy xuống dưới, bởi vì vết sẹo kia mà uốn lượn thành một quỹ đạo kỳ quái.

Hoặc hắn là kẻ điên, hoặc hắn là một chiến sĩ.

Hoặc là cả hai.

Bên hồ có một góc nhỏ khuất gió, phía trên có mỏm đá nhô ra, xung quanh rải rác vài tảng đá lớn, hình thành bức chắn tự nhiên, trong không gian chật hẹp là một đống củi, cùng một balo dã ngoại rất lớn, cạnh đó có đặt một cặp lồng dã chiến làm nóng lập tức, ngoài ra không còn gì khác. Hiển nhiên đây là nơi ở tạm thời của thanh niên này.

Thanh niên lảo đảo lách qua khối đá lớn trở lại “nơi ở”. Hắn khom thắt lưng từ trong balo móc ra một cái bật lửa, chất đống củi rồi nhóm lên, run cầm cập nhặt lên một tấm thảm cũ khoác ở trên người, sau đó chậm rãi đến ngồi gần đống lửa.

Hắn lắc lắc đầu, giống hành động mà một chú chó lớn hay làm, bọt nước lạnh như băng từ mái tóc vàng của hắn bay ra bốn phía, nhìn qua có chút chật vật.

Nhưng vẫn được tính là anh tuấn.

Thanh niên này không chỉ có dáng người đẹp, dĩ nhiên, còn có khuôn mặt có thể làm không ít cô nàng say mê. Đường nét như điêu khắc trên khuôn mặt toát ra vẻ nam tính đặc biệt kiên nghị và anh tuấn, chưa kể đôi mắt xanh biếc làm hắn thoạt nhìn nhu hòa thêm vài phần, nếu muốn, bạn có thể đem hắn tưởng tượng thành vương tử ôn nhu thâm tình lại cường đại trong phần lớn giấc mộng của các cô gái. Nhưng giờ khắc này ngoại trừ vì rét lạnh mà mím chặt môi, mặt hắn không hề đổi sắc.

Ngọn lửa ấm áp rốt cục cũng làm dịu lại cơn run rẩy và cứng ngắc mất tự nhiên của hắn, thanh niên quăng thảm ra, đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhập vào đó vài con số, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo.

Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh lửa trong “chỗ lánh nạn” cũng bập bùng rồi dần tắt hẳn. Xa xa truyền đến tiếng kêu của động vật cỡ lớn. Thanh niên ngồi bên cạnh đống lửa, hưởng thụ một khắc ấm áp cuối cùng, sau đó mặc cho ngọn lửa lụi đi. Hắn trải ra túi ngủ mỏng đến đáng thương, chui vào trong. Chỉ còn lại một vài sợi tóc vàng lộ ra bên ngoài, gối lên một khối đá bằng phẳng.

Màn đêm Alaska buông xuống.

Nước Mỹ, Langley. Trụ sở bí mật đặc công CIA.

“Thu thập số liệu thành viên hoàn tất.”

“Bắt đầu phân tích.”

Không ai có thể nhận ra trong cái nhà xưởng bỏ hoang lâu năm, thiếu tu sửa còn cũ nát kinh khủng này lại ẩn giấu huyền cơ. Cổng lớn khóa xích gắt gao đóng chặt, có điều cánh cửa đúc bằng thép tinh luyện phía cuối một đoạn hành lang thật dài mới thật sự là cửa vào.

Phần khung nóc nhà trên cao còn có thể nhìn ra dấu vết của nhà xưởng, thực ra, khu phân xưởng này đã từng được sử dụng để sản xuất máy tiện*, nay đã trở thành phòng thí nghiệm bí mật của tổ chức tình báo và gián điệp tối mật nhất nước Mỹ. Màn hình máy tính, máy móc, thiết bị tinh vi phát ra ánh sáng huỳnh quang, chiếu lên mặt vài người đứng ở cầu thang lầu hai, lộ ra biến hóa bất thường.

“Tình huống hiện tại của đặc công James?”

Đặt câu hỏi là một người mặc áo bành tô màu đen, thân hình rất cao, dáng người hơi gầy. Trên mặt y không một chút cảm xúc, chỉ có ánh mắt nâu sẫm nhìn vào màn hình chủ rất lớn cách đó không xa.

Năm bức ảnh chân dung của năm người được hiển thị trên màn hình, phía dưới là số thứ tự cùng danh hiệu.

Trong số đó chỉ có duy nhất người thứ ba là tóc vàng, mắt xanh, đuôi mắt cong lên một biên độ rất nhỏ làm hắn thoạt nhìn như đang cười, nhưng môi lại mím thật chặt.

Phía dưới là tên.

Randall James.

Có người thấp giọng trả lời: “Huấn luyện cực lạnh dành cho no.3 vẫn tiến hành bình thường, thông số cơ thể đã gửi về.”

Nam nhân đặt câu hỏi “Ừm” một tiếng, y đưa mắt nhìn mấy gương mặt trên màn hình một lần nữa, nói: “Đẩy nhanh tiến độ các hạng mục trong “Commandos’ Breakpoint”, nửa tháng sau kiểm tra đánh giá theo thông lệ, ngoài ra, Randall James ba ngày sau đến tổng cục, tiếp nhận nhiệm vụ.”

Đối phương sửng sốt một chút, rất nhanh đã che giấu đi, trả lời: “Rõ, thưa trưởng quan.”

Nam nhân mặc áo bành tô đen rất nhanh liền rời đi.

Thật ra Randall căm ghét mùa đông, càng mẹ nó căm ghét huấn luyện chịu lạnh.

Hắn vẫn luôn không chịu được lạnh, sau phẫu thuật tật xấu này lại càng thêm nghiêm trọng, nhiệt độ dưới 0 khiến hắn cảm thấy máu mình có lẽ cũng bị đông lại luôn rồi.

Nhưng “căm ghét” không phải nhiệm vụ của hắn. Hắn là một đặc công, bên trên truyền lệnh gì, phải đi làm cái đó.

Mùa đông Alaska không phải mùa thích hợp cho “sinh tồn dã ngoại”. “Đáng lẽ một Omega không nên bị đối đãi như vậy.” Randall nói thầm một câu. Hắn chớp chớp đôi mắt xanh, sau đó quay về phía mặt hồ lặng như gương lộ ra một nụ cười hơi ngả ngớn. Khuôn mặt thanh niên anh tuấn, cười rộ lên như vậy, lại phảng phất hương vị quyến rũ đến kì lạ.

Không sai, đặc công Randall chính là một Omega, tuy rằng nhìn qua thì có vẻ không giống lắm. Nhưng, cho dù hiện tại hắn có giống người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống thì vẫn không thể che đậy thiên tính Omega. Hắn có thân thể cùng tứ chi thon dài, bao trùm là cơ bắp có được bởi chiến đấu và rèn luyện, lại vẫn xinh đẹp như trước. Hắn biết hương vị trên người mình có thể khiến cả tá Alpha không thể dời mắt.

Randall chưa bao giờ lưu tâm đến việc thừa nhận mình là một Omega. Khi một người bị giao cho thiên tính nào đó, thì sẽ không có cách nào phản kháng. Bạn chỉ có thể chấp nhận nó, với người thông minh một chút thì, họ lợi dụng thiên tính.

Một Omega có thể làm được đặc công là chuyện người thường khó có thể tưởng tượng. Randall rất vừa lòng với nghề nghiệp của mình.

Randall hít một hơi thật sâu, sau đó ngụp dưới nước lặn xuống.

—— Đầu năm nay ăn một bữa cơm trưa cũng cần phải đem mạng ra cược. Thời điểm thanh niên từ trong nước hồ lạnh buốt nhô đầu lên hít thở từng ngụm lớn đã nghĩ như vậy. Trong tay hắn là một con cá chuối trơn trợt xui xẻo bị tóm, sau đó bơi về phía bờ hồ.

