Ly Hôn

Chương 31

Trong vài ngày ở suối nước nóng, Tưởng Khâm vẫn muốn mua vé máy bay về thành phố S, nhưng vì Cận Viêm và Lê Mông thay phiên theo dõi sít sao mà từ bỏ ý định.

Qua một tuần, anh nhận được điện thoại Phương Nguyên gọi đến từ thành phố S, lo lắng hỏi: “Đã lâu không liên lạc, em khỏe không?”

Tưởng Khâm cười khổ: “Vẫn còn chưa tức chết… Anh thế nào?”

“Anh vẫn vậy. Gần đây anh định về thành phố S, em có về với anh không?”

Trong đầu Tưởng Khâm đã vội vàng đồng ý, thế nhưng nghĩ kĩ thì lại nản lòng: “Em về cũng có làm được gì đâu, ba mẹ em thế nào anh cũng biết đấy… Gần đây họ có liên lạc với ba mẹ anh không?”

“À, cuối tuần có đến nhà anh ăn cơm, dượng có vẻ rất giận dữ, dì thì đã thông suốt hơn, hỏi em sống có tốt hay không. Anh bảo mẹ anh nói cho dì dượng biết những thông tin kia đều không phải sự thật, là do phóng viên bịa đặt, nghe xong dì có hơi lo lắng cho em.”

Dù sao Tưởng Khâm cũng là con người, trái tim lập tức ấm lên: “Mẹ em lo lắng cho em?”

“Ừ, anh nói với dì dượng là em ra tòa ly hôn với Cận Viêm nhưng không được. Đừng lo, đây không phải lỗi của em, là do Cận Viêm làm quá thôi.”

Đâu phải chỉ làm quá, mà thật sự chính là vô lại!

“Nếu em muốn về, anh sẽ mua vé máy bay giúp em. Bây giờ em đang ở chỗ nào? Ở cùng với ai?”

Tưởng Khâm nói ra địa điểm suối nước nóng, còn nói rõ tên Quan Phong và Đoàn Hàn Chi, Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc: “Đoàn Hàn Chi là đạo diễn nổi tiếng đây mà, nghe nói đạt rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài… Còn Quan Phong có phải là ông tổng của công ty giải trí Quan Thị không? Em cẩn thận với người này một tí, có tin tức bên lề nói là những năm hắn du học ở Pháp từng tham gia xã hội đen, sau này về nước mới thành lập công ty giải trí, đem hết những gì học được ở nước ngoài vào trong nước. Năm ngoái ở nước ngoài có sự kiện đấu súng đó em biết không? Mục tiêu chính là hắn, thân thể kẹp giữa hai làn đạn mà còn không chết, thật là trâu bò.”

Tưởng Khâm thầm nghĩ anh không cần nhắc nhở, em không chỉ biết hắn có liên quan đến xã hội đen mà còn biết hắn đến từ hành tinh Namek, dạo này vì không phục khí hậu ở địa cầu mà bị làn da nhạy cảm kia giày vò sống dở chết dở.

Phương nguyên đã dặn dò nhiều lần nhưng vẫn lo lắng, nói: “Nếu không thì anh đặt vé máy bay trước cho em, rồi đến suối nước nóng đón em. Chuyện này đừng nói với Cận Viêm vội, để hắn không phách lối, em thấy thế nào?”

Tưởng Khâm không hề lưỡng lự, cảm kích nói: “Vậy làm phiền anh.”

“Không cần cảm ơn, đều là người trong nhà.”

Phương Nguyên cúp điện thoại, lặng lẽ dựa vào cửa sổ hút thuốc. Phía sau hắn là vài cảnh sát đang nhìn nhau, trong đó có một cảnh sát trẻ tuổi cười cười nói: “Sếp cũng thật là, còn chưa hành động mà đã rục rịch di dời dân chúng rồi, muốn em nói tay kế toán kia kết hôn với Cận Viêm đã hơn mười năm mà không vấy bẩn thì ai mà tin đây?”

Phương Nguyên cũng không nổi giận, cười bảo: “Em họ của tôi mọi người đều gặp rồi, không nhìn ra cá tính của nó sao? Đáng tiếc là Cận Viêm không theo nghề diễn viên, bằng không sẽ ẵm được danh hiệu ảnh đế, trình độ giấu giếm thật sự đáng nể.”

“Còn phải nói, đến em còn phải bội phục Cận Viêm, đúng là tình yêu mà. Anh nghĩ xem ai mà muốn bị người chung chăn chung gối dối trá suốt hai mươi năm, tiêu tốn biết bao tâm huyết biết bao sinh lực? Cái này còn đo phải tình yêu thì là gì?”

Vài người rầm rộ hô phải.

Một nữ cảnh sát không đồng ý: “Không thể nói vậy, có ai bắt Cận Viêm phải nói dối người chung chăn chung gối suốt hai mươi năm đâu? Còn không phải là muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân mình? Các anh nghĩ lại xem, nếu một ngày nọ các anh phát hiện thật ra vợ mình là đại tỷ xã hội đen, những dịu dàng hiền thục kia đều giả vờ để lừa gạt các anh thì các anh còn có thể thản nhiên ngồi đây nói về tình yêu sao?”

Các nam cảnh sát đều mặc kệ, cả bọn bảy miệng tám lưỡi phản bác, văn phòng bỗng chốc sôi sùng sục như một nồi cháo.

“Làm gì vậy làm gì vậy!” Phương Nguyên hét lên vài lần mới làm cả bọn bình tĩnh lại, nhìn sang vẻ mặt không phục của nữ cảnh sát, lắc đầu cười nói: “Cũng có chút đúng, Cận Viêm có được vị trí của ngày hôm nay cũng không thể không có công của Tưởng Khâm. Nếu bây giờ hắn tùy tiện vứt bỏ người se tơ kết tóc với hắn hai mươi năm trời, thì đừng nói trong lòng bản thân hắn có cảm giác gì, mà đến người ngoài còn thấy sởn gai óc, sau này còn ai dính líu tới hắn nữa?”

Cảnh sát trẻ đã nói trước đó gật gật đầu, nói như thật: “Điều này em đồng ý với sếp. Còn nữa, nếu không phải dạo này Cận Viêm cuống quít lo chuyện ly hôn, cả sản nghiệp cũng hờ hững, thì chúng ta đâu dễ dàng bắt được sơ hở của hắn?”

Câu này làm Phương Nguyên hơi bức bối, nhưng không tiện phản bác lại, chỉ thuận miệng nói: “Cô ả trong công ty Cận Viêm cũng tốn không ít sức, đừng xem nhẹ công sức cô ta.”

“Haha, cô ta cũng đâu tốt bụng gì…..”

Mọi người lại được dịp ầm ĩ một trận, nữ cảnh sát kia hỏi: “Sếp, anh thật sự đến suối nước nóng đưa em họ của mình về thành phố S à?”

Phương Nguyên thản nhiên thừa nhận: “Tôi không muốn liên lụy đến cậu ấy. Nếu cậu ấy có vấn đề gì thì bắt giữ, từ từ điều tra cũng được.”

Phá án lúc nào cũng phải tùy cơ hành động, mọi người không bàn tán gì, chỉ có nữ cảnh sát kia lo lắng: “Vậy anh có thể sẽ gặp Quan Phong hay không?”

Văn phòng bỗng tĩnh lặng.

Sự tồn tại của Quan Phong vô cùng kỳ lạ. Mọi người chỉ biết Quan đại công tử là đại diện tiêu biểu cho việc giải trí kết hợp với xã hội đen, còn những vấn đề khác, không có bất kỳ kẻ nào trên đời này có thể tìm được chứng cứ về một mafia Quan Phong.

Hắn vĩnh viễn tự do bên ngoài xã hội đen, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn không liên quan đến hắn, hồ sơ hình sự của hắn cũng giống như khuôn mặt không tỳ dấu vết kia của mình.

Nhưng chỉ cần có người truyền tin thì có thể biết được năm xưa Quan Phong ở Pháp có bao nhiêu thối nát sinh hoạt riêng tư năm hai mươi tuổi ở Pháp nói ra còn có thể làm cho người thiếu đạo đức nhất cũng không thể chấp nhận, nghe nói khi còn ở Paris, có vài lần vệ sĩ của hắn không nổ súng, cũng không coi pháp luật ra gì mà bỏ ma túy vào thức uống trong hộp đêm rồi mang hắn đang bất tỉnh nhân sự ra ngoài.

Đếm bây giờ vẫn còn một số công ty dính líu đến xã hội đen ở Pháp chia lợi nhuận cho hắn —– chia lợi nhuận đại diện cho cổ phần của công ty, đại diện cho quyền kiểm soát —- dù không ai biết là vì sao.

Người cảnh sát trẻ như muốn nói gì đó nhưng bị Phương Nguyên chặn lại.

“Chúng ta không thể động vào Quan Phong được, bây giờ không phải lúc. Mọi việc đều có trọng tâm, bắt được nhà họ Cận chúng ta đã đạt tiêu chí của cấp trên rồi, nhà họ Quan không phải mục tiêu của chúng ta lúc này.”

Câu nói này có lý vô cùng, cảnh sát trẻ vẫn còn muốn nói nhưng thấy mọi người kín như bưng nên đành ngậm miệng hậm hực.

“Vậy thứ sáu tuần này tôi đến suối nước nóng đón tưởng Khâm, về thành phố S rồi sẽ liên lạc với mọi người, chuyện nhà họ Cận chờ tôi quay về rồi quyết định.” Phương Nguyên nhìn quanh một lượt, cuối cùng nói: “Chuyện này chỉ có thể thành công, không được thất bại.”

Đương nhiên Tưởng Khâm sẽ không nói chuyện mình về thành phố S cho Cận Viêm biết —– theo như tính khí trước giờ của Cận Viêm, hắn mà không phá thối chuyện này thì hắn không mang họ Cận.

Hơn nữa sau cuộc gọi bị vạch trần hôm nọ, hắn thẹn quá hóa giận không lời nào diễn tả được, mấy hôm nay toàn sức toàn lực gây phiền toái cho Tưởng Khâm. Tiếc là Tưởng Khâm lúc nào cũng thấu hiểu hắn, mấy này nay không nói chuyện với hắn, đến giờ ngủ thì đi ra ngoài chơi cờ với Lê Mông. Cận Viêm thở phì phò không tìm được người, chỉ có thể một mình hờn dỗi.

Vậy nên chuyện thứ sáu Tưởng Khâm rời đi không ai biết được, nhưng trước khi đi có đến chào Quan Phong. Thật ra Quan phong có ý khuyên hòa hảo, tiếc là bị làn da mẫn cảm gây phiền toái muốn chết đi sống lại, ngày nào cũng ngâm mình trong nước thuốc đến nói cũng chẳng buồn mở miệng, nghe xong gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, ngoài ra không đề cập đến vấn đề khác.

Quả nhiên đến đêm ngày thứ sáu Phương Nguyên lái xe đến suối nước nóng, gọi điện cho Tưởng Khâm, Tưởng Khâm thấy Cận Viêm không có bên cạnh, nói xong liền đi ra ngoài.

Nhưng trên đường ra ngoài lại tình cờ gặp Lê Tiểu Mông đang phe phẩy cái đuôi đùa giỡn trong vườn hoa, Lê Mông vừa thấy Tưởng Khâm, lập tức hoảng hốt: “Mẹ mẹ muốn đi đâu?”

“……..” Tưởng Khâm hỏi: “Ta không biết, bằng không ta gọi điện đến ngân hàng trứng hỏi cho ha?”

“Không phải mẹ ruột nhưng hơn hẳn mẹ ruột mà.” Lê Mông nhanh mồm nhanh miệng phản bác xong, lo lắng đến gần: “Mẹ, mẹ về thành phố H ư? Mẹ cứ vậy mà mặc kệ Cận Viêm ư? Cận Viêm thì không cần, nhưng mẹ mang con đi đi, con cam đoan mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn nhảy thoát y cho mẹ xem.”

Đuôi mày Tưởng Khâm run rẩy.

“Con sẽ nhảy thật mà, lần trước trong trường có hội diễn người ta còn khuyến khích con lên nhảy đó. Mặc dù ở đây có suối nước nóng con cũng không rời mẹ đâu, mang con đi đi con đảm bảo sẽ không nói cho Cận Viêm biết.”

Nói xong Lê Mông còn ngửa cổ uy hiếp: “Nếu không bây giờ con sẽ hét lên là ‘Cận Viêm phu nhân của ba chạy rồi ba còn không ra đuổi đi!’!”

Tưởng Khâm: “………”

Tưởng Khâm hít sâu một hơi, nhìn Lê Mông như hận không thể vươn đến mặt mình đang lúc lắc cái đuôi nhỏ, miễn cưỡng nói: “Con… nếu muốn thì cùng đi.”

Lê Mông vui sướng reo hô, chạy vọt lên phòng lấy ví tiền (có thẻ tín dụng), hai quân cờ Vân Nam (vật chơi cờ may mắn), móc khóa hình con cừu bằng thủy tinh (có thể lúc lắc đuôi), đồ ngủ hoa (chưa thấy bao giờ hả đồ đầu đất?) cho vào bao đựng đồ nhỏ bé…. Cả quá trình y hệt lúc nhóc rời nhà chạy nạn đến chỗ Đoàn Hàn Chi, ai ai cũng nhìn thấu cả rồi.

Thế nên lúc Phương Nguyên ở trong xe nhìn thấy sau mông Tưởng Khâm còn có thêm một cái đuôi nhỏ đong đưa —— chính là Lê Mông thì thực sự hoảng sợ.

“Đưa nó về cho ông bà xem,” Tưởng Khâm đầu đau như búa bổ giải thích, “Hơn nữa nếu không cho nó đi thì sẽ gặp rắc rối…. Lúc em ra ngoài thì bị phát hiện.”

Lê Mông đắc ý quét mắt qua Phương Nguyên, trong ánh mắt ẩn chứa hàm ý “đồ ngốc ngếch dám đấu cùng tiểu gia”.

Phương Nguyên không nói gì, một lúc sau mới rằng: “Lên đi, bây giờ vừa kịp lúc ra sân bay.”

Tưởng Khâm lên xe, vậy nên Lê Mông cũng vào theo vào rồi mới phát hiện có gì đó không đúng, kinh hãi hỏi: “Về thành phố H mà còn phải đi máy bay sao?!”

Phương Nguyên chuyên tâm lái xe, Tưởng Khâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lê Mông suy sụp: “Thành phố H cách đây 16km mà hai người cũng không biết? Hai người muốn đưa con đi đâu?!”

Phương Nguyên tiếp tục chuyên tâm lái xe, Tưởng Khâm tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

“A a a không muốn đi nữa đây là hai người bỏ trốn hả bỏ trốn còn mang con cái đi nữa sao! Rốt cuộc là đi đâu tốt xấu gì cũng phải cho tiểu gia hiểu chút ít chứ? Hu hu hu ba ơi mẹ ơi con sợ lắm con muốn về nhà ———!”

Cuối cùng Tưởng Khâm cũng mở một mắt, thờ ơ nói: “Đi thành phố S.”

“…….”

“Là con tự đòi đi.”

Tưởng Khâm tiếp chiêu xong, lại tiếp tục ngủ.

Lê Mông “= 口 =”, mãi mới có thể nghẹn ngào một câu tê tâm liệt phế: “—–Mẹ….. Mẹ nói…. Mẹ nói gì cơ——–?”

Thương thay cho Lê Tiểu Mông, lần đầu gặp ông bà ngoại, hoàn toàn choáng váng.

Cận Viêm vốn chỉ cần tìm Quan Phong là sẽ biết được chuyện Tưởng Khâm rời khỏi vào thứ sáu.

Nhưng kể từ khi Quan Phong làn da mẫn cảm ngâm nước nóng xong, hắn vẫn mờ mịt chột dạ trong lòng, từ xa trông thấy Quan Phong đã nhanh chóng rẽ hướng khác, vậy nên đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất phát hiện tình địch.

Đợi đến lúc hắn từ Hellen biết được Quan Phong làn da mẫn cảm thật ra là do Đoàn Hàn Chi cố ý bấu cổ áo hắt xì vào trong thì đã quá muộn.

Sáng thứ sáu tỉnh lại, phát hiện không thấy vợ đâu, con cũng không thấy Cận tổng điên loạn chạy trên hành lang thỏa thích hù chết mấy chục người, sau đó mới thấy Quan đại công tử uể oải ngâm mình trong suối nước nóng, Quan Phong mới thản nhiên nói: “Kế toán nhà cậu đi thành phố S thăm cha mẹ rồi, đêm qua anh họ của cậu ấy đã tới đón.”

Cận Viêm chỉ cảm thấy từng đợt sét đánh trên đầu mình, suýt chút nữa đã cháy đen thành than.

“Lại nói,” Quan Phong hỏi, “Mấy hôm nay cậu vẫn trốn tránh tôi, là vì chuyện cậu đóng cửa kho hàng làm tổn thất công việc làm ăn của tôi mà áy náy sao?”

Cảm giác buồn nôn bỗng tràn thẳng lên não, Cận Viêm rất muốn nói là không phải ngay lập tức! Là vì hôm đó ông đây đã đè vợ xuống suối nước nóng của ngươi mà vui vẻ! Vậy nên ngươi hãy mau chóng cho thay nước đi nếu không kinh tởm đến thế nào hahahaaaa——–!”

Sau đó mới thấy đôi cánh vô hình phía sau Quan Phong — vừa khổng lồ mà vừa đen nhánh chỉ có loài dơi hút máu mới có được ——– chớp mắt đã tỉnh ngộ, thành khẩn gật đầu đáp: “Đúng là như vậy.”

Quan Phong gật gật đầu: “Cậu nên giải thích từ sớm.”

Nói xong tiếp tục trầm mình trong thuốc nước, ừng ực ừng ực phun ra một làn bọt khí.

Cận Viêm quan sát hắn thêm một lúc, đột nhiên rất muốn mang đến đây một thùng gỗ, châm lửa, rồi cây tre xuyên vào tin chắc là nửa tiếng sau đã có thể tiếp đón Đoàn Hàn Chi cùng ngồi ăn thịt dơi nướng, ăn không hết có thể cho vào bịch, mang đến thành phố S cho vợ và con nhỏ ăn tiếp.

Nỗi sợ duy nhất đó là con dơi này có gien lây bệnh, lỡ như ăn vào mà bị đột biến gien thành người hành tinh Namek thì biết phải làm sao. Cho dù không đột biến gien, chỉ cần ở hành tinh Namek đang có dịch cúm hay gì đó thì cũng chết chắc a.

Cận Viêm do dự một hồi, cuối cùng xoay người gọi điện thoại đặt vé máy bay.