Ly Hôn

Chương 45

Trong phút chốc Phương Nguyên cảm thấy thời gian dài đăng đẳng, các cơ bắp đông cứng lại như bị hóa thạch, khiến hắn mất tự nhiên mà quay mặt đi, lúc quay lại thì cổ phát ra tiếng “rắc”.

“Em muốn nói gì…. Anh không hiểu ý em.”

Ý cười trên khuôn mặt Tưởng Khâm càng thêm sâu sắc, đột nhiên anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay Phương Nguyên.

Trời nóng như vậy, nhưng lòng bàn tay anh thì rất lạnh mà cũng rất khô. Bỗng chốc Phương Nguyên dường như không phát hiện ra bản thân đang giật mình: “Em—–“

“Nếu như anh không muốn nói, vậy hãy nghe tôi nói, anh có thể lựa chọn thừa nhận hoặc phủ nhận. Đầu tiên, anh rõ ràng biết tôi có quyền khống chế Thời Tinh Giải Trí, tài khoản chung của gia đình cũng là do tôi quản lý, mà anh lại che giấu điều này, đúng không?”

Phương Nguyên im lặng thật lâu, rồi nói: “Đúng.”

“Tiếp đó, không phải anh có thù địch bình thường với Cận Viêm, nên đích thân mình đến Thời Tinh Giải Trí bắt anh ấy, tôi nghĩ lúc anh mang theo súng vào cổng công ty chắc chắn như có cảm giác dẫm nát kẻ thù dưới chân, có đúng không?”

“……..Đúng.”

“Anh dám thề đó hoàn toàn xuất phát từ trách nhiệm, từ sự căm thù và kháng cự đối với tội phạm, mà không có bất cứ tư tâm nào không?”

“…..” Yết hầu Phương Nguyên hơi lên hơi xuống, “Xưa nay anh ghét nhất cái loại làm ăn bẩn thỉu này.”

“Ở thành phố này ngày nào cũng xảy ra các vụ phạm tội bạo lực, mỗi một cao ốc đều cất giấu vô số giao dịch đen tối, vì sao anh cố sống cố chết phải bắt được Cận Viêm? Ban đầu anh ấy làm những việc như vậy đều do quan chức sai bảo, không lẽ anh không biết?”

“Ở tỉnh muốn thay nhiệm kỳ mới, dọn dẹp đường dây buôn lậu là kết quả phấn đấu của các phe phái bên trên,” Phương Nguyên nhỏ giọng nói, “Bắt họ Cận cũng là ý của bên trên, anh chỉ tuân lệnh mà làm.”

Tưởng Khâm rất hứng thú mà lặp đi lặp lại: “…..tuân lệnh mà làm.”

Cuối cùng anh cũng quay lại ngồi bình thường, nhưng vẫn ấn tay Phương Nguyên xuống, Phương Nguyên hơi rút tay mình ra, rõ ràng Tưởng Khâm không dùng sức nhưng hắn lại không rút ra được.

Hoặc là hắn vốn không muốn rút ra.

Thời niên thiếu mỗi khi Tưởng Khâm luyện đàn, lòng bàn tay mềm mại và mười ngón tay mảnh mai, Phương Nguyên có thể cảm nhận được làn da khô ráo mát mẻ của anh, sờ vào cực kỳ dễ chịu. Trong giây phút kia, hắn còn nghiêm túc suy nghĩ xem nên rút tay ra, hay vẫn để nguyên như vậy.

“Phương Nguyên,” Tưởng Khâm thong thả nói, “Tôi nghĩ nếu anh đã có gan làm, ít ra cũng phải có gan nhận. Ai mà biết tôi tới tận nhà anh hỏi, mà anh phải sợ chứ. Quên đi, xem như tôi chưa từng đến vậy.”

Anh buông tay hắn ra, tiến về phía cửa.

Nhưng ngay lúc anh sắp ra khỏi, Phương Nguyên đứng bật dậy cản anh: “Em như vậy là có ý gì?”

“Sao?”

“Có gan làm mà không có gan nhận là ý gì? Rõ ràng anh không có làm gì——“

“À, anh không có làm gì cả, chỉ là muốn mà thôi.”

Đuôi mắt Tưởng Khâm hơi nhếch lên, nét mặt rõ ràng châm biếm, như là đang nói: tôi biết cả rồi. Giây phút đó Phương Nguyên dường như xác định được mình đã bị phát hiện thật rồi, từ nhỏ cậu ấy đã là đứa em họ có trí tuệ hơn người, không có gì là không biết, thấu rõ lòng người, không ai có thể đứng trước mặt cậu ấy giấu diếm bí mật.

Nhận ra được điều này khiến Phương Nguyên tĩnh tâm lại, giống như một phạm nhân đứng ngồi không yên vì chờ đợi phán quyết, nhưng khi nhận kết quả tử hình, lại thản nhiên vô cùng.

Hắn còn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Em biết từ khi nào?”

“Lúc ở nhà anh trước hôm ra tòa.”

“…….Anh nghĩ mình đã che giấu rất tốt.”

“Không có chuyện gì rõ ràng cả, chỉ là cảm giác thôi.” Tưởng Khâm ngừng một lúc, nói: “Lúc anh nói chuyện với tôi, giọng điệu luôn làm tôi cảm thấy kì quặc….”

Trong lúc đó, khoảng cách hai người quá gần nhau, một tay Phương Nguyên còn đưa ra cản người anh lại, Tưởng Khâm lùi về phía sau nửa bước. Tư thế đó khiến người ta có một cảm giác khó tả, như những người bạn sống chung lâu ngày, tránh hiềm khích với nhau, thậm chí nói chuyện với nhau bằng những tình cảm mờ ám.

Loại tránh hiềm khích này vậy mà càng diệu kỳ, dường như có chút kích thích và cám dỗ cấm kị, giống hệt một con rắn đang vặn vẹo trong lòng.

Phương Nguyên rất không tự nhiên lên tiếng: “Bây giờ em đã phát hiện, em muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào,” Tưởng khâm nói, “Tôi chỉ muốn biết, có phải anh… ừm, đang ôm ấp một tình cảm không thể cho ai biết với tôi, nên mới căm thù Cận Viêm như vậy.”

Lúc nói câu “không thể cho ai biết” trên mặt anh có biểu hiện ghét bỏ, nhưng lại không buồn che giấu. Phương Nguyên căng thẳng, phút chốc liền thất thố: “Đúng thì thế nào?”

“…………”

“Cận Viêm hủy hoại tương lai cả đời này của em, lừa gạt giấu diếm em bao năm, bị tóm vào tù vẫn còn muốn liên lụy em, hắn có điểm nào đáng để em thích? Tùy tiện tóm một tên trên đường cũng tốt hơn hắn nhiều!”

“………”

“Anh thật sự không biết có phải em thích người khác đối xử với mình thế hay không,” Phương Nguyên lạnh lùng nói, “Lừa đảo, bạo lực, chuyên quyền, tai tiếng với ngôi sao nữ, cố ý chia cắt em với cha mẹ…. Vậy mà em vẫn một mực si mê hắn. Nói em biết Tưởng Khâm, không vì lý do gì, anh sẽ giết chết hắn cho em xem.”

“…… Đây là anh đang lạm dụng quyền hạn.” Tưởng Khâm nhẹ nhàng nói.

Phương Nguyên cười lạnh: “Thật bất hạnh, anh cố tình lạm dụng quyền hạn đấy.”

Tưởng Khâm khẽ nhắm mắt lại, không rõ đang nghĩ gì mà thở dài.

Tiếng thở dài này nhỏ nhẹ vô cùng nhưng rất phức tạp, giống như thật không còn cách nào, sau đó lại có một chút “quả nhiên là như vậy”.

Lưng anh dựa nhẹ vào tường, cả người thả lỏng. Áo sơ mi bằng vải cotton vừa cổ, với sắc lam xưa cũ, càng khiến làn da anh trở nên trắng hơn. Phương Nguyên vừa cúi đầu đã có thể nhìn thấy gáy anh, đường cong duyên dáng kéo dài xuống yết hầu, nối tiếp là xương quai xanh, rồi biến mất trong làn áo.

“…… Em đó…. Anh nghi ngờ không biết em có phải có khuynh hướng thích ngược hay không, Cận Viêm đối xử với em như vậy, em lại một lòng với hắn….”

Giọng Phương Nguyên vừa khàn vừa thấp, như bị mê hoặc mà cúi đầu ngửi áo Tưởng Khâm.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy rằng trên người Tưởng Khâm có mùi thơm rất đặc biệt, không nhạt nhòa, cũng không nồng nặc, nhưng dường như lại khiến người ta phát nghiện. Lúc đầu hắn nghĩ xem đó là gì, sau mới biết đó chính là ***.

Tựa như những con thú ngửi được mùi trong thời kỳ động dục, không phải thông qua sự khuếch tán của không khí, cũng không phải con nào cũng có thể phát hiện được.

Tưởng Khâm nhẹ nhàng nói: “Vậy Tưởng Khâm ở trong tay anh chẳng phải chết chắc rồi sao?”

Phương Nguyên chìm đắm trong mê muội, nói: “Hắn chết chắc rồi.”

Tưởng Khâm vừa cử động, Phương Nguyên lập tức ép anh vào tường, giữa hai tấm áo mỏng cơ thể hai người dường như dán sát vào nhau. Hơi thở phát ra từ khoảng cách gần như thế càng làm cho hắn say đắm, thậm chí hắn cảm thấy chỉ cần hắn hơi mở miệng ra, là đầu lưỡi có thể liếm được làn da mịn màng trên cổ Tưởng Khâm.

May mà hắn chưa kịp làm vậy, Tưởng Khâm nhạy cảm đã quay đầu đi. Vậy là khoảng cách giữa họ lại càng thu hẹp, gần như chạm môi vào nhau.

Phương Nguyên vội vàng cúi xuống hôn khóe môi anh, ban đầu chỉ thử từng chút một, nhưng không cảm thấy sự chống cự nào. Sau đó lập tức bắt đầu hôn triền miên ướt át, thậm chí hắn còn cảm thấy khớp hàm Tưởng Khâm lưỡng lự buông lỏng.

Đây rõ ràng là tín hiệu nhượng bộ khiến Phương Nguyên quên đi tất cả, ép Tưởng Khâm vào tường để hôn thật mạnh, một bàn tay đặt trên lưng vuốt ve. Lúc hắn không cầm lòng được muốn ôm Tưởng Khâm vào ngực mình, Tưởng Khâm đột nhiên quay đi tránh nụ hôn này, bước chân lảo đảo ra khỏi bờ tường.

“Em…”

Phương Nguyên kích độn đưa tay giữ Tưởng Khâm lại, Tưởng Khâm nghiêng mình tránh: “—–Đủ rồi!”

Ánh mắt anh sáng cực kỳ, đôi môi ẩm đỏ rực, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng. Phương Nguyên vốn đang si mê, nhưng thấy biểu cảm này của anh bỗng trong lòng như bị đánh cái bộp, chôn chân tại chỗ ngập ngừng: “Tưởng Khâm, anh….”

“Mẹ tôi và mẹ anh là chị em ruột thịt,” Tưởng Khâm khẽ nói: “Trên người chúng ta có ít nhất ¼ huyết thống.”

Chớp mắt Phương Nguyên như bị đánh một bạt tai, thật sự không nói thành lời.

Tưởng Khâm không nhìn vẻ mặt khó xử đó của hắn, quay người bước ra khỏi căn hộ, để lại tiếng “rầm” trên cửa.

Lúc đi xuống, Tưởng Khâm nhìn vào gương thang máy chỉnh sửa vẻ bên ngoài cẩn thận, đến khi ra khỏi cổng, trừ khóe môi hơi ửng đỏ, thì không có điểm nào khác thường.

Xe đỗ ở bên kia vệ đường, anh nhanh chóng lái xe đi, cẩn thận nhìn gương chiếu hậu, sau khi chắc chắn rằng Phương Nguyên không đuổi theo kịp, mới tìm một góc đường nào đó mà đỗ xe lại.

Anh lấy cái bút ở trong túi quần ra, mở nắp bút ra, bên trong là một cái usb cùng cổng kết nối. Sau khi nhấn nút, lập tức có tạp âm vang lên, vài giây sau có tiếng “ting” của thang máy, tiếp đó là câu hỏi kinh ngạc của Phương Nguyên: “—–Sao em lại đến đây?”

Tưởng Khâm tập trung nghe tiếp, khoảng chừng hai mươi phút sau, mới nghe được tiếng “rầm” dập cửa. Tất cả đối thoại đều rõ ràng không sai, mỗi câu mỗi chữ đều chính xác vô cùng, thậm chí cả tiếng thở dốc đã áp chế khi bị hôn liên tiếp cũng rõ ràng.

Tưởng Khâm mặt nặng như nước, lặng lẽ tắt máy ghi âm, bỏ lại vào túi quần.