Cá nướng không có gia vị cũng chẳng phải món gì ngon, nhất là khi bạn phải ăn món đó trong cả một tháng trời ròng rã. Randall nuốt xuống miếng thịt cá khiến hắn buồn nôn kia, rùng mình một chút. Hắn nâng cánh tay lên.

Trên cổ tay phải thanh niên đeo một chiếc đồng hồ thể thao kiểu dáng phổ thông, hắn ấn xuống một cái nút trên mặt đồng hồ, vỏ plastic không thấm nước bật ra, hắn đổ ra hai viên thuốc màu trắng từ nơi đáng ra phải là bánh răng đồng hồ. Randall nhíu mày một chút, sau đó ngửa cổ đem chúng nuốt xuống.

Nghe được tiếng máy bay trực thăng từ khoảng cách 200 thước, cước bộ Randall hơi ngừng một chút. Thanh niên bước nhanh hơn, hắn nhanh chóng lách vào những vách đá sau cự thạch, đem bản thân che giấu đi.

Máy bay trực thăng lơ lửng trên bờ hồ, khiến tuyết đọng trên mặt đất bị thổi bay tứ tung.

“Gọi Breakpoint no.3, gọi Breakpoint no.3, đây là Hawk, tổng cục hạ lệnh cho anh quay về căn cứ, tiếp nhận nhiệm vụ.”

Randall hừ một tiếng: “Một đám ngu xuẩn.”

Hắn xách cái balo cỡ lớn kia lên, từ phía sau mỏm đá nhảy ra.

Tiếng ầm vang khi máy bay hạ cánh rốt cục cũng khiến thanh niên đang biếng nhác ngồi kia duỗi thắt lưng, ngồi thẳng thân thể, bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ khiến hắn thoạt nhìn cả người vô hại. Cơ bắp giấu dưới lớp áo bông dày cộm dần thả lỏng, Randall nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nheo mắt lại, lười biếng mà quan sát xung quanh.

Phòng chờ sân bay người đến người đi, thanh niên tóc vàng đứng ở chỗ máy bay hạ cánh nhìn dáo dác, trên mặt dường như còn mang theo chút mệt mỏi cùng mờ mịt sau một chặng bay dài.

“Breakpoint no.3?”

Một người mặc tây trang đen đi tới, ngữ khí nho nhã lễ độ.

Randall nhướn mày liếc gã một cái, bộ dáng nhìn kiểu nào cũng tràn ngập kiêu ngạo.

Tây trang đen mặt không đổi sắc, tất nhiên đã đem phản ứng của Randall xem như nghiệm chứng thân phận. Gã vươn tay làm tư thế “mời”: “Xe đón ngài ở bên ngoài, đi theo tôi.”

Randall cười đến lộ răng nanh, “Từ khi nào CIA lại thích bắt chước người Anh vậy?” Hắn đi theo tây trang đen ra khỏi phòng chờ, bên ngoài đỗ một chiếc xe Land Rover màu đen. Giọng thanh niên bỗng chốc thay đổi: “Có phải còn muốn mang bịt mắt gì đó hay không?”

Người mặc tây trang đen cũng không đáp, chỉ mở cửa xe cho hắn. Randall vui vẻ cười thầm trong lòng, mỉm cười ngồi vào xe.

Ô tô màu đen không tiếng động khởi động.

Đoạn đường hai mươi phút xe đi gần mất nửa giờ. Randall cười cười, dùng ngón tay vẽ một đường cong trong lòng bàn tay, lần thứ mười bảy.

Chiếc Land Rover đen rốt cục cũng chạy tới đích đến cuối cùng. Cửa rào sắt màu đen ầm ầm mở ra, lính đặc chủng hai bên súng vác vai, đạn lên nòng mặt không đổi sắc nhìn chăm chú lái xe, vài giây sau ánh mắt lại dời đi nơi khác, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Randall ngồi ở ghế sau.

"Y" ở chỗ này. Randall ngay cả hỏi cũng lười.

Nơi này không phải tổng cục CIA tại Langley. Không có cao ốc, không có chính khách cùng quân nhân cấp cao ra ra vào vào, chỉ có binh sĩ, đặc công, cùng một đám nhân viên kỹ thuật biết giữ im lặng. Tên khoa học là nơi bố trí hành động cho đặc công bí mật của CIA.

Thông thường thì một đặc công trở về đưa tin sẽ không có “đãi ngộ” như vậy, nói thẳng ra thì nơi này cũng không đáng để một đám Delta Force (lính đặc chủng lục quân Mỹ) tăng cường canh giữ chặt chẽ,  —— Ngồi sau cửa kính xe cũng có thể ngửi thấy mùi vị Alpha phảng phất.

Đặc công thì không cần bảo hộ, “đại nhân vật” nào đó mới cần.

Xe dừng lại trước một khu nhà xưởng. Randall từ ghế sau nhảy xuống, hắn còn mang theo balo cỡ lớn kia của mình, nhìn qua giống như khách du lịch đi nhầm vào khu vực cấm.

Tây trang đen vòng qua đầu xe đi về phía hắn, “Breakpoint no.3, xin hãy để toàn bộ vũ khí ở lại.”

Randall cười tủm tỉm mà gật đầu, “Tôi biết, tôi biết.” hắn đem súng lục giắt phía sau lưng quần Brooklyn rộng thùng thình giao cho tây trang đen. Nhìn đối phương không có ý định rời đi, lại khom lưng xuống, từ ống giày rút ra dao găm ném cho đối phương, nhún vai: “Tôi có thể đi vào chưa?”

Nhưng khi nam nhân tóc vàng định đi qua thiết bị an ninh thì âm thanh báo động lại réo ầm lên.

Randall nhếch khóe miệng, hắn giơ hai tay lên giữ nguyên tư thế đứng yên tại chỗ không động, xung quanh là bốn thủ vệ dùng súng trường đột kích chĩa về phía hắn, trong mắt trừ bỏ lãnh khốc máy móc cùng cảnh giác ra thì không còn gì khác.

Một người dẫn đầu mở miệng: “Xin giải trừ vũ khí, thưa ngài.”

Randall duỗi chân thò vào cửa kiểm tra an ninh kia, “Chỉ là đinh sắt nhỏ trong gót giày mà thôi, đừng nhạy cảm như vậy.”

Nam nhân cởi quần bò, động tác này vô tình lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài của hắn.

Binh sĩ khó hiểu nhìn thêm vài giây. Gã sau một khắc mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Randall.

Randall tựa hồ không hề phát hiện, hắn hướng binh sĩ kia đi tới một bước: “Buông súng xuống, tôi còn có việc, sĩ binh.”một chút ngữ khí ra lệnh, từ trong môi nam nhân nói ra lại ẩn hiện chút dụ dỗ cùng với ý tứ mị hoặc.

“Anh....Anh là.....”

Randall cực kì vui vẻ mà nở nụ cười, “Phải, là tôi.” hắn mang theo vẻ mặt thong dong bước qua cửa kiểm tra an ninh, mặc kệ thiết bị nào đấy điên cuồng lóe đèn cảnh báo kêu chói tai, vươn ra một ngón tay, không chút để ý mà nâng nâng nòng súng của binh sĩ kia, tại sườn mặt gã khẽ nói cái gì, sau đó giống như bật cười mà cong khóe môi tránh ra. Binh sĩ kia giật mình nhìn chằm chằm thanh niên tóc vàng đang sải chân hướng bên trong mà đi, thậm chí không muốn nhớ tới vừa rồi vì câu nói ý vị sâu xa nào đó mà đỏ mặt.

“Giữ súng cho tốt, sĩ binh, cậu sẽ không muốn tôi phá hỏng nó đâu.”

- -------------------

Chú thích:

1. Land Rover



2. Delta Force

Về Delta Force các bạn có thể tham khảo này nhé ~ 

3. Máy tiện

Đây không phải chuyên môn của mình nên mình không dám nói gì nhiều, chỉ biết nó là một loại mắt cắt gọt kim loại được sử dụng trong công nghiệp, phân thành khá nhiều loại khác nhau tùy mục đích sử dụng